Phần 2: Mặc Viêm đòi ở lại
Đồng Đồng đi ở phía trước, bé cao hứng chạy vội tới trước mặt Thượng Quan Hạo, kích động kêu lên:
"Ông ngoại, Diệu thúc thúc sẽ đến nhà chúng ta dưỡng thương đó"
"Ồ"
Thượng Quan Hạo gật đầu xem như đã biết, sau đó thi lễ đối với Long Diệu:
"Làm cho tam hoàng tử ủy khuất"
"Làm phiền"
Long Diệu gật đầu, cũng không có nói nhiều, bởi vì bị thương, nên sắc mặt đã tái nhợt. Lúc này, suy yếu đến thở không ra hơi, không muốn nhiều lời thêm.
Vãn Thanh chỉ thị hai thị vệ kia đem Long Diệu đỡ lên xe ngựa, để hắn cùng phụ thân ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Long Diệu vừa an trí lên xe ngựa, Đồng Đồng liền lôi kéo Vãn Thanh:
"Mẫu thân, con muốn ngồi chung một chiếc xe ngựa với Diệu thúc thúc"
Tiểu tử này cùng Long Diệu cảm tình luôn luôn rất tốt, nhìn thấy Long Diệu thật đúng dính như hồ, Vãn Thanh gật đầu xem như đã đáp ứng.
Đồng Đồng xoay người chuẩn bị lên xe ngựa, chỉ là còn chưa lên xe ngựa, liền nghe đến phía sau truyền đến một tiếng kêu vui sướng:
"Tỷ tỷ, Đồng Đồng"
Chỉ thấy từ bên trong gia1o phường có một người đang đi ra ngoài, người đó chính là ngốc thế tử Hạ Hầu Mặc Viêm.
Ngày hôm nay nàng nhìn khắp giáo phường cũng không thấy chàng ngốc này, còn tưởng rằng hắn không có tới nữa, không nghĩ tới nguyên lai vẫn luôn ở torng giáo phường.
Lúc này, Mặc Viêm nhìn thấy Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, cao hứng mang theo thủ hạ qua chào hỏi, liếc mắt một cái liền thấy Long Diệu bên trong xe ngựa.
Hạ Hầu Mặc Viêm chỉ vào Long Diệu hỏi Đồng Đồng:
"Tên này là ai?"
"Mặc Viêm, đây là Diệu thúc thúc, hắn bị thương, bây giờ sẽ đến Thượng Quan phủ chúng ta dưỡng thương"
"Hả, hắn đi Thượng Quan phủ sao? Vậy ta đây cũng đi"
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Long Diệu đi Thượng Quan phủ, tự hồ sợ địa vị của mình bị người này chiếm, nên nhất quyết cũng phải đi Thượng Quan phủ cho bằng được.
Sau đó không đợi người nào mở miệng, dẫn đầu trèo lên xe ngựa, vươn tay cười tủm tỉm nhìn Đồng Đồng:
"Mau, lên đây đi"
Vãn Thanh nhìn tình hình trước mắt, có chút mơ mơ hồ hồ.
Chuyện gì nữa đây?
Nàng cố gắng bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm leo lên xe ngựa.
Giờ phút này, hắn ý cười đầy mặt, kéo bé lên xe, sau đó phân phó hạ nhân Hán Thành Vương phủ đang đứng ngoài xe ngựa:
"Các ngươi trở về đi, từ giờ trở đi, ta sẽ sