Ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, Hiên Viên Dạ Thần cùng Long Diệu mới từ trong cung trở lại phủ, thì đã nhận được tin tức, thế tử gia của Hán Thành Vương phủ tới tìm nương tử.
Đáy lòng của hai nam nhân đều có một chút buồn buồn bã không thể nói ra được, đồng thời ý thức được một việc … Vãn Thanh đã là phụ nhân.
(Phụ nhân: người con gái đã có chồng, đã lập gia đình)
Dung Vương phủ.
Trong phòng của Long Diệu, có mấy người đang ngồi, sắc mặt Long Diệu so với buổi tối hôm qua trắng xanh hơn nhiều, tiều tụy không chịu nổi, Vãn Thanh quan tâm hỏi:
"Sao đến bây giờ mới về?"
Hiên Viên Dạ Thần nhíu mày, bất đắc dĩ mở miệng:
"Dung Vương bị trọng thương, đêm qua cố gắng chống đỡ tiến cung, bẩm báo mọi chuyện với hoàng thượng, thì đã ngất đi. Hoàng thượng lập tức triệu ngự y điều trị cho hắn, cho nên đến buổi sáng mới hồi phủ"
"Ờ"
Vãn Thanh gật đầu, hiểu bọn họ hôm qua không trở về nguyên nhân.
Nhìn tình huống trước mắt, đáy lòng hiện lên một ý nghĩ.
Chuyện của hoàng thất Long Phiên, còn có chuyện của Phượng Hoàng giáo … liên quan quá nhiều thế lực. Nếu bọn họ còn tiếp tục ở lại đây, sợ không phải là chuyện tốt. Nếu đã tìm được bé, vẫn là nên mau chóng rời khỏi Long Phiên mới được.
Nghĩ, đang chuẩn bị mở miệng cáo từ, thì Long Diệu thở phì phò hỏi:
"Nghe nói thế tử gia đã tới?"
Vãn Thanh gật đầu, lên tiếng trả lời:
"Ừ, hắn rất lo lắng cho Đồng Đồng. Lần trước, khi ngươi còn ở Thượng Quan phủ dưỡng thương, hắn không phải cũng ở lại luôn sao? Biết ngươi là hoàng tử Long Phiên quốc, cho nên lập tức tìm tới cửa"
Vãn Thanh vừa nói xong, thì nghe đến ngoài cửa có tiếng nói chuyện vang lên, giọng nói đầy vui vẻ của Đồng Đồng khoái trá hỏi:
"Mẫu thân yêu dấu của ta đâu?"
"Nương tử của ta đâu?"
Giọng nói ngọt ngào của Hạ Hầu Mặc Viêm cũng vang lên theo, hạ nhân cung kính đáp lời:
"Dạ, ở bên trong phòng"
Một lớn một nhỏ, hai người cười tươi loá mắt đi vào trong, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ lẳng lặng không tiếng động đi theo sau. Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng vừa đi vào, cũng không nhìn người khác, lập tức đi đến bên cạnh Vãn Thanh, cười tủm tỉm nhìn nàng, một người một câu:
"Mẫu thân"
"Nương tử"
Hai người không chút khách khí, hợp tình hợp lý chiếm đoạt vị trí trái phải, hai bên chỗ ngồi của Vãn Thanh. Người một nhà thì phải ngồi cùng một chỗ, thấy sao cũng thuận mắt. Từ nhỏ cho đến lớn, cho dù là đang ngồi yên, cũng đúng là cảnh đẹp ý vui.
Tuy rằng thế tử gia của Hán Thành Vương phủ không được thông minh cho lắm, nhưng mỗi một động tác lại không hề kém cỏi, ánh sáng phát ra bốn phía.
Hạ Hầu Mặc Viêm từ đầu tới đuôi cũng không để ý tới những người bên trong gian phòng, lập tức nhìn Vãn Thanh, ý cười nhuộm đầy cả khuôn mặt, hạnh phúc nói:
"Nương tử, chúng ta về nhà đi"
Vãn Thanh gật đầu, nàng vốn đang muốn đi đây? Hắn lại mở miệng nói ra trước. Không ngờ tới, khi nàng cùng Đồng Đồng rời khỏi Kim Hạ quốc, hắn lại có thể tìm ra hai mẹ con nàng, thật là rất bất ngờ.
Vãn Thanh nhìn Long Diệu còn đang dựa trên giường, nói:
" Hiện đã tìm được Đồng Đồng, chúng tôi cũng nên trở về Kim Hạ rồi, thế tử gia một mình rời khỏi, phụ vương sẽ rất lo lắng … "
Long Diệu không có giữ nàng lại. Lúc này, nếu giữ nàng lại chưa hẳn là chuyện tốt, nhưng mà, khi nghĩ đến … nàng sẽ rời đi, trong lòng thậm chí có chút lưu luyến.
