Phần cuối: Đồng Đồng không thấy đâu, Vãn Thanh lo lắng, phụ thân của Đồng Đồng xuất hiện
Ngọc Trà Hiên.
Vãn Thanh đang ngồi nghe Trương quản gia bẩm báo:
"Đại tiểu thư, tất cả mọi việc đều làm xong, đã phái người đưa di thể Nhị di nương đến chùa rồi, trên đường đi có người của nhà mẹ đẻ Nhị di nương đi theo bái tế nàng, còn có Lữ phủ nhân"
Vãn Thanh gật đầu, thân phận Nhị di nương chỉ là một tiểu thiếp, trước cửa phủ cũng không có treo cờ trắng cũng không có khắc tên lên bài vị trong từ đường Thượng Quan gia.
Mà đã không có tên trong từ đường thì người ta cũng không thể trực tiếp đến quý phủ bái tế, cho nên chỉ có thể bái tế trên đường hay đưa tiễn đi thể rồi đến chùa mà bái tế.
Người nhà bà ta đến đưa tiễn cũng không nói gì, nhưng về phần Lữ phu nhân này … nàng nghe nói là Nhị di nương nhận Lữ lão phu nhân làm mẹ nuôi, nên nàng ta thay mẹ chồng đến bái tế cũng là lẽ đương nhiên.
"Ừ, ngươi đừng quên phái thêm người tìm nhị tiểu thư, nếu nàng ta còn ở trong Sở kinh thì sẽ tìm được nàng ta thôi, nếu tìm được thì hãy mau chóng đem nàng ta mang trở về, tránh gây họa"
"Dạ, nô tài đã rõ"
Trương quản gia lui ra ngoài, Hồi Tuyết đi vào nghiêm túc nghĩ, rồi nói:
"Tiểu thư, người nói thử xem, đến tột cùng là ai đã mang nhị tiểu thư đi"
Vãn Thanh lắc đầu:
"Không biết"
Nếu biết, nàng đương nhiên sẽ phái người đi đón nàng ta trở về, chính là bởi vì không biết, cho nên mới phái Trương quản gia đi tìm.
Trong lòng nàng kỳ thực hi vọng Thượng Quan Tử Ngọc là tự mình chạy trốn, không hi vọng nàng ta bị người bắt đi, như vậy sẽ rắc rối hơn nhiều, vì không biết người bắt nàng ta đi có mục đích gì?
Vãn Thanh vừa nghĩ, vừa nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã không còn sớm, sao bé vẫn còn chưa về.
"Giờ này Đồng Đồng chắc đã tan học rồi, vì sao còn chưa về nữa?"
"Để em đi xem"
Hồi Tuyết vừa ra cửa, liền nhìn thấy Hỉ nhi, Phúc nhi cùng bà vú Trương thị đang đi tới, sắc mặt bà vú Trương thị tái nhợt, đi đường cũng không có lực, vừa nhìn thấy Hồi Tuyết, liền kêu lên.
"Hồi Tuyết, mau báo cho tiểu thư, tiểu công tử bị người bắt đi rồi"
"Cái gì?"
Vừa nghe xong, cơ thể Hồi Tuyết run rẩy không còn sức để trụ vững nữa, sắc mặt đồng dạng trắng xanh, Đồng Đồng là mạng của tiểu thư, ai bắt đi Đồng Đồng chính là lấy đi mạng của nàng.
Hồi Tuyết cùng bà vú Trương thị còn chưa kịp tiến vào trong, liền có một bóng dáng nhanh chóng chạy ra, trong nháy mắt đứng ở trước mặt bà vú, vội vàng hỏi:
"Đồng Đồng làm sao?"
Bà vú vừa thấy Vãn Thanh, cũng để ý thấy sắc mặt nàng đã thay đổi không còn vẻ an nhàn như thường ngày mà thay vào đó là gương mặt tràn đầy thị huyết, trong lòng biết tiểu thư đang lo lắng cùng tức giận, nhanh chóng đáp lời.
"Tiểu thư, thời điểm công tử tan học, tụi nô tỳ bế công tử ra học khỏi đường lên xe ngựa một đường hồi phủ. Nhưng ai ngờ nữa đường lại có một đám người chặn xe ngựa lại, những người đó hướng về phía tiểu công tử mà đánh tới, tụi nô tỳ trở tay không kịp, nên nhất thời để tiểu công tử bị bọn họ bắt đi"
Vãn Thanh nghe xong, thân mình nhịn không được nhẹ lay động hai cái, Hồi Tuyết chạy nhanh lại vươn tay đỡ nàng, sau khi đã đứng vững vàng, nàng trầm giọng hỏi bà vú:
"Là những người nào?"
"Nô tì không biết, nhưng mà những người đó có để lại một phong thơ"
Bà vú lập tức lấy ra một phong thơ từ trong người đưa tới trước mặt Vãn Thanh, Vãn Thanh vươn tay thư, nhanh chóng mở ra, trong thư chỉ viết có mấy câu.
Nói rõ ràng bé đang nắm trong tay bọn họ, muốn nàng đêm nay khi trời tối, một mình đi đến ngã tư cuối phố. Nếu có người đi theo, nàng đừng mong gặp lại bé.
Vãn Thanh xem xong thư, ngẩng đầu nhìn trời, lúc này sắc trời còn chưa tối, lòng nóng như lửa đốt xoay người đi vào trong phòng, trước khi đặt chân vào phòng, nàng ném lại một câu:
"Bà vú trước tiên đi xuống nghỉ ngơi đi"
Hồi Tuyết đi theo phía sau nàng đi vào trong, vừa nhìn thấy bốn phía không còn ai, Hồi Tuyết nhịn không được hướng chỗ tối kêu lên:
"Lưu Dận, Lưu Dận, ngươi chết ở đâu rồi? Mau ra đây cho ta"
Tiểu thư rõ ràng đã lệnh cho hắn đi theo bảo vệ tiểu công tử, hắn vậy mà dám để tiểu công tử bị bọn người đó bắt đi. Hồi Tuyết càng nghĩ càng tức giận, ngay tại vừa rồi, nàng cảm nhận được Lưu Dận đã trở lại.
Quả nhiên, Hồi Tuyết nói vừa dứt lời, Lưu Dận liền hiện thân, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, một bàn tay còn che ngực, rõ ràng là bị trọng thương, nhưng mà vừa lộ mặt, liền phịch một tiếng quỳ xuống.
"Lão đại, ta đáng chết, không bảo vệ tốt Đồng Đồng"
Không ngờ, tu vi của Lưu Dận là Thanh Huyền tam phẩm, vậy mà lại bị bọn chúng đánh đến trọng thương. Có thể thấy được, bọn người bắt Đồng Đồng đi tu vi là cỡ nào cao, Vãn Thanh đứng lên, đi qua, nâng Lưu Dận dậy, nhìn Hồi Tuyết:
"Lập tức đưa hắn hồi Lưu Ly Các chữa thương, chuyện kế tiếp để ta giải quyết"
Người đó thật hiển nhiên là nhằm vào nàng mà đến, nàng không biết mình rốt cuộc đã đắc tội với ai, mà khiến cho những người đó bắt cóc con trai của nàng.
Vãn Thanh nói vừa dứt lời, Lưu Dận nóng vội kêu lên:
"Chủ tử, không bằng tìm người hỗ trợ đi, những người đó thật sự rất lợi hại. Người cùng ta giao thủ là Lam Huyền nhất phẩm, dưới tay hắn còn có mấy cao thủ cấp Thanh Huyền, người ngàn vạn không thể lỗ mãng ra tay"
"Ta đã biết, ngươi yên tâm đi"
Vãn Thanh gật đầu, vẫy tay phân phó Hồi Tuyết đem Lưu Dận về Lưu Ly Các trị thương, để lâu chỉ sợ huyền lực sẽ bị hao tổn, chữa trị sẽ rất khó.
"Được, em đưa hắn hồi Lưu Ly Các"
"Ừ"
Vãn Thanh gật đầu, kỳ thực nàng chỉ là muốn đem Hồi Tuyết điều đi, nếu để nàng lưu lại, chỉ sợ mình không đi được.
Những người đó muốn gặp nàng, tất nhiên là có nguyên nhân, vì mạng sống của con, nàng chỉ có thể đi một mình đến chỗ hẹn.
Chỉ cần bọn họ không làm hại đến bé, thì nàng sẽ cho qua, còn nếu họ dám chạm tới con trai của nàng, nàng chắc là sẽ không thiện tâm mà bỏ qua chuyện này.
Vãn Thanh nghĩ, đưa mắt nhìn Lưu Dận cùng Hồi Tuyết từ cửa sổ đi ra ngoài, đứng lên, đang muốn đi ra ngoài, lại nghe được trước cửa có tiếng bước chân vang lên.
Người tới chính là Thượng Quan Hạo, vừa nhìn thấy Vãn Thanh liền nóng vội kêu lên:
"Thanh nhi, Đồng Đồng bị người bắt đi rồi sao?"
Xem ra là Mã Thành đem sự tình bẩm báo cho Thượng Quan Hạo, cho nên ông mới nôn nóng như thế. Vãn Thanh gật đầu, giúp Thượng Quan Hạo ngồi xuống.
"Phụ thân đừng nôn nóng, không có việc gì, ta nhất định sẽ cứu Đồng Đồng trở về "
"Ừ, nhưng rốt cuộc là ai mà có thể ác độc như thế, ngay cả một đứa bé cũng không buông tha"
Thượng Quan Hạo tức giận mắng, Vãn Thanh mắt thấy trời đã tối, nhanh chóng lên tiếng:
"Phụ thân, người đừng lo lắng, về trước Thạch viện chờ tin tức đi, Đồng Đồng không có việc gì đâu"
"Ừ"
Vãn Thanh gật đầu, giúp Thượng Quan Hạo đi ra ngoài, lệnh hai tiểu nha hoàn đưa Thượng Quan Hạo sẽ Thạch viện nghỉ ngơi, bản thân mình xoay người vào phòng, thu thập chuẩn bị, lúc này trời đã rất tối.
Xem ra nàng phải đi một chuyến, bằng không con có thể sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa nàng tự nhận, từ khi nàng xuyên qua cho đến bây giờ chưa từng cùng người nào gây ra thù hận đến nổi muốn mạng nàng như vậy.
Tuy rằng nàng cùng Mộ Dung Dịch có thù oán, nhưng nàng nghe nói Mộ Dung Dịch bị trọng thương rất nặng, luôn ở trong phủ trị thương.
Mặc kệ là thật hay giả, nếu như mọi chuyện đều do nam nhân kia làm ra, không lý nào Lưu Dận lại không đánh lại. Hơn nữa Mộ Dung Dịch cũng không thủ hạ có lợi hại như vậy, nên chắc chắn là do người khác ra tay.
Vãn Thanh đi ra ngoài, Hỉ nhi cùng Phúc nhi đang đứng gác trước cửa thấy nàng, bọn họ nhất thời không biết mở miệng ra sao.
Tiểu công tử bị người bắt đi, tiểu thư khẳng định rất lo lắng, ngay cả cơm chiều cũng ăn không vô, bọn họ còn có thể nói cái gì đây?
Hai nha hoàn còn đang suy nghĩ thì Vãn Thanh đã mở miệng trước:
"Hai người các ngươi ở lại trong viện, ta ra ngoài một chuyến"
"Tiểu thư …"
Hỉ nhi kêu lên, trong thoáng chốc quên mất thân phận mà nhìn thẳng vào ánh mắt của Vãn Thanh, ánh mắt nàng tràn ngập lạnh lẽo thị huyết, bọn họ không dám nói thêm, trầm giọng mở miệng:
"Dạ"
Vãn Thanh lập tức bước xuống thềm đá hướng cửa phủ mà đi, dọc theo đường đi, bọn nha hoàn nhìn thấy sắc mặt của nàng, ai cũng không dám lên tiếng, cẩn thận đi qua.
Vãn Thanh đi theo cửa sau rời khỏi Thượng Quan phủ, trên đường phố yên tĩnh không bóng người, nàng nhanh chóng đi thẳng đến ngã tư cuối phố.
Lại nói, Vãn Thanh chân trước mới vừa đi, Hồi Tuyết sau lưng liền chạy trở về. Hỉ nhi vừa nhìn thấy nàng trở về, khóc lóc bẩm báo:
"Hồi Tuyết tỷ tỷ, tiểu thư một mình đi ra ngoài rồi, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm"
"Gì, tiểu thư một mình đi ra ngoài?"
Hồi Tuyết sắc mặt tái đen, nhanh chóng phi thân ra ngoài, trong lòng rối ren.
Trước mắt phải làm sao đây?
Tiểu thư chắc chắn là đi tìm những người đó, cũng không biết trong thơ viết cái gì? Một chữ trong đó nàng cũng không thấy được.
Nhất định là bọn chúng hẹn tiểu thư đến một địa điểm nào đó?
Nhưng đến tột cùng là nơi nào?
Hơn nữa tiểu thư chỉ có một mình làm như thế nào mà có thể đối phó lại những người đó, ngay cả Lưu Dận cũng đánh không lại bọn chúng, nàng phải làm sao bây giờ? Phải làm thế nào đây?
Hồi Tuyết vừa nghĩ vừa đi trên đường, bỗng nhiên nhớ tới một người, lập tức hướng thẳng phía trước mà đi.
Hỉ nhi sững sờ đứng ở phía sau nhìn, cũng không dám kêu to, võ công của Hồi Tuyết tỷ tỷ rất cao, nhất định sẽ giúp được tiểu thư. Nghĩ vậy, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hồi Tuyết đi thẳng đến chuồng ngựa, lập tức xoay mình lên ngựa, phi thẳng đến Trấn Quốc công phủ.
Nàng thật vất vả mới nghĩ ra một người, Đoan Mộc Lỗi.
Nàng còn nhớ rõ, lần trước Đồng Đồng muốn nhận Đoan Mộc công tử làm phụ thân, Đoan Mộc công tử không có phản đối. Lúc này nghĩ đến, chỉ có người đó là đối với Đồng Đồng cùng tiểu thư là có chút tình cảm.
Bất kể như thế nào, cứ tìm hắn hỗ trợ trước, nói không chừng hắn sẽ ra tay cứu giúp thì sao.
Thật ra người mà Hồi Tuyết nghĩ đến đầu tiên chính là Hạ Hầu Mặc Viêm. Nhưng mà sau đó nàng nghĩ lại, tuy rằng Hán Thành Vương phủ có thế lực, nhưng Hạ Hầu Mặc Viêm là người ngốc nghếch nhờ hắn cũng như không.
Hán Thành Vương làm sao có thể sẽ ra tay cứu giúp, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn có Đoan Mộc Lỗi là có thể nhờ được.
Nếu Tôn Hàm còn ở trong kinh, với võ công của hắn cùng nàng và Lưu Dận, nhất định sẽ đánh bại lũ người kia.
Nhưng bây giờ Tôn Hàm không ở trong kinh, Lưu Dận thì bị trọng thương, mà tiểu thư còn lén một mình chạy ra ngoài, thật là làm cho nàng lo đến phát điên mà.
Hồi Tuyết nghĩ, giương lên roi ngựa, tuấn mã chạy như điên trên đường vắng.
Lại nói đến Vãn Thanh, thời điểm nàng đến ngã tư cuối phố mới phát hiện nơi này nguyên lai có một vài căn nhà hoang, cả con đường đen kịt không có một tia sáng, ngay cả ma quỷ còn không thấy chứ đừng nói chi là có một bóng người.
Trong đêm tối, gió lùa qua mấy cánh cửa khiến nó phát ra âm thanh kẽo kẹt, làm người ta sởn tóc gáy.
Vãn Thanh không sợ những điều đó, điều làm nàng lo lắng, hiện tại chỉ có con trai của nàng, Đồng Đồng.
Vả lại, nàng là đã có chuẩn bị mà tới, hai bên chân có giấu đao nhỏ, trên người ẩn dấu ám khí cùng độc dược. Cho nên không có gì phải sợ, vừa đi đến ngã tư cuối phố, nàng liền hướng bốn phía kêu một tiếng.
"Ta đã đến, con ta đâu?"
Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy bốn phía xuất hiện hơn mười hắc y nhân, lập tức bao vây nàng.
Mà một trong những căn nhà hoang kia liền mở cửa ra, chỉ thấy dưới thềm đá, có một người thân mặc một bộ y phục cẩm bào màu đen, trên mặt mang một cái mặt nạ đầu chim ưng che nữa khuôn mặt.
Đứng ở dưới mái hiên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, một đôi hắc đồng tựa vách núi đen sâu thăm thẳm, sâu vạn trượng, bắn ra tia lạnh lẽo khiếp người, nhìn chằm chằm nàng.
Vãn Thanh nhất thời hoảng sợ, lui từng bước, chỉ vào người đang đứng dưới mái hiên kia, thất thanh kêu lên:
"Đàm Đài Văn Hạo, không nghĩ tới dĩ nhiên là ngươi? Ngươi bắt cóc con ta làm cái gì? Con ta đâu?"
Phần 1: Ta để cho ngươi đè trở lại, được không?