Phần 1: Ta để cho ngươi đè trở lại, được không?
Trong đêm tối, Vãn Thanh sắc mặt khó coi, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới người bắt bé lại là Đàm Đài Văn Hạo, hắn cùng với mẹ con các nàng không có thù hận gì hết.
Tại sao kia chứ?
Nàng thật không ngờ, đường đường là lâu chủ Thiên Ưng Lâu lại giở trò bắt cóc hèn hạ như vậy.
Nàng từng gặp qua hắn vài lần, giao tình giữa hắn và bé cũng không tệ, hiện tại tại sao lại trở mặt vô tình như vậy?
Vãn Thanh nghĩ không ra, nhịn không được lại trầm giọng mắng:
"Người ta nói Đàm Đài Văn Hạo làm việc luôn luôn quang minh lỗi lạc, ta thật không ngờ ngươi thế nhưng lại là hạng người tiểu nhân ti tiện, còn dám làm ra cái loại bắt cóc trẻ con này, thật là ti bỉ vô sỉ mà"
Vãn Thanh mắng liền một tiếng, Đàm Đài Văn Hạo đang đứng dưới mái hiên, cười lạnh một tiếng, âm ngao lạnh lẽo mở miệng:
"Thượng Quan Vãn Thanh, người đời đều xứng nói bốn chữ quang minh lỗi lạc, riêng ngươi, Thượng Quan Vãn Thanh, không xứng nói bốn chữ này, đừng mở miệng làm nhục bốn chữ này"
Hắn nói xong, vung tay lên, xoay người liền đi vào trong nhà hoang.
Mấy người hắc y nhân đang vây quanh bên cạnh Vãn Thanh, thân hình vừa động, liền kéo Vãn Thanh lôi vào trong.
Trước lúc đó, Vãn Thanh còn muốn động thủ, nhưng khi nhìn thấy Đàm Đài Văn Hạo, nàng không động thủ được.
Bởi vì ở trước mặt nam nhân này động thủ, căn bản không có phần thắng.Cho nên chỉ có thể trực tiếp thương lượng, nghe thử xem bản thân mình cùng hắn đến tột cùng là có thù hận gì mà làm hắn tức giận đến như thế?
Hừ, hắn dám nói nàng không xứng với bốn chữ quang minh lỗi lạc sao? Thật đáng ghét.
Vãn Thanh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, mấy người hắc y nhân thì chỉ lo kéo nàng vào trong căn nhà hoang, một đường đi thẳng vào trong một căn phòng cũ nát.
Đàm Đài Văn Hạo đang đứng giữa phòng, mặt hướng vào trong, tấm lưng kia cao ngạo, tràn ngập lăng hàn, không có nửa độ ấm.
Cả căn phòng bao phủ sát khí thị huyết, hắn đợi thủ hạ đem Vãn Thanh áp vào, vung tay lên, trầm giọng ra lệnh:
"Lui xuống"
"Dạ, lâu chủ"
Tất cả thủ hạ của hắn đều lui ra ngoài.
Vãn Thanh quan sát xung quanh, cả căn phòng cũ nát không chịu nổi, còn có mùi khó chịu, có ít thứ đều bị hư hỏng, đồ vật trong phòng thì lộn xộn, có thể thấy được, nơi này không phải chỗ ở của Đàm Đài Văn Hạo.
Vậy … bé đâu? Đồng Đồng đâu? Con trai nàng đâu?
Nghĩ vậy, không khỏi nôn nóng mở miệng hỏi:
"Đàm Đài Văn Hạo, con ta đâu? Ngươi đem con ta đi đâu rồi?"
Đàm Đài Văn Hạo quay đầu đối mặt với Vãn Thanh, miệng mím chặt không nói, chăm chú nhìn Vãn Thanh.
Cặp mắt thâm thâm sâu trong con ngươi kia, lóe lên tia u lãnh vô tình, lạnh lẽo đầy kiêu ngạo, âm thanh trầm thấp từ tính vang lên:
"Hay là hãy tính toán sổ sách giữa chúng ta trước đi"
Hắn mở miệng, Vãn Thanh có chút mơ hồ, chớp chớp mắt, không hiểu mở miệng:
"Ta với ngươi có sổ sách gì mà tính?"
Đàm Đài Văn Hạo chẳng lẽ đầu óc hắn có vấn đề, nàng tổng cộng mới thấy hắn có vài lần, có nợ nần gì với hắn đâu mà hắn đòi tính toán sổ sách với nàng.
Còn nữa, hồi nãy khi gặp hắn, cùng trước kia không giống nhau. Trước kia, hắn xem nàng như không khí, còn khi nãy, thì ánh mắt hắn nhìn nàng đầy vẻ khinh thường ghê tởm.
Thật sự là giống như lời đồn, hắn thật sự là rất ghét nữ nhân.
Nghĩ, liền cảnh giác nhìn Đàm Đài Văn Hạo, nàng không động, chờ hắn mở miệng nói rõ, hắn có nợ nần gì với nàng, mà muốn cùng nàng tính sổ?
"Ngươi chắc sẽ không quên chuyện sáu năm về trước đi?"
Đàm Đài Văn Hạo hừ lạnh một tiếng, không biết là bởi vì chuyện sáu năm về trước khắc cốt ghi tấm, hay là thật mất thể diện, hắn nói xong câu đó, liền nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía Vãn Thanh.
Nhưng mà hai tay hắn lại nắm chặt thành quả đấm, có thể thấy được, hắn đang hết sức phẫn nộ, nếu không phải hắn đang cố gắng khắc chế, chỉ sợ sẽ đánh Vãn Thanh tơi tả.
Vãn Thanh ngẩn cả người, trong đầu nhanh chóng suy luận.
Đối với chuyện về sáu năm trước, nàng vốn rất mẫn cảm. Giờ nghĩ lại mà còn thấy xấu hổ với hành vi của mình, nàng còn cố gắng không muốn nhớ tới nó, nhưng thỉnh thoảng nó lại hiện lên trong đầu nàng.
Nên, giờ phút này nàng nghe Đàm Đài Văn Hạo nhắc tới, theo bản năng gò má đỏ lừ, cả người nóng lên, âm thầm nghĩ.
Chẳng lẽ sáu năm trước … giải … giải dược … người bị mình đè là … Đàm Đài Văn Hạo sao?
OMG.
Vừa nghĩ như thế, liền nhanh chóng lắc đầu, vươn tay vỗ vỗ ngực, tuyệt đối không thể nào?
Mình … mình sẽ chết chắc … còn chết rất thảm nữa kìa.
Ông trời ơi! Sao ông nỡ đối xử với con như vậy?
Sao người lúc đó có thể là Đàm Đài Văn Hạo được kia chứ?
Lúc đó mình đã làm gì?
… Mình đã đè hắn ra đó, là mình cường bạo con người ta đó.
Trời ơi! Sao lại là hắn kia chứ?
Chẳng phải võ công của hắn cao lắm sao? Sao mà hắn có thể để cho mình … để cho mình …
Trời đất thánh thần thiên địa ơi! Hôm nay mình chết chắc rồi, chết chắc rồi. Giờ thì mình đã biết tại sao hắn đòi tính toán sổ sách với mình rồi.
Mình... chết chắc rồi.
Vãn Thanh vừa nghĩ, trong lòng rối loạn hốt hoảng không thôi.
Âm thanh tràn ngập thị huyết cùng lăng hàn của Đàm Đài Văn Hạo lại vang lên:
"Nhớ chưa?"
Vãn Thanh nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, chớp chớp mắt, nhỏ nhẹ nói:
"Tiểu nữ thật sự không biết, kính xin các hạ nói rõ ràng"
Nàng vừa nói vừa cố gắng nhớ lại bộ dáng của người nam tử năm đó.
Đáng tiếc, cho dù nàng có cố gắng ra sao thì cũng không nhớ rõ.
Còn nữa, Đàm Đài Văn Hạo luôn luôn đeo mặt nạ, làm sao mà nàng có thể biết dung mạo thật sự của hắn ra sao kia chứ?
Nhưng mà … cái cằm kia, còn có … ánh mắt kia. Nếu ánh mắt đó dịu lại một chút thì … Đồng Đồng.
