Phần 2: Đàm Đài Văn Hạo đánh phủ đầu
Thượng Quan Liên Tinh nghe những lời mẫu thân mình nói mà thấy chói tai, không thèm để ý đến Tứ di nương, lướt qua người bà hướng phòng mình mà đi, sắc mặt âm u.
Tứ di nương có ngốc cũng nhìn ra, liền biết có điều không ổn, lập tức im lặng đi theo.
Sau khi Thượng Quan Liên Tinh đi vào trong phòng, bà kéo Thanh Phong lại, nhỏ giọng hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh Phong chăm chú nhìn bóng dáng phía trước, tiểu thư đang rất tức giận, nàng không dám nói điều gì, nhìn Tứ di nương lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Bây giờ, chẳng những là Thượng Quan Liên Tinh, ngay cả Tứ di nương cũng tức giận, một đường đi thẳng vào phòng ngủ.
Trong phòng, Thượng Quan Liên Tinh tức giận lên tiếng:
"Mẫu thân, mẹ nói thử xem, chẳng lẽ con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh xinh đẹp hơn so với con sao?"
"Nó có đẹp hơn con không? Trẻ hơn con không? Nó thế nhưng có thể được Hoàng Thượng đích thân ban hôn, vì sao con lại không được? Vì sao? Vì sao?"
"Cái gì? Nó được Hoàng Thượng đích thân ban hôn, ban cho ai?"
Thượng Quan Liên Tinh im lặng, không nói nhìn Thanh Phong, Thanh Phong trầm giọng mở miệng trả lời:
"Là thế tử gia Hán Thành Vương phủ"
Tứ di nương nghe xong, ánh mắt lóe sáng, sau đó nhỏ giọng nói thầm:
"Chỉ là một thằng đần độn, có vẻ vang gì đâu"
"Thằng đần thì thế nào?"
"Thằng đần đó có dáng vẻ tuấn mỹ vô cùng, dáng dấp là đứng đầu, so với thái tử có hơn chứ không kém"
"Thằng đần đó là chủ nhân tương lai của Hán Thành Vương phủ, thằng đần đó có thân phận tôn quý hơn người khác rất nhiều"
"Hắn đần thì thế nào? Đần, nhưng có gia tài bạc vạn, thân phận tôn quý, so với mấy kẻ thông minh tài trí hơn người nhưng không có gia tài, thân phận thấp hèn thì hơn biết bao nhiêu"
Thượng Quan Liên Tinh càng nói càng tức, hung hăng nói một mạch.
Phi yến ngày hôm nay, đừng nói là được Hoàng Thượng ban hôn, mà ngay cả nhìn nàng, còn chưa nhìn qua.
Nàng trang điểm xinh đẹp quyến rũ như vậy, kết quả … không có một nam nhân nào để ý đến, không có một ai nhìn nàng.
Tứ di nương tuy rằng rất tức giận, nhưng bỗng nghĩ ra điều gì đó, vươn tay kéo tay Thượng Quan Liên Tinh, mở miệng khuyên:
"Tinh nhi, con cần gì phải tức giận"
"Từ giờ trở đi, con cứ bám lấy đại tiểu thư"
"Sau này, nàng ta chính là thế tử phi của Hán Thành Vương phủ, thân phận cao quý hơn người. Con thử nghĩ đi, nàng ta chỉ cần nói một câu, là con có thể gả vào hào môn danh giá rồi"
"Mẫu thân"
Thượng Quan Liên Tinh la lên, nàng không cam lòng đi vuốt mông ngựa con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh kia đâu, cái thứ tiện nhân hạ tiện, không biết liêm sĩ không chồng mà sinh con kia.
Nhưng … trong lòng lại biết lời mẫu thân mình nói là rất có lý, trong lúc nhất thời, Trúc viện không có nửa điểm tiếng động.
Ngọc Trà Hiên.
Đồng Đồng đợi Vãn Thanh một hồi lâu nhưng không thấy nàng đâu, cuối cùng bà vú Trương thị phải năn nỉ bé về phòng nghỉ ngơi để ngày mai còn đi học sớm.
Vãn Thanh ngay cả cơm chiều cũng không muốn ăn, liền đi về phòng ngủ, ngày hôm nay ai đói, nàng cũng không đói.
Trong cung đầy rượu ngon cùng mỹ thực, nàng đã dùng qua, nên nàng thật sự rất no.
Nhưng … mấy ngày sau nàng phải gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm … Nhất thời, trong lòng hàng trăm tư vị.
Nàng không phải cũng giống như bao người khác e ngại chung đụng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, mà là vì Hạ Hầu Mặc Viêm … bản thân hắn cũng không hiểu rõ hành động của bản thân hắn là đại biểu cho cái gì.
Hắn liệu có biết, nương tử là gì không?
Hắn liệu có biết, trong tương lai, hắn cùng với nàng chính là người một nhà không?
Tuy rằng nàng đã từng tính qua, không bao lâu nữa, nàng cùng Đồng Đồng sẽ rời khỏi Sở kinh, tất nhiên đó là chuyện sau này. Còn bây giờ …
Trước mắt, Hán Thành Vương phủ không phải là nơi tốt đẹp để tiến vào.
Càng nghĩ, càng cảm thấy không ổn … việc này … xem ra nàng phải đích thân trực tiếp hỏi Hạ Hầu Mặc Viêm mới được.
Nghĩ xong, liền dựa vào trên đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Hồi Tuyết mang trà cho nàng, thấy Vãn Thanh từ sau khi trở về sắc mặt rất kém, ẩn ẩn thở dài một tiếng.
Nghĩ, nhịn không được lên tiếng đề nghị:
"Tiểu thư, không bằng chúng ta rời khỏi Sở kinh đi"
"Thiên hạ rộng lớn, có nơi nào không thể dung thân, chẳng lẽ chủ tử nhất định phải nghe lời người đó mà gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm sao?"
"Không được, em không đồng ý"
Vãn Thanh hớp một ngụm trà, nghiêm túc suy nghĩ những lời mà Hồi Tuyết vừa nói.
Tuy rằng, chủ ý này không tệ, nhưng vừa nghĩ tới, Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, chính là Đàm Đài Văn Hạo, là tổ chức nổi tiếng về tình báo nhất.
Bất kể các nàng đang ở nơi nào, chỉ sợ đều trốn không thoát khỏi mạng lưới tình báo của Thiên Ưng lâu. Nếu để cho hắn tìm được nàng cùng bé, chỉ sợ nàng sẽ mất đi Đồng Đồng mãi mãi.
Nàng không dám lấy bé ra để mạo hiểm.
Thêm một điều rắc rối nữa, chính là cái thánh chỉ ban hôn chết tiệt của cái ông già hoàng thượng kia, miệng vàng lời ngọc đã ban ra, nếu nàng thật sự chạy thì đám người Thượng Quan gia phải làm thế nào đây?
Tuy rằng bọn họ không phải người thân thật sự của nàng, nhưng cũng là người vô tội, nàng không thể bởi vì bản thân, mà hại người khác.
Trong phòng, mỗi người một suy nghĩ, ai cũng không nói chuyện, đều chìm sâu vào suy nghĩ của riêng mình. Bỗng nhiên, gió lùa theo một bên cửa sổ thổi vào, căn phòng chợt lạnh lẽo, hai người không tự chủ được quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy, bên cửa sổ đang mở toan kia có một người đang đứng ẩn trong bóng tối, gương mặt được bao phủ bởi một cái mặt nạ nữa mặt để lộ cái cằm duyên dáng.
Cái mặt nạ dưới ánh trăng phát ra ánh sáng mờ ảo làm nổi bật lên đôi mắt thâm thúy đầy thần bí, âm u như hồ nước sâu không đáy, khóe môi nhếch lên, nhìn chằm chằm hai người bên trong gian phòng.
Hồi Tuyết khẽ vươn tay che chở Vãn Thanh, trầm giọng mở miệng hỏi:
"Ngươi muốn làm gì? Nửa đêm xông vào phòng của nữ tử là việc mà Lâu chủ Thiên Ưng Lâu hay làm hay sao?"
Vãn Thanh thấy Hồi Tuyết làm căng quá, trong đầu đầu tiên là sợ sẽ kinh động đến người khác, như vậy nàng sẽ càng phiền toái.
Thứ hai là sợ Hồi Tuyết biết chuyện năm đó nàng làm, như vậy bản thân mình thật sự không còn mặt mũi mà đối diện với Hồi Tuyết, liền nhanh chóng lên tiếng:
"Hồi Tuyết, em đi ra ngoài trước, ở ngoài cửa trông chừng, không được cho bất luận kẻ nào bước vào đây"
"Tiểu thư, nhưng mà em lo cho người …"
"Không sao, hắn sẽ không làm hại ta đâu"
Vãn Thanh không lo lắng việc Đàm Đài Văn Hạo sẽ hại nàng, bởi vì mục đích của hắn là nhục nhã nàng để đòi lại công bằng năm đó hắn bị nàng đè.
Hắn trả thù nàng bằng sự phẫn nộ của hắn, hắn cũng không có muốn giết nàng, nếu muốn giết nàng, ngày ấy đã sớm động thủ, cho nên mới lên tiếng bảo Hồi Tuyết đi ra ngoài canh chừng.
Hồi Tuyết tuy rằng lo lắng, nhưng tiểu thư một khi đã nói như vậy, nàng sao có thể cãi lời, lên tiếng trả lời liền quay đầu đi ra ngoài, đứng giữ ở ngoài cửa.
Vãn Thanh thấy trong phòng không còn ai, liền tức giận trừng Đàm Đài Văn Hạo, lạnh lùng trách vấn:
"Ngươi lại tới đây làm gì?"
"Ta tới chúc mừng ngươi thành công gả vào Hán Thành Vương phủ, từ đây về sau, kim tôn ngọc quý … nhưng mà ta không nghĩ tới ngươi sẽ muốn trốn đi đó"
Đàm Đài Văn Hạo giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có một chút độ ấm, con ngươi thâm trầm, nhìn chằm chằm Vãn Thanh.
Vãn Thanh nghe xong, biết lời nói mà Hồi Tuyết vừa nói đã bị hắn nghe được.
Nam nhân này thật đúng là đáng sợ mà, thân thủ thật giỏi, vào đây mà không chút tiếng động nào, nếu như hắn lặng lẽ mang đi con trai của nàng …
Vãn Thanh bỗng cảm thấy sợ hãi, lập tức nhanh chóng trả lời:
"Ta không có tính trốn, đó là ta nói sao? Ta có nói sao?"
Nàng vừa tức vừa sợ hỏi lại hắn, trước đó, Hồi Tuyết chỉ là nói một chút về quan điểm của nàng ấy mà thôi, còn nàng chỉ là đang suy nghĩ xem có nên làm hay không thì hắn đã xuất hiện.
Đàm Đài Văn Hạo nghe xong lời nàng nói, nhất thời im lặng, bước tới hai bước, vươn tay lên trêu khẽ áo choàng màu đen, tư thế phô trương vô độ, ngồi lên chiếc ghế cách Vãn Thanh không xa, từ từ mở miệng:
"Nếu ngươi không muốn gả, có thể nói với ta, chỉ cần đem con ta giao cho ta là xong, ngươi có thể tự mình rời đi"
"Ngươi …"
Vãn Thanh giật mình đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm Đàm Đài Văn Hạo, cắn răng rặng từng từ:
"Dựa vào cái gì, ngươi dựa vào cái gì hả?"
"Ta thật vất vả mới sinh ra một đứa con trai ngoan ngoãn, còn ngươi, vô duyên vô cớ lại muốn bắt nó đi, ngươi đừng có mà nằm mộng nữa"
"Như vậy liền ngoan ngoãn gả vào Hán Thành Vương phủ cho ta"
Đàm Đài Văn Hạo giọng điệu mềm mại một chút, nhưng mà giọng điệu vẫn lăng hàn như trước.
"Biết rồi"
Vãn Thanh oán hận mở miệng, nàng thật muốn lấy bình trà nóng trên bàn đập vào cái bản mặt đáng ghét của hắn. Ở đâu lòi ra một người như thế kia chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên mở miệng, âm u nhìn Đàm Đài Văn Hạo:
"Đúng rồi, ngươi lột mặt nạ ra cho ta xem xem, rốt cuộc ngươi có đúng là người mà năm đó ta đè ra mà cường bạo hay không? Nếu như người đó không phải ngươi, ta không phải là vô duyên vô cớ bị ngươi áp bức hay sao?"
Vãn Thanh nghĩ, liền đi về phía trước hai bước, Đàm Đài Văn Hạo lạnh lùng liếc xéo nàng, chầm chạm tặng rừng từ uy hiếp nàng:
"Ngươi dám … trên đời này, người từng nhìn qua diện mạo chân thật của ta, tất cả đều ở trong quan tài. Chỉ có ngươi là ngoại lệ, đây cũng là bởi vì ta nể mặt con trai của ta"
"Hừ, ngươi nghĩ rằng ta muốn thấy lắm sao?"
Vãn Thanh hừ lạnh một tiếng, nói thật, đối với người nam nhân sáu năm trước… nàng căn bản nhớ không rõ … lúc ấy trời tối đen như mực, chỉ có thể cảm nhận được cơ thể người đó tuyệt đẹp tựa như vị thần phương đông.
Chỉ hình thể đã đẹp vậy rồi … nàng chắc chắn hắn là một vị mỹ nam tử.
Nhưng chuyện đã trôi qua sáu năm, nàng đang cố gắng đi quên chuyện này, thì hắn lại xuất hiện.
Haizzzz …..
Còn … bởi vì … thời gian dài như vậy, đối với người đó nàng thật sự nhớ không rõ ràng.
Cho nên nói, cho dù Đàm Đài Văn Hạo có gỡ mặt nạ xuống nàng cũng không biết liệu người đó có phải là hắn hay không? Nhưng mà … người biết chuyện năm đó, chỉ sợ chỉ có nàng cùng hắn.
Vãn Thanh xoay người, chỉ thẳng vào cửa sổ, gọn gàng dứt khoát mở miệng đuổi người:
"Được, ta sẽ làm theo ý của ngươi, ta sẽ gả vào Hán Thành Vương phủ"
"Nhưng phiền ngươi, từ đây về sau, làm ơn đừng có xuất hiện trước mặt ta cùng Đồng Đồng, ta với ngươi không có một chút quan hệ nào, biết chưa?"
Đáng tiếc, Đàm Đài Văn Hạo căn bản không để ý đến lời nói của nàng, tao nhã nói:
"Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ phái vài tên thủ hạ âm thầm bảo vệ ngươi"
"Bảo vệ ta?"
Vãn Thanh mở to hai mắt, đây là chuyện buồn cười nhất từ khi nàng đến nơi này, hắn có thể đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy được không?
Nàng nhịn không được nữa, cắn răng nghiến lợi, chỉ thẳng vào mặt Đàm Đài Văn Hạo mắng:
"Ngươi có thể đừng nói những lời buồn nôn như vậy được không? Xin lỗi nha, thỉnh nói là giám thị, là giám thị, được không?"
"Đều giống nhau"
Đàm Đài Văn Hạo nhúng nhúng vai hiển nhiên đồng ý, Vãn Thanh thấy nam nhân này nghênh ngang thừa nhận, nàng thật muốn nhào tới cắn đứt cổ hắn.
Lúc trước, nàng làm sao lại không nghĩ đè hắn trước rồi khử hắn sau kia chứ?
Như vậy, hiện tại không phải mọi chuyện đều tốt đẹp hết hay sao? Đâu cần phải rắc rối như bây giờ, thật hối hận, thật hối hận mà....
Con hối hận quá ông trời ơi!!!
Vãn Thanh đang chìm ngập trong nổi hối hận thì bỗng nhớ tới một chuyện khác, lên tiếng hỏi Đàm Đài Văn Hạo:
"Đúng rồi, Hạ Hầu Mặc Viêm tại sao bỗng nhiên lại muốn cưới ta? Chẳng lẽ ngươi chơi mánh sao?"
"Thằng ngốc đó đúng là rất ngu, chơi đùa với hắn rất vui"
"Ta chỉ nói với hắn, nếu hắn lấy ngươi, thì Đồng Đồng có thể bồi hắn chơi suốt ngày, hắn liền cưới ngươi thôi. Thằng ngu đúng là thằng ngu"
Đàm Đài Văn Hạo vừa nói xong, Vãn Thanh liền thay đổi sắc mặt, lạnh lùng mở miệng quát hắn:
"Câm miệng, không cho phép nói hắn là thằng ngu, hắn so với ngươi tốt hơn nhiều. Ta mà nghe ngươi nói hắn như vậy một lần nữa thì đừng trách ta trở mặt"