"Đi đường mạnh khỏe"
Bên trong gian phòng, người nào đó nhìn thấy người trên giường kia nhìn nương tử nhà mình vô cùng thâm tình khẩn thiết, bộ dáng lưu luyến, không rời, không bỏ. Trong lòng nổi giận, lại chỉ có thể hít vào, lại hít vào, cực kỳ buồn bực.
Đồng Đồng chạy vội tới bên cạnh Long Diệu, nhìn Long Diệu, nói:
"Diệu thúc thúc, lần sau con sẽ tới thăm thúc"
"Được, lần sau không được vụng trộm đi, muốn tới thì để cho mẫu thân con đưa con tới"
"Con đã biết"
Đồng Đồng nghe xong, cực kỳ xấu hổ. Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Long Diệu nói vậy, đôi mắt phượng hẹp dài xếch lên, trông rất nguy hiểm.
Nam nhân này, lại còn muốn nương tử của hắn đến Long Phiên lần nữa. Đáng giận, thiếu chút nữa làm hại nàng vứt bỏ một cái mạng. Lần sau, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng đến Long Phiên thêm lần nào nữa. Nghĩ, nhìn Đồng Đồng kêu lên:
"Đồng Đồng, chúng ta nên đi rồi"
"Dạ, phụ thân"
Đồng Đồng lên tiếng trả lời, buông Long Diệu ra, đi đến bên cạnh Hạ Hầu Mặc Viêm, Long Diệu nhìn thấy vậy, trong lòng có chút khó chịu.
Không ngờ, Đồng Đồng nhanh như vậy đã nhận Hạ Hầu Mặc Viêm làm phụ thân. Có vẻ như, bé đã thật sự xem hắn là phụ thân, mà hắn cùng với bé mà nói … chỉ là một thúc thúc.
Vãn Thanh không biết những ý nghĩ trong lòng Long Diệu. Sau đó nhìn về phía người luôn luôn không nói chuyện, Hiên Viên Dạ Thần.
"Cảm ơn ngươi đã đem Đồng Đồng đến nơi này"
Hiên Viên Dạ Thần sảng khoái cười rộ lên, ôm quyền tao nhã trả lời:
"Vãn Thanh, nàng cần gì cùng ta khách sáo như vậy. Ngày sau nếu như có việc cần, cứ phái người cho ta biết một tiếng, ta sẽ hoàn toàn đáp ứng"
Đều là nam nhân, tâm tư của Hiên Viên Dạ Thần, Hạ Hầu Mặc Viêm sao lại không rõ ràng, tâm tình càng buồn bực. Không ngờ, nương tử chỉ đi ra ngoài một chuyến thì đã có nhiều người để ý đến như vậy. Ngẫm lại, trong lòng càng tức giận, cực kỳ khó chịu.
Hạ Hầu Mặc Viêm khẽ vươn tay kéo tay Vãn Thanh đi:
"Nương tử, chúng ta cần phải đi rồi"
Người này thế nhưng ở trước mặt người khác tự nhiên dắt tay Vãn Thanh, đi phía sau, Đồng Đồng cùng Tiểu Quai còn có Chiêu Chiêu ha ha cười lên, hai nhóc đều che miệng cố nén cười. Đám người Hồi Tuyết thì không nói gì.
Trong phòng, Hiên Viên Dạ Thần cũng nói lời từ biệt cùng Long Diệu:
"Dung Vương an tâm trong phủ tĩnh dưỡng, bản thái tử lập tức trở phải hồi Hiên Viên quốc, không biết Phượng Hoàng giáo có ra tay với Hiên Viên hay chưa?"
Hắn nói xong, xoay người sải bước rời đi, Long Diệu cái gì cũng chưa nói, nhìn gian phòng trống rỗng, suy yếu nhắm mắt lại.
Ngoài cửa lớn Dung Vương phủ có vài chiếc xe ngựa đang đứng trước cửa phủ, cũng không có thiếu tuấn mã, cùng thị vệ.
Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm dẫn Đồng Đồng lên xe ngựa. Hồi Tuyết cùng Tiểu Quai thì ngồi trên một chiếc xe ngựa khác. Hiên Viên Dạ Thần cũng lên một chiếc xe ngựa, số còn lại đều xoay mình leo lên ngựa, cả đám chậm rãi rời khỏi Dung Vương phủ, ai về nhà nấy.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm đang nắm chặt tay nàng, ngón tay thon dài trắng nõn nà, ấm áp như lò sưởi, nhiệt khí xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền đến bàn tay của nàng, khiến cho bàn tay lạnh lùng nhỏ bé của nàng, ấm áp, từ từ nóng lên.
Nhưng vì ở trước mặt người ngoài, nên nàng không tiện làm hắn mất mặt. Nhưng, không có nghĩa là nàng có thể để hắn tùy ý làm bậy. Nghĩ, nhanh chóng rút tay ra, mặt không chút thay đổi, mở miệng nói:
" Xin thế tử gia tự trọng"
Hạ Hầu Mặc Viêm khuôn mặt đầy ý cười, trong nháy mắt đã nhăn nhó, gục đầu xuống. Có vẻ như rất khổ sở, hắn nhàn nhạt mở miệng nói:
"Nương tử, ta biết, nàng đang giận ta … Ta nhận lỗi với nàng"
Mấy ngày nay, không gặp được nàng cùng Đồng Đồng, hắn thật sự rất nhớ mẹ con nàng. Hắn chưa từng nhớ ai đến như vậy.
Trước kia, hắn cứ nghĩ mình là một người có tính tình bạc hạnh bạc tình. Bây giờ mới biết, chỉ là hắn chưa gặp được đúng người, nếm qua cảm giác được người khác bảo vệ, chiều chuộng.
Làm hắn muốn yêu thương, muốn dựa vào người đó, muốn đem mọi vật trên đời này trao tặng cho người đó. Nếu lại khiến hắn cô độc một mình … hắn thật sự không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Đồng Đồng vừa nhìn thấy bộ dáng tự trách của Hạ Hầu Mặc Viêm. Trên ngũ quan tuấn mỹ tràn ngập ảo não cùng đau lòng, toàn thân bao phủ cô đơn, bé có chút đau lòng. Vội vàng vươn tay nắm lấy tay của Hạ Hầu Mặc Viêm, nhìn Vãn Thanh.
"Mẫu thân, phụ thân biết sai rồi, mẫu thân tha thứ cho phụ thân một lần này đi. Mẫu thân không phải đã nói, biết sai có thể thay đổi chính là bé ngoan sao? Sau này phụ thân sẽ không bao giờ chọc mẫu thân tức giận nữa đâu, cho nên mẫu thân hãy tha thứ cho phụ thân đi"
Bé nói xong, vì làm cho Vãn Thanh tin tưởng, còn hỏi Hạ Hầu Mặc Viêm:
" Phụ thân, sau này phụ thân sẽ không chọc mẫu thân tức giận nữa, phải không?"
Hạ Hầu Mặc Viêm ngẩng đầu, nghiêm túc lắc đầu.
Giờ khắc này, hắn thật sự muốn lớn tiếng nói.
Sau này hắn tuyệt đối sẽ không chọc Vãn Thanh tức giận, cho dù toàn bộ mọi người trên thế giới này chọc nàng, hắn cũng sẽ không chọc nàng đau lòng. Bởi vì, hắn rốt cuộc cũng nhận rõ một chuyện.
Nếu muốn biết ai khổ hơn ai, thì so sánh với mình. Vãn Thanh ăn nhiều khổ hơn, bị nhiều người kể tội hơn. Nếu không phải nàng kiên trì, không phải nàng không giống với người thường, thì từ đâu ra Đồng Đồng.
Nhìn đến gương mặt đáng yêu của con trai, còn có nữ nhân vô cùng xuất sắc trước mắt này, thì cho dù hắn có trả giá nhiều hơn nữa. nỗ lực nhiều hơn nữa, cũng sẽ không để hai mẹ con nàng trốn khỏi tầm mắt của mình.
Đồng Đồng nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Hầu Mặc Viêm, hài lòng nhìn Vãn Thanh:
"Mẫu thân, mẫu thân nhìn đi, phụ thân đều đã bảo đảm, sau này sẽ không chọc mẫu thân tức giận nữa. Cho nên, mẫu thân hãy tha thứ cho phụ thân một lần này đi"
Vãn Thanh híp mắt, trong mắt tràn ngập gió lạnh cùng bão tố, da đầu của Đồng Đồng lập tức run lên, ngoan ngoãn ngồi yên, không dám nói nữa.
Chỉ nghe giọng nói lành lạnh của mẫu thân vang lên:
"Đồng Đồng, hãy nói một chút về chuyện con rời nhà trốn đi, con làm cách nào có thể rời khỏi Hán Thành Vương phủ? Hử?"
Giọng nói của Vãn Thanh vừa dứt, Hạ Hầu Mặc Viêm hứng thú tò mò, nhìn Đồng Đồng:
"Đúng vậy, con nói đi, con làm cách nào có thể rời khỏi Hán Thành Vương phủ?"
Hạ Hầu Mặc Viêm lập lại câu hỏi, Đồng Đồng kêu thầm một tiếng ai oán, đôi mắt to xinh đẹp liếc về phía tên nam nhân nào đó.
Phụ thân, con là đang giúp cho phụ thân đó. Sao phụ thân có thể quay lại cắn ngược con, là sao? Phụ thân có điểm tự giác nào hay không? Còn nữa nha, chúng ta đều là nam nhân, nam nhân thì phải đứng cùng một trận tuyến với nam nhân chứ.