Vừa nghĩ như thế, Vãn Thanh kinh hãi trong lòng, toàn thân cao thấp như bị tạt nước lạnh. Nhưng cái hình ảnh nàng đè hắn thì in sâu trong trí nhớ của nàng, vì vậy một luồng nhiệt nóng như lò lửa lại bốc lên trong lòng nàng.
Hai luồng băng hỏa này thay phiên nhau chạy loạn trong cơ thể nàng.
Nếu như năm đó người cùng mình trãi qua một đêm kia thật sự là Đàm Đài Văn Hạo, mình thật đúng là chọc phải đại phiền toái rồi.
Quái, Đàm Đài Văn Hạo đối với hai mẹ con mình luôn luôn khách khí, tại sao bây giờ lại ác liệt đến như vậy?
Hay là … thôi rồi, đây rõ ràng là do câu nói của mình vào cái hôm Đồng Đồng mở đại hội nhận phụ thân mà ra rồi.
Vãn Thanh trước nghĩ sau suy một phen, trong đôi mắt nàng, sự kinh hãi dâng lên như sóng biển, cao thấp quay cuồng, dồn dập tiến tới.
Nàng nhất thời không dám động đậy, mắt nhìn chằm chằm Đàm Đài Văn Hạo, muốn dùng sự tội nghiệp để khiến hắn bỏ qua cho nàng cùng con lần này.
Đáng tiếc, không như nàng mong muốn, Đàm Đài Văn Hạo xoay người nhìn chằm chằm nàng.
Qua ánh đèn mông lung chiếu sáng vào trong ánh mắt hắn, nàng mơ hồ nhìn thấy hai đốm lửa xuất hiện trong con ngươi của hắn, dữ tợn dị thường. Đàm Đài Văn Hạo cắn răng, gằn từng chữ mở miệng nói:
"Không rõ sao?"
"Hừ, giỏi"
"Sáu năm trước … ngươi … dám … ta … "
"Giờ còn nói không biết nữa sao? Ha, nếu không phải, ngươi nói cho ta nghe, Đồng Đồng từ đâu mà đến hả?"
Đàm Đài Văn Hạo sau khi cố gắng rặng từng chữ xong, thì đã đi đến trước mặt Vãn Thanh, từ trên cao nhìn xuống.
Thật hận không thể một chưởng đánh chết nữ nhân này, nàng còn dám mở miệng nói không biết, có can đảm làm lại không có can đảm thừa nhận.
Hừ.
Vãn Thanh nghe xong liền bối rối, đứng lên.
Nói thật ra, nàng vì chuyện mà mình làm năm đó trong lòng luôn luôn áy náy. Nhưng lúc đó đúng là không còn có biện pháp nào khác, ai bảo nàng bị người kê đơn kia chứ?
Nàng cũng là có nỗi khổ mà.
Nếu như khi đó nàng không tìm nam nhân, nàng sẽ mất mạng đó.
Cho nên, khi đó nàng chỉ có thể tìm một người nam nhân để giải độc, nào biết buồn ngủ gặp giường king size mà cái giường king size đó lại là hắn kia chứ?
Còn nữa, chuyện đều đã trôi qua sáu năm mà nàng còn bị hắn tóm được …
Ông trời ơi! Thử hỏi xem trên thế gian này còn có ai so với nàng đen đủi hơn sao?
Nghĩ vậy, ủy ủy khuất khuất mở miệng:
"Đàm Đài Văn Hạo, Đàm Đài lâu chủ. Kỳ thực việc kia … ngươi cũng đâu có ăn thua thiệt gì, đúng hay không? Loại chuyện này người thua thiệt thường thường là nữ nhân, nam nhân không phải luôn luôn thích phong lưu khoái hoạt sao?"
"Ngươi nghĩ có đúng không? Hahaha"
Nàng nói cực kỳ không cam lòng, chẳng lẽ nàng thích đè người khác lắm sao? Thích cưỡi nam nhân lắm sao?
Kia đều là bất đắc dĩ nha.
