Hỉ nhi giúp Vãn Thanh búi tóc rất đẹp, kiểu tóc đoan trang nhưng không kém phần kiều diễm, cài trâm ngọc bích, cao quý đến quyến rũ. Y phục màu trắng như mây, đơn giản, không quá cầu kỳ, chiếc váy dài chạm đất, mỗi một bước đi khiến làn váy uốn lượn lướt trên mặt đất, thoạt nhìn kinh diễm động lòng người.
Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi một bên nhìn không chớp mắt, ánh mắt trong nháy mắt bỗng sâu thẳm, sau đó thu hồi tầm mắt, cười, ca ngợi:
"Nương tử, nàng thật đẹp"
Đám người Hồi Tuyết nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, trong lòng tự suy đoán.
Thế tử gia có ý gì?
Đầu tiên là không để ý tới tiểu thư, hiện tại lại nhìn tiểu thư đến mất hồn như vậy, lại đối xử với tiểu thư giống hệt như trước kia là sao? Nhưng, hắn đã lỡ tạo tổn thương trong lòng của tiểu thư, mà tổn thương đó cũng không nhẹ.
Nhưng, đám Hồi Tuyết không nói ra, chỉ nhìn Vãn Thanh, mở miệng hỏi:
"Tiểu thư ăn một chút gì đi, đợi lát nữa thái phi nương nương sẽ phái người tới gọi tiểu thư thôi"
"Được đó, ta cũng chưa dùng điểm tâm sáng, nương tử cùng ta ăn chung đi"
Hạ Hầu Mặc Viêm nở nụ cười nói với Vãn Thanh, Hồi Tuyết nghe vậy, đi ra ngoài phân phó người truyền điểm tâm sáng vào.
Trong lúc nhất thời, trong phòng ngoài phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ thấy một hàng dài nha hoàn bưng khay điểm tâm đi vào, thức ăn được nấu rất tinh xảo, nhìn rất ngon mắt, nhất nhất được sắp xếp ở trên bàn tròn giữa phòng ngoài.
Sau đó Hồi Tuyết đi vào phòng trong mời Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh ra phòng ngoài dùng điểm tâm.
Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm chỉ ăn một chút, liền cho người đem xuống, lúc này, thái phi nương nương đã phái người gọi bọn họ cùng nhau tiến cung.
Hai chiếc xe ngựa xa hoa của Hán Thành Vương phủ, kẻ trước người sau lần lượt tiến cung.
Người ngồi trong chiếc xe ngựa chạy phía trước là lão thái phi cùng mama thiếp thân của bà là Tô mama, còn người trong chiếc xe ngựa phía sau không ai khác ngoài Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh, còn Hồi Tuyết.
Vốn, Hồi Tuyết không nghĩ sẽ ngồi chung trong xe với Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, nhưng tiểu thư đã ra lệnh, nàng chỉ phải theo ý của tiểu thư, còn thị vệ thì đều cưỡi ngựa theo phía sau xe ngựa, nhằm bảo vệ an toàn của bọn họ, cả một đám đi thẳng một đường chậm rãi tiến cung.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh không nói câu nào, nghiêng đầu nhìn xuyên qua màn che cửa sổ nhỏ bên hông xe nhìn ra phía bên ngoài.
Trên đường cái, người đến người đi rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có người chỉ chỉ trỏ trỏ vào xe ngựa của Hán Thành Vương phủ, những người kia đương nhiên là nhận thức được ai đang ngồi bên trong xe ngựa.
Chắc đại khái là mọi người đang nói chuyện của nàng đi, trải qua sự kiện của Mộ Dung gia, về sau, bởi vì chàng ngốc ngồi bên cạnh này, mà lại một lần nữa nàng bị người khác đem ra bàn tán, làm trọng điểm trong trà lâu tửu quán.
Lần trước, nàng còn có thể oán hận Mộ Dung Dịch, còn lần này, nàng ngay cả hận cũng tìm không ra người để nàng hận.
Bởi vì, nàng không cách nào có thể trách Hạ Hầu Mặc Viêm, hắn tuy đầu óc không tốt, nhưng lại là người đầu tiên kể từ khi nàng xuyên qua thời không này hết lần này tới lần khác giúp đỡ nàng cùng Đồng Đồng.
Cho nên, mặc dù hành vi cử chỉ của hắn làm tổn thương lòng nàng, nhưng nàng đều tha thứ cho hắn.
Một ngọn gió từ bên ngoài thổi vào khe hở tấm màn cửa sổ nhỏ, khiến tóc mai của Vãn Thanh bay bay theo chiều gió, từng sợi từng sợi tóc lướt nhẹ lên gương mặt của nàng như đang vuốt ve làn da mịn màng của nàng, khuôn cảnh chỉ có một từ có thể tả ‘đẹp’, kết hợp với thần sắc lạnh nhạt tựa như thần tiên không dính khói lửa nhân gian.
Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn nàng đến ngẩn người, đồng tử thâm thúy u ám, chợt nhớ lại thời điểm trước kia hắn kêu nàng là tỷ tỷ, nàng luôn làm một bộ dáng lấy bất đắc dĩ với hắn, trong lòng hắn lúc đó thật sự nói không nên lời là cái gì mùi vị.
Khi đó, hắn thích cùng nàng, cùng Đồng Đồng ở cùng một chỗ, bởi vì hai mẹ con nàng không nhìn hắn là thằng ngu, càng không tính kế đối với hắn, càng không giống với mấy người gọi là người thân trong Hán Thành Vương phủ này.
Người người ở ngoài mặt tỏ ra sợ hắn, nhưng trong lòng người nào cũng chê cười hắn, còn có kẻ thần bí kia luôn luôn trú trong bóng tối chờ lúc hắn không phòng bị thì bất ngờ hạ độc thủ, lúc nào cũng muốn mạng của hắn.
Hạ Hầu Mặc Viêm đang nghĩ đến nhập thần, Vãn Thanh nhìn chán, quay đầu vào trong tính nhắm mắt dưỡng thần, liền nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của hắn, không khỏi kỳ quái mở miệng hỏi:
"Mặc Viêm, đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì"
Hạ Hầu Mặc Viêm lấy lại tinh thần, sau đó lại trưng lên khuôn mặt tươi cười, nhìn rất gian xảo cực kỳ lưu manh.
Xe ngựa một đường tiến cung, đi thẳng đến Thụy Long Cung nơi ở của hoàng đế, đang đứng trước cửa để thái giám vào bẩm báo, rất nhanh, hoàng thượng liền truyền mọi người đi vào tấn kiến.
Có thể thấy được, lão thái phi có phân lượng rất lớn trong lòng hoàng thượng, mọi người nối đuôi nhau đi vào đại điện.
Trên đại điện, màu vàng rực rỡ chói mắt, trừ bỏ hoàng đế, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng đã ngồi ngay ngắn ở cạnh hoàng thượng, gương mặt tươi cười, nhìn mọi người đang đi vào trong điện.
Lão thái phi dẫn đầu quỳ xuống, hành lễ:
"Gặp qua hoàng thượng, hoàng hậu nương nương"
Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm quỳ theo lão thái phi cùng nhau hành lễ với hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương.
Hoàng đế Hạ Hầu Đông Thần vừa thấy lão thái phi, khuôn mặt đầy ý cười, cùng với thần sắc lạnh lùng hôm phi yến hoàn toàn bất đồng. Lúc này đây, thần sắc của ông dịu dàng đi rất nhiều, vung tay lên, lệnh cho thái giám đang đứng bên cạnh:
"Đỡ thái phi đứng lên, truyền ghế"
"Dạ, hoàng thượng"
Hai tiểu thái giám nhanh chóng đứng dậy, giúp lão thái phi đứng lên, rồi đỡ bà sang ghế ngồi xuống, Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm cũng theo lão thái phi đứng dậy, chẳng qua, nhất thời cũng không dám tùy ý ngồi xuống, chỉ đứng ở bên cạnh lão thái phi.
Hôm nay, tâm tình của Hạ Hầu Đông Thần có vẻ như cũng không tệ, cũng tùy ý mà quơ quơ tay cho phép hai người bọn họ ngồi xuống.
"Đều ngồi xuống đi"
"Tạ hoàng thượng"
Vãn Thanh bình tĩnh mở miệng tạ ân, mà Hạ Hầu Mặc Viêm không nói một tiếng, đặt mông ngồi xuống, không hề khách khí với hoàng đế, nhưng mà hoàng đế cũng không bắt bẻ thái độ của hắn, có thể thấy được, hoàng đế đã quen với thái độ của Hạ Hầu Mặc Viêm.
Cung nữ phụng trà lui qua một bên, trên đại điện, Hạ Hầu Đông Thần cười, nhìn thái phi nương nương, nói:
"Thái phi, ngài cần gì đích thân tiến cung, chỉ cần để cho bọn họ, hai tiểu hài tử tiến cung là được rồi, người cần gì phải cực khổ đi một chuyến như vậy?"
Thái phi nương nương uống một ngụm trà, buông ly trà trong tay xuống, từ từ mở miệng trả lời:
"Thứ nhất, là dẫn bọn chúng tiến cung tạ ơn, thứ hai, là có một chuyện ta muốn nói với hoàng thượng, cho nên mới tiến cung"
Người trong đại điện nghe lão thái phi nói xong, tất cả đều nhìn bà, ngay cả Vãn Thanh cũng không nhịn được mà thầm suy đoán.
Thái phi muốn nói chuyện gì mà phải đích thân tiến cung hỏi hoàng thượng? Vốn, nàng chỉ cho là bà đi cùng bọn họ tiến cung vì nhớ hoàng thượng, không nghĩ tới, là có chuyện khác.
Hoàng Thượng nhỏ nhẹ dịu dàng mở miệng nói:
"Thái phi, mời nói"
Thái phi nghiêng người nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh đang ngồi bên cạnh bà, sau đó từ từ nhìn Hạ Hầu Đông Thần, nói:
"Hoàng thượng ban hôn cho Mặc Viêm, đó là phúc khí của hắn, chỉ là … thế tử phi còn dẫn theo một đứa bé cùng gả vào Hán Thành Vương phủ, lão thân muốn nhờ hoàng thượng ban thưởng một cái tên cho tiểu hài tử này, để bé trở thành chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ"
Nếu hoàng thượng đích thân hạ chỉ ban tên cho Thượng Quan Đồng, chính là thừa nhận thân phận của bé là chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ, khi đó, sẽ không có một ai dám khinh khi bé nữa.
Trong lúc nhất thời, Vãn Thanh thật tình là không biết nói cái gì cho phải, chỉ dùng đôi mắt kinh ngạc nhìn thái phi nương nương.
Giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy thái phi nương nương chính là thân nãi nãi của mình, nàng thật tình là không cần cái loại thân phận này, nhưng bà vì Đồng Đồng mà làm những chuyện như vậy, nàng rất cảm động.
Bà vì nàng và Đồng Đồng mà suy tính đến cỡ này, điều này thật sự là khiến nàng rất ấm áp, rất hạnh phúc.
Thái phi làm như vậy, thứ nhất, là đau lòng Vãn Thanh, thứ hai, chỉ có như vậy mới có thể làm cho Vãn Thanh thật lòng thật dạ đối đãi với Hạ Hầu Mặc Viêm, như vậy bà mới an tâm nhắm mắt.
Lão thái phi vừa dứt lời, hoàng thượng còn chưa mở lời nói, hoàng hậu Mộ Dung Yên lại trực tiếp lên tiếng phản đối:
"Thái phi nương nương, chuyện không hợp quy củ"
"Không hợp quy củ? Hoàng hậu nương nương, Vãn Thanh là đường hoàng gả vào hoàng thân quốc thích làm chính thê, ngay cả đứa nhỏ kia cũng được gả vào phủ, như vậy, nếu đã là chính thê, tại vì sao lại không thể sửa tên đổi họ?"
Lão thái phi cũng không sợ hoàng hậu Mộ Dung Yên, bà chẳng những là mẫu thân thân sinh của Hán Thành Vương, mà còn là dì ruột của hoàng thượng, thế lực phía sau càng không thể khinh thường.
Nhà mẹ đẻ của lão thái phi có hai vị đại tướng tiếng tăm lừng lẫy, là Diệp Thương cùng Diệp Kiên, cho nên, lúc đó tỷ tỷ của nàng mới có thể tiến cung làm hậu, về sau, tỷ tỷ bệnh nặng, nàng lại bị gia phụ dâng vào trong cung làm phi.
Thái phi dứt lời, sắc mặt của hoàng hậu thoáng chốc chuyển thành xanh mét, không thể phản bác lại, Hạ Hầu Đông Thần trực tiếp lườm bà ta một cái, bà ta đành phải im miệng.
Hạ Hầu Đông Thần nhìn thái phi nương nương, sau đó nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh, nhất thời không lên tiếng.
Hạ Hậu Mặc Viêm ‘xoạt’ một cái liền đứng lên, nhìn hoàng thượng lên tiếng, nói:
"Hoàng bá phụ, Đồng Đồng là nhi tử của con, đương nhiên là phải cùng họ với Mặc Viêm, nếu hoàng bá phụ không đáp ứng Mặc Viêm, Mặc Viêm từ đây về sau không bao giờ để ý tới hoàng bá phụ nữa"
Hạ Hầu Mặc Viêm biết hoàng thượng là thật tâm sủng ái hắn, về phần tại sao sủng hắn, không một ai hiểu được lý do vì sao? Chỉ biết, chỉ cần là lời mà hắn nói, hoàng đế sẽ đều đáp ứng.
Quả nhiên, Hạ Hầu Mặc Viêm mới mở miệng nói, khóe môi Hạ Hầu Đông Thần lộ ra một chút ý cười, gật đầu, nói:
"Được rồi, được rồi, nếu thái phi cùng Mặc Viêm đều nói như thế, như vậy trẫm sẽ truyền một đạo thánh chỉ đến Hán Thành Vương phủ, vậy được chưa?"
Hoàng đế vừa nói xong, hoàng hậu Mộ Dung Yên ngồi bên cạnh nóng vội đứng dậy ngăn cản:
"Hoàng thượng, điều này không hợp quy củ, nếu ngày hôm nay có người dám đưa ra yêu cầu như vậy, nay mai nhất định sẽ có người làm theo, còn đâu là thể chế của một quốc gia"
Hạ Hầu Đông Thần lạnh lùng nhìn Mộ Dung Yên, dùng giọng lạnh băng mở miệng nói:
"Thể chế của tổ tông có ghi chú rõ là không cho phép người khác đổi họ không? Cho dù có, trẫm thân là vua một nước chẳng lẽ không thể là người đầu tiên sửa luật sao?"
Mộ Dung Yên bị hoàng thượng dùng lời nói sắc bén phản biện, sắc mặt khó coi dị thường.
Vãn Thanh phát hiện, hoàng thượng chỉ dùng giọng điệu hòa nhã cùng dịu dàng đối thái phi nương nương cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, còn đối với những người khác không có nửa điểm nhu hòa, mà còn rất lạnh lẽo âm trầm.
Trong đại điện, thái phi cùng Hạ Hầu Mặc Viêm và Vãn Thanh đã đứng lên, đi đến giữa đại điện quỳ xuống tạ ơn:
"Tạ hoàng thượng ân điển"
"Tạ hoàng thượng ân điển"
"Thái phi đứng lên đi"
Thái độ của hoàng thượng đối với người dì này quả nhiên không tầm thường, hơn nữa, Vãn Thanh còn phát hiện một chuyện khác, thái phi nương nương khí thế rất mạnh mẽ, đối mặt với hoàng hậu Mộ Dung Yên không có một chút lùi bước, ngược lại còn đối chọi rất gay gắt.
Quả nhiên là hậu phi trong cung, khí phách cường thế như vậy, không phải ai ai cũng có thể có.
Trong lòng Vãn Thanh âm thầm tán thưởng lão thái phi.
Thái phi thấy mục đích đã đạt được, liền hoàng thượng cáo lui, chuẩn bị rời đi thì hoàng thượng lên tiếng giữ thái phi ở lại trong cung dùng cơm trưa. Đáng tiếc, thái phi vừa nhìn thấy sắc mặt của hoàng hậu, thì nửa điểm hứng thú cũng đều không có, bà khăng khăng một mực xuất cung.
Lúc này đây, trên đường trở về Hán Thành Vương phủ, lão thái phi cùng Vãn Thanh ngồi một chiếc xe ngựa, còn Hạ Hầu Mặc Viêm thì một mình ngồi chiếc còn lại.
Bên trong xe ngựa, thái phi nương nương nhìn Vãn Thanh, nói:
"Hoàng Thượng nói sẽ hạ chỉ là sẽ hạ chỉ, hắn luôn luôn nói là làm, con đừng lo lắng"
"Cảm ơn ngài, thái nãi nãi"