Hán Thành Vương phủ là đầm rồng hang hổ cũng tốt, là ôn nhu phú quý cũng tốt, dù sao, nói chung, cùng nàng không có quan hệ, nhưng, bây giờ vẫn chưa tới lúc phải đi.
"Mẫu thân?"
Đồng Đồng không nói gì nữa, bé không muốn chọc mẫu thân không vui.
"Được rồi,con nhanh đi ngủ đi, không phải nói ngày mai muốn cùng mẫu thân hồi Thượng Quan phủ thăm Hạo gia gia sao?"
"Dạ"
Vừa nhắc tới chuyện này, Đồng Đồng liền vui vẻ, cười, gật đầu, Vãn Thanh kêu Hoa Nhi đang đứng bên ngoài đi vào:
"Dẫn tiểu công tử về phòng nghỉ ngơi"
"Dạ, thế tử phi"
Hoa Nhi nắm tay Đồng Đồng đi ra ngoài, Chiêu Chiêu còn thừa cơ đối với Vãn Thanh vẫy vẫy tay, Vãn Thanh nhịn không được mà bật cười, cái con khỉ này, thật là một tên hay gây chuyện mà, cuối cùng cũng an tĩnh.
Bên trong gian phòng, Hồi Tuyết dẫn Hỉ nhi cùng Phúc nhi đi vào, ba nha hoàn lẳng lặng nhìn Vãn Thanh, thế tử gia tối hôm nay xem ra lại không trở lại, chỉ sợ trong vương phủ nói càng ngày càng náo nhiệt.
"Tiểu thư, thế tử gia thật sự là quá mức, chuyện này là sỉ nhục tiểu thư? Lúc trước, hắn đối với tiểu thư rất tốt, hiện tại vì sao lại hành động như vậy?"
Hồi Tuyết nhịn không được mở miệng trách Hạ Hầu Mặc Viêm, ban đầu, thời điểm còn ở Thượng Quan phủ, nàng có thể thấy được Hạ Hầu Mặc viêm là thật lòng thích tiểu thư.
Ai sẽ nghĩ tới, lúc tiểu thư gả vào Hán Thành Vương phủ hắn thế nhưng lại thay đổi hoàn toàn thành một người khác. Đây chính là tân hôn, người nào chịu được cô quạnh như vậy, người bên ngoài không biết nói thành bộ dáng gì nữa đâu?
Chẳng lẽ nói, cũng bởi vì hắn đầu óc không tốt, cho nên người khác liền phải chịu đựng tính tình của hắn sao?
Nghĩ, Hồi Tuyết trực tiếp xông ra ngoài cửa, nàng muốn tìm Hạ Hầu Mặc Viêm đối chất.
"Em đi tìm hắn, nhất định phải đánh tỉnh hắn, khiến hắn đối xử tốt với tiểu thư"
Gương mặt của Vãn Thanh trầm xuống, lạnh lùng lên tiếng:
"Trở về, em đi chỉ làm cho ta nhiều thêm một cái tội danh dâm đảng, ngay cả một người ngu đần cũng không buông tha"
"Người ta đã muốn trốn tránh ta, ta còn không biết xấu hổ đi tìm người ta làm gì?"
"Còn không phải là tự mình vả vào miệng mình sao? Mấy em cũng đừng suy nghĩ nhiều, chuyện ở trên thân người khác, cần gì phải tự tìm phiền não cho mình, lại đây hầu hạ ta đi ngủ đi"
Vãn Thanh vừa dứt lời, bỗng nhiên tiếng cười càn rỡ, vui sướng, khi người gặp họa từ ngoài cửa sổ truyền vào bên trong phòng.
Sau đó, cánh cửa sổ chậm rãi mở ra, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng màu trắng xanh, từ ánh sáng mờ mờ có thể thấy một bóng dáng phong lưu lả lướt, dáng người yểu điệu như cành liễu, đang đứng ở bên ngoài, thân dựa vào cạnh cửa sổ.
Trường sam màu tím dài chạm đất, vạt áo tùy ý thản nhiên bay trong gió, tựa như một đám mây màu tím đang bay giữa trời đêm, lộ ra một tia thần bí khó lường, hé ra một gương mặt yêu nghiệt kinh diễm.
Đôi mắt hoa đào híp lại, ánh mắt đùa cợt, như đang xem một vở hài kịch.
"Thượng Quan Vãn Thanh, thật không ngờ, một người xinh đẹp trí tuệ hơn người như ngươi vậy mà lại gả cho một thằng ngu. Biết vậy gả cho ta có phải hơn không? Đáng tiếc, đáng tiếc"
"Chặc, chặc! Ngay cả một thằng ngu còn khinh thường chạm vào ngươi, ngươi có muốn biết, người trong Sở kinh nói ngươi ra sao không? Cái gì cũng đều nói, ngươi có muốn ta thuật lại toàn bộ cho ngươi biết không?"
Người dùng giọng điệu ngạo mạn, phóng đãng nói chuyện với Vãn Thanh chính là Mộc Tiêu Dao, võ công của hắn vốn rất cao thâm, nên muốn đột nhập vào Hán Thành Vương phủ, tìm được phòng của Vãn Thanh là chuyện dễ dàng.
Mộc Tiêu Dao vừa nói xong, Hỉ nhi cùng Phúc nhi liền hướng về phía hắn kêu lên:
"Ngươi là ai? Dám cả gan xông vào đây"
"Có ai không? Có thích khách đột nhập vào phòng thế tử phi. Cứu …"
Hỉ nhi, Phúc nhi vừa kêu lên, Mộc Tiêu Dao không nhìn hai nàng, chỉ chuyên tâm chơi đùa với ngón tay thon dài của mình, dùng giọng điệu vô cùng vô lại nói:
"Kêu to lên, kêu to lên nữa đi, ta thì không sao … nhưng muội tử đáng yêu à, nếu muội muốn khiến cho chủ tử của mình thêm một cái tội danh ‘lén lút gặp tình lang lúc nữa đêm’, thì muội có thể la lớn thêm cũng được"
"Ta ngược lại không sao cả, có thể cùng một mỹ nhân như Vãn Thanh đây tạo thành một giai thoại tình lữ, ta cam lòng chết dưới hoa mẫu đơn"
Vãn Thanh biết, lời của Mộc Tiêu Dao nói hoàn toàn không sai, hiện tại, danh tiếng của nàng đã bị Hạ Hầu Mặc Viêm hại đến thê thảm.
Từ lúc nào mà mình lại để cho một người làm nhục danh dự của mình còn sống yên ả qua ngày như thế, hay tại mình biết sớm hay muộn gì mình cũng rời khỏi nơi này, cho nên không muốn quan tâm người đó muốn làm gì nàng thì làm, hay … tại vì người đó là hắn.
Nghĩ, vẫy vẫy tay phân phó Hỉ nhi cùng Phúc nhi:
"Hai em đi ra ngoài cửa trông chừng, đừng làm kinh động đến người khác, cũng không được để bất cứ ai xông vào đây"
"Dạ, tiểu thư"
Hỉ nhi cùng Phúc nhi nhận lệnh lui ra ngoài.
Mộc Tiêu Dao vui vẻ ra mặt, dựa vào trên thành cửa sổ, tay quấn một lọn tóc đen, mượt, của mình xoay vòng vòng, tự chơi đùa, giọng yêu mị mở miệng:
"Vãn Thanh, hay là ta mang mẹ con các ngươi rời khỏi đây, rời khỏi Hán Thành Vương phủ, ta cưới ngươi, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ người nào trong thiên hạ dám nói nửa câu nhục mạ danh dự của ngươi. Nếu có người dám can đảm nói, giết, không tha"
Mộc Tiêu Dao trong nháy mắt phát ra sát khí lãnh hàn, lệ khí bao trùm toàn thân.
Vãn Thanh lạnh lùng liếc nhìn hắn, cười như không cười mở miệng nói:
"Ta còn nhớ rõ người nào đó từng nói rằng, hắn có một quy tắc, là không chạm vào nữ nhân không còn tấm thân xử nữ, còn nói khinh thường chạm vào người như ta. Cớ sao hôm nay lại nói muốn thành thân với ta, chẳng phải là tự bạt tai vào miệng mình hay sao? Huhmuhm"
Mộc Tiêu Dao nghe nàng nói xong, không tức giận, hàng mi cao mỏng hơi nhếch lên, dùng gương mặt vô lại phản bác:
"Có sao? Cho dù ta đã nói những lời đó, thì cũng là chuyện trước kia, trước khác, nay khác. Hiện tại, ta đối với ngươi có cảm giác xao xuyến, không phải ngươi tuyệt không thú thê, ngươi nói, ta phải làm sao bây giờ, hử?"
Vãn Thanh không nói gì, nàng tưởng rằng chỉ có Mặc Viêm là có ý định muốn lấy nàng, nhưng nàng tuyệt không nghĩ tới, Mộc Tiêu Dao cũng nghĩ như vậy.
Nhưng, mục đích của hắn cùng với Mặc Viêm hoàn toàn khác nhau, hắn tâm ngoan thủ lạt, nếu vô tình chọc tới hắn, chỉ có một con đường chết, nhưng, Mặc Viêm thì khác, chàng ngốc kia là người có tấm lòng lương thiện lại trong sáng.
Vãn Thanh vừa nghĩ vừa nói:
"Mộc Tiêu Dao, ta tính tình không tốt, danh tiếng càng không, tiếng xấu đồn xa, cho dù ta tự nhận ta là nữ tử đồi bại nhất thiên hạ này cũng không gả cho ngươi, ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi. Lúc trước, đám người hắc y nhân giữa đường cướp dâu trên đường ta xuất giá chính là người của ngươi đi"
Mộc Tiêu Dao nghe Vãn Thanh nói xong, đồng tử nhanh chóng xoay chuyển bỗng trở nên băng hàn.
Nàng không muốn gả cho hắn, vì nàng ghét hắn, hay là vì nàng biết tính tình của hắn tàn nhẫn, lạnh bạc. Nhưng nàng càng không muốn gả, càng làm tính hiếu thắng của hắn bộc phát.
Trước đó, chỉ nói đùa với nàng, nhưng, hiện tại, hắn tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn cưới nàng cho bằng được.
Nghĩ, đôi mắt hoa đào nheo nheo lại, bắn ra tia lửa nóng.
"Ngươi hủy đi tâm huyết mà ta cực khổ mưu tính, không gả cho ta, lấy cái gì bồi thường cho ta"
Mộc Tiêu Dao dùng giọng điệu đương nhiên mà nói, yêu cầu Vãn Thanh bồi thường cho hắn.
Trong phòng, Hồi Tuyết lại nhịn không được, lên tiếng mắng người:
"Mộc vương tử, ngươi đừng khinh người quá đáng, ngươi muốn tiểu thư nhà chúng ta bồi thường thế nào? Đó là luận võ, ai cũng có thể tham gia thách đấu, dựa vào cái gì mà phải bắt tiểu thư nhà chúng ta bồi thường cho ngươi?"
Hồi Tuyết vừa nói xong, Vãn Thanh đồng ý với lời nói của nàng, tiếp lời:
"Hơn nữa, ngươi cũng không có tổn thất gì lớn, không phải sao? Tấm lệnh bài Phượng Hoàng Lệnh kia là thật hay giả, thật khiến cho người ta hoài nghi? Còn nữa, ngươi tại sao lại có Phượng Hoàng Lệnh, ngươi cùng Phượng Hoàng giáo có quan hệ như thế nào?"
Chủ tớ hai người một người mỗi người tiếp một câu, nói đến sắc mặt Mộc Tiêu Dao từ từ đen dần, con ngươi bắn ra tia sát khí lăng hàn, lần lượt quan sát Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, cuối cùng, ‘khì khì’ cười một tiếng, giọng nhẹ nhàng lẳng lơ mở miệng nói:
"Hai người các ngươi thật đúng là buồn cười, bổn vương tử đã nói, giao ra Phượng Hoàng Lệnh thì sẽ giao ra, sao có thể lại là đồ giả được? "
"Nếu như là giả, bổn vương tử cớ sao lại thẹn quá thành giận mà muốn ngươi bồi thường thiệt hại cho ta. Ta nói, nếu Vãn Thanh gả cho ta, người trong nhà ta sẽ không so đo chuyện này"
Mộc Tiêu Dao không có vào phòng, mà chỉ đứng dựa vào cạnh cửa sổ bên ngoài phòng nói chuyện với Vãn Thanh, tư thái nhẹ nhàng, thoải mái, thoạt nhìn hết sức tự tại.
Vãn Thanh biết, không thể để cho hắn cứ đứng mãi nơi này, nếu bị người khác phát hiện, sự việc sẽ rất phiền toái.
Nghĩ, sắc mặt ẩn tối, trầm giọng mở miệng nói:
"Ta bây giờ là thế tử phi của Hán Thành Vương phủ, là một nữ nhân đã có phu quân, ngươi vẫn là quên đi, đừng đánh chủ ý này lên thân ta"
"Cho dù thằng ngu kia cả đời không đặt chân vào phòng, ngươi cũng không để ý tới sao?"
Mộc Tiêu Dao vừa dứt lời, liền xoay mình nhìn vào một hướng trong đêm tối, hắn có thể cảm nhận được, dường như có vật gì đó rất nhọn bén, đang xuyên qua màn mây, xé nát không khí hướng thẳng vào thân thể của hắn mà bay tới.
Trong nháy mắt, vật nhọn bén ấy đã tiến tới gần hắn, Mộc Tiêu Dao nháy măt nhảy tránh sang một bên, chỉ thấy, cái vật bén nhọn có lực sát thương rất lớn kia lại là một chiếc lá, độ sắc bén cùng lực sát thương có thể so với ám khí bật nhất.
Ngay tại nơi mà hắn đứng dựa vào cạnh cửa sổ kia, có thể thấy được có một chiếc lá hoàn hảo cắm sâu vào bên trong vách tường, có thể thấy được, thân thủ của người đang ẩn ở chỗ tối kia là cỡ nào lợi hại.
Nghĩ, không còn lòng dạ nào lưu lại đùa cợt với Vãn Thanh, ngước mặt lên, nhìn Vãn Thanh, chào Vãn Thanh một tiếng:
"Vãn Thanh, sau này còn gặp lại"
Một tiếng này vừa rơi xuống, hắn liền dùng khinh công, bay thẳng tới hướng chiếc lá được bắn ra mà đi, hắn cũng muốn biết, rốt cuộc là ai, thân thủ của người này chỉ có hơn chứ không kém hắn.
Nhưng thật ra hắn không biết, phía trước, có một bóng dáng quỷ mị, ánh mắt lóe lên tia khinh thường, đang dẫn dụ Mộc Tiêu Dao rời xa địa bàn của Hán Thành Vương phủ.
Trong đêm tối, có hai bóng dáng một trước, một sau, truy đuổi gắt gao ở trên mái nhà, bay qua chiếc cầu nhỏ, bay qua mái đình, trong nháy mắt, liền rời xa Hán Thành Vương phủ.
Chạy khoảng một đoạn đường dài, tới một cái hồ không biết tên gì, nằm ở ngoại thành, giữa hồ có một mái đình để hóng mát, có một chiếc cầu nhỏ được nối dài từ đất liền đến mái đình nằm giữa hồ.
Khi thấy mái đình nằm giữa hồ kia thì bóng dáng đang chạy phía trước liền dừng lại, tùy ý tiêu sái băng qua chiếc cầu nhỏ đi vào trong đình, ngồi xuống, dựa vào cột đình, lẳng lặng ngồi chờ Mộc Tiêu Dao chạy tới.
Người nam nhân đó ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đáng tiếc, trời hôm nay không có trăng, nhưng sao sáng lại trải dài cả bầu trời, ánh sao chiếu xuống hồ nước, ánh sáng phản xạ với dòng nước ánh sáng tỏa ra xung quanh mặt hồ nhìn rất chói mắt.
Phía sau, Mộc Tiêu Dao truy đuổi tới cùng, tuyệt không bỏ cuộc, rất nhanh, đã đuổi đến tận nơi, hắn dừng lại, đứng ở bên đầu đất liền của chiếc cầu nhỏ nối với mái đình giữa hồ, đôi mắt đào hoa nheo lại, ánh sáng lạnh khiếp người bắn về phía người nam nhân đang dựa vào cột đình ngắm sao kia.
Chỉ thấy, người nam nhân đó mặc y phục cẩm bào màu trắng, màu trắng tinh khôi, không một tia tạp chất, thoạt nhìn rất giống dáng dấp của một thư sinh tay trói gà không chặt.
Tóc đen, dài, mượt, dùng một sợi vải lụa được dệt bằng tơ tằm thượng đẳng buộc lên, buông xõa xuống ở sau lưng. Sợi vải lụa tơ tằm thượng đẳng kia, trong đêm tối, theo gió lạnh tung bay phấp phới theo chiều gió, dường như lúc nào cũng có thể tuột mất, bay theo làn gió lạnh kia.
Chỉ tiếc, vì cách một chiếc cầu nên không thể nhìn thấy diện mạo của người nam nhân đó, chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, liền biết người nam nhân này là người cực kỳ xuất sắc. Hơn nữa, thân thủ tuyệt đối là cao thủ đứng đầu.
Hắn đến tột cùng là người nào?
Mộc Tiêu Dao nghĩ, trầm giọng mở miệng hỏi:
"Các hạ là ai? Vì sao lại phá hư chuyện tốt của ta?"
Người nam nhân mặc y phục cẩm bào màu trắng đang ngồi dựa người vào cột đình ngắm sao kia liền trầm tĩnh, thở dài, trả lời lại:
"Tại sao gia lại phá hư chuyện tốt của các hạ cơ chứ? Tối nay, gia vốn muốn cùng giai nhân tâm sự đêm xuân, lại bị các hạ phá hỏng chuyện tốt, đến tột cùng, là ai phá hỏng chuyện tốt của ai?"
Người nam nhân này ngay cả giọng nói cũng vô cùng dễ nghe.
Mộc Tiêu Dao suy đoán, hắn rốt cuộc là ai?
Trong lòng nghĩ, chân không khỏi bước tới gần hai bước, trầm giọng truy hỏi:
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Người nam nhân đó chậm rãi quay người trở lại, đáng tiếc, một chiếc khăn gấm màu trắng đã che lại gương mặt tuấn mỹ. Trên gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt thâm thúy âm u, nhưng Mộc Tiêu Dao có thể nhìn ra, ánh mắt của hắn ẩn dấu một sự tức giận rất lớn.
Mộc Tiêu Dao lạnh lùng trừng mắt nhìn người nam nhân đó, có vẻ như thật sự là vì hắn phá hoại việc tốt của người nam nhân đó, khiến hắn bực tức, nhưng, Mộc Tiêu Dao không hèn nhát đến mức sợ người nam nhân đó, lên tiếng mắng người:
"Cái quái gì thế kia? Che mặt sao? Hừ! Có cái gì khiến ngươi không gặp người được sao?"
Bóng dáng màu trắng, đang ngồi dựa người trong đình, trầm tĩnh thở dài một tiếng, mắng ngược lại:
"Da mặt gia so không được với loại da mặt dày của các hạ đây, làm mấy chuyện này, đương nhiên là phải che mặt lại. Nếu không, không phải là làm trò cười cho thiên hạ bàn tán sao?"
Chỉ dựa vào những lời nói đó, Mộc Tiêu Dao liền biết người nam nhân trước mắt đang mắng hắn là người không biết xấu hổ.
Vừa nghĩ như vậy, lửa giận nhất thời bộc phát.
Chuyện tốt của hắn bị người nam nhân này làm hỏng, đã đủ khiến hắn bực mình, bây giờ lại còn bị người nam nhân này trách móc ngược lại, sao lại không tức giận.
Nghĩ, lập tức nhún người nhảy lên, liền nhảy đến giữa không trung, giơ tay lên, một luồng (màu xanh da trời) lam huyền khí xuất hiện, trực tiếp bay theo chiều của chiếc cầu nhỏ bay thẳng tới mái đình, nơi người nam nhân mặc y phục cẩm bào màu trắng đang ngồi mà đánh tới.
Chỉ thấy, động tác né đòn của người nam nhân đó rõ ràng rất chậm, nhưng ngay khi lam huyền khí của Mộc Tiêu Dao đánh tới, người nam nhân đó liền rất nhanh nhẹn mà phất tay một cái, xuất ra huyền khí, đánh đối diện trực tiếp với luồng lam huyền khí của Mộc Tiêu Dao đang băng ngang qua cầu nhỏ.
Chỉ nghe ‘oành’, một tiếng vang rất lớn, một bên cột cầu đổ sập xuống, rớt vào trong lòng hồ, bọt nước văng khắp nơi.