Vãn Thanh vừa dứt lời, Đàm Đài Văn Hạo thiếu chút nữa bị lời mà nàng nói làm tức đến chết, xoay người đối diện với lỗ tai của nàng, nổi giận rống lên:
"Ngươi vẫn còn mặt mũi mà nói như vậy sao? Không biết liêm sỉ, thế nhưng … thế nhưng …"
Hắn cứ lập lại câu thế nhưng hoài, ngoài câu đó ra cũng nói không được thêm gì nữa. Vì tức giận, nên hơi thở phun ra ngoài đều rất nóng bỏng, tất cả hơi thở đó đều thổi thẳng vào lỗ tai của Vãn Thanh.
Khiến lỗ tai nàng ngứa ngứa, rất khó chịu, Vãn Thanh nhịn không được tránh ra xa một chút, cẩn thận giương mắt nhìn hắn.
Cái cằm duyên dáng kia, đôi môi môi gợi cảm có hồn kia giờ phút này hơi nhếch lên … Từ từ cái đã … khoan hãy nói … đến gần thử xem …
Thật là có chút hình ảnh mơ hồ nha, cùng bóng dáng trong đầu chồng chất lên nhau, nhất là cái khí chất lạnh lùng như hàn băng này, cái hơi thở lạnh lùng xa cách này … đúng rồi, chính là người này.
Nàng thế nào mà có thể đen đủi đến như vậy?
Gương mặt kiều diễm giờ nhăn như khỉ ăn ớt, không nhịn được biện giải với Đàm Đài Văn Hạo:
"Đàm Đài Văn Hạo, Đàm Đài lâu chủ, ngươi đừng tức giận mà hại thân"
"Kỳ thực ta cũng không muốn làm như vậy đâu, lúc ấy ta là bị người kê đơn cho nên mới phải làm như vậy với ngươi, bằng không ta sẽ mất mạng"
"Nói như vậy, ngươi xem như đã cứu ta một mạng, nếu ngươi nghĩ thấu đáo một chút, xem như là làm một chuyện tốt đi. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, không phải sao?"
Vãn Thanh giờ phút này cảm thấy yên tâm trong lòng, bởi vì nếu mà người đang đứng trước mặt nàng đây là phụ thân thân sinh của Đồng Đồng, vậy hắn không có khả năng đối Đồng Đồng động thủ.
Hổ dữ còn không ăn thịt con mà, huống chi Đàm Đài Văn Hạo chẳng phải là loại người hung ác gì.
Đàm Đài Văn Hạo không nghĩ tới Vãn Thanh dám nhắc đến chuyện xảy ra vào năm đó trước mặt hắn, toàn thân hắn liền phát ra sát khí thị huyết, hận không thể bóp chết nàng.
Chuyện xảy ra sáu năm về trước, mỗi lần nghĩ đến, liền muốn tự tay bóp chết cái người nữ nhân dám cả gan đè mình kia. Đường đường là một nam nhân lại bị một nữ tử đè ra mà …
Hơn nữa, lúc ấy còn làm hại bản thân mình thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, huyền lực đại tổn, ước chừng tu luyện hơn nửa năm mới đem huyền lực khôi phục lại.
Tất cả những điều này, đều là do nữ nhân trước mắt này ban tăng.
Tất cả nên như thế nào tính đây?
Nghĩ vậy, liền vung tay một cái, bước cách xa nàng hai bước, không muốn nhìn thấy bóng dáng Vãn Thanh nữa, giọng điệu âm trầm vô cùng, mở miệng:
"Thật không ngờ trên đời này còn có một nữ nhân không biết liêm sỉ như ngươi"
"Ngươi chết hay sống cùng ta có quan hệ gì? Nhưng ngươi lại làm hại ta thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, món nợ này … ta muốn tính toán với ngươi thật tốt đây"
Vãn Thanh nghe xong liền dùng giọng điệu ngang tàng đáp trả ngay lập tức:
"Ngươi muốn tính ra sao, hả? Tính như thế nào?"
Vãn Thanh vốn là đang cảm thấy áy náy, nhưng khi nghe được Đàm Đài Văn Hạo một câu lại một câu không biết liêm sỉ, dù nàng kiên nhẫn cách mấy cũng phải nổi cơn tức.
Lập tức nhìn chằm chằm Đàm Đài Văn Hạo, tức giận mở miệng hét thẳng vào mặt hắn:
"Ta chẳng qua đè ngươi có một lần rồi thôi, cùng lắm thì cho ngươi đè trở lại là được rồi chứ gì. Xong việc, hai chúng ta liền tính toán xong nợ nần"
Nàng nói vừa dứt câu, Đàm Đài Văn Hạo hiển nhiên không nghĩ tới, nàng thế nhưng dám cả gan nói như thế, xoay người lại đối diện với nàng, tức giận chỉa tay thằng về phía nàng, hoảng hốt nói không thành câu:
"Ngươi … ngươi …"
Nhìn vẻ mặt của hắn sợ hãi đến như thế, máu S của Vãn Thanh nổi lên, từ từ tiến sát, đi đến chỗ hắn đứng, ước chừng bước hai bước, nàng cố ý vén quần áo lên, dùng giọng nũng nịu, ngọt ngấy:
"Thân thể của ta nhìn vậy thôi chứ cũng không tệ đâu, không bằng cho ngươi đè trở lại có được không?"
"Ngươi cũng khỏi phải mắc công nghĩ cách tính toán sổ sách với ta, chúng ta huề, công bằng mà, ngươi thấy có được không? Đàm Đài lâu chủ"
Đàm Đài Văn Hạo dù một câu cũng nói không ra lời được.
Hắn từ nhỏ không thích tiếp xúc thân mật với nữ tử, sau này gặp được sư phụ, tình hình mới tiến triển được một chút. Nào ngờ, trong lúc luyện công lại gặp được một người như thế...
Nhân lúc hắn đang luyện công, ào ào nhào tới mà đè hắn làm cái chuyện mà cả trong mơ hắn cũng chưa bao giờ thấy. Làm hại hắn từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy nữ tử liền chán ghét, vĩnh viễn duy trì một khoảng cách với bọn họ.
Tuy rằng về sau có thay đổi theo chiều hướng tốt hơn chút, hắn bắt đầu từ từ tiếp nhận một nữ tử … nhưng nào ngờ, tạo hóa thật trêu ngươi, người đó lại là nàng ta.
Nếu như là trước đây, hắn sẽ một chưởng lấy mạng của nàng.
Nhưng mà bây giờ... bảo hắn hạ thủ với nàng, không thể, hắn hạ không xong, hắn không nhẫn tâm làm vậy với nàng. Chẳng lẽ nữ nhân này chính là nghiệp chướng của hắn hay sao?
Không, hắn tuyệt đối không cam lòng.
Đàm Đài Văn Hạo lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Vãn Thanh, lui ra phía sau hai bước rồi dừng lại, từ lúc vào phòng, hắn luôn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với nàng.
Vãn Thanh chỉ nói vậy thôi, sao có thể để cho Đàm Đài Văn Hạo đè nàng lại kia chứ?
Chẳng qua nhìn thấy động tác sợ hãi rụt rè của hắn, máu S của nàng bỗng nổi lên, nhất thời không cảm thấy xấu hổ, mới dám nói như thế.
Ai ngờ, nam nhân này thế nhưng lại sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi. Dường như sợ mình đè hắn thêm một lần nữa, tự động lui hai bước giữ một khoảng cách an toàn với nàng.
Xem ra là do hành động của mình lúc trước đối với hắn đã tạo thành bóng ma trầm trọng trong lòng hắn.
Nghĩ như thế, trong lòng liền có chút áy náy.
Nguyên lai Đàm Đài Văn Hạo cũng không tàn nhẫn thị huyết giống như tin đồn, hắn chỉ là một nam tử đơn thuần.
Vãn Thanh đang nghĩ, nào ngờ Đàm Đài Văn Hạo hướng ra phía ngoài ra lệnh:
"Người tới, đem nữ nhân này treo lên cho ta"
Hắn vừa nói hết câu, ngoài cửa lập tức xuất hiện hai hắc y nhân, tay chân gọn gàng tiến lên, túm Vãn Thanh, đem nàng trói lại, treo ngược ở trên xà nhà, khiến cả cơ thể nàng đung đưa ở giữa không trung.
Vãn Thanh thật sự không nhìn ra tâm tình của người nam nhân này.
Hừ, hắn căn bản chính là tiểu nhân, bản tính đàn bà, tính tình thay đổi thất thường, chuyện có gì to tát đâu mà còn để trong bụng những sáu năm, nhịn không được mắng lên:
"Đàm Đài Văn Hạo, ngươi bỉ ti, vô sỉ, tiểu nhân, thế nhưng lại đối xử với một nữ nhân như vậy. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Con trai ta đâu?"
"Sai, đó là con trai của ta"
Đàm Đài Văn Hạo nhìn Vãn Thanh bị treo lên như vậy, tâm tình buồn bực cũng vơi đi phần nào, khuôn mặt lãnh khốc ngồi xuống ghế, đồng tử u ám nhìn chằm chằm Vãn Thanh.
Suy nghĩ.
Khó trách tại sao mình lại cảm thấy thân thiết với Đồng Đồng như vậy? Vừa gặp đã thấy mến bé, thương yêu bé như vậy, nguyên lai bé căn bản chính là con trai của mình.
Nếu Đồng Đồng là con trai của mình, nhất định không thể để bé lưu lạc ở bên ngoài, phải để bé nhận tổ quy tông. Nhưng mà... chuyện này nên giải quyết như thế nào để mọi người không nghi ngờ đây?
Đàm Đài Văn Hạo tính toán trong đầu.
Về chuyện Thượng Quan Vãn Thanh đè mình năm đó, cho dù bây giờ có chặt nàng làm tám khúc cũng không xả hết hận trong lòng. Ngặc nỗi, hiện tại, mình không nhẫn tâm đem nàng chặt thành tám khúc.
Nhưng không lẽ cứ như vậy mà buông tha cho nàng … không, mình không cam lòng.
Trong sáu năm nay, mỗi đêm đi ngủ mình đều nghĩ tới chuyện nhục nhã này, đây là ác mộng hàng đêm của mình.
Dù sao cũng phải dạy cho nữ nhân này một trận mới hả cơn giận phần nào. Nợ nần của mình cùng với của nàng ta, mình sẽ từ từ tính sau. Trước mắt, giải quyết chuyện của con quan trọng hơn.
Vãn Thanh bị treo trên không, vốn đang rất khó chịu, giờ phút này nghe Đàm Đài Văn Hạo nói Đồng Đồng là con của hắn, lại càng khó chịu hơn, không khỏi hét lên:
"Phi, bé sao là con của ngươi được kia chứ?"
"Con người ta vốn lả lơi ong bướm, ở đâu ra mà chỉ có một người nam nhân là ngươi. Tình nhân của ta ngoài kia nhiều không kể hết, nên ngươi chớ nằm mộng ban ngày"
"Đồng Đồng là con của ta, cha bé là người khác, ngươi đừng đánh chủ ý lên con của ta"
Đàm Đài Văn Hạo ác độc nhìn chằm chằm Vãn Thanh, vươn tay lên, búng một cái.
Một luồng ánh sáng màu xanh da trời hiện ra, tựa như một cơn gió thổi thẳng vào người nàng. Khiến cơ thể đang bị treo lơ lửng trên không của nàng lắc lư qua lại.
Vãn Thanh nhất thời hoảng sợ, đầu váng mắt hoa, nhịn không được hét lên với hắn:
"Đàm Đài Văn Hạo, ngươi là tên khốn kiếp, còn không mau thả ta xuống, có sổ sách gì cần tính toán, thì cứ đối diện trực tiếp mà tính với ta này. Ngươi treo ta lên như vậy thì tính chuyện gì đây?"
"Còn nữa, Đồng Đồng là con ta không phải con ngươi"
"Im miệng, ta đang tính"
Đàm Đài Văn Hạo lạnh lùng mở miệng đáp lời, sau đó nhớ tới câu nói sau cùng mà Vãn Thanh vừa nói, lăng hàn phun ra một câu:
"Ngươi nói thêm câu nữa, Đồng Đồng không phải con ta thử xem?"
Một tiếng cảnh cáo này vừa phát ra, Vãn Thanh lập tức ngậm miệng không dám nói thêm điều gì.
Tốt hơn hết bây giờ không nên nói gì với hắn, ai biết tên biến thái sẽ làm gì nàng kia chứ?
Phần 2: Bắt nàng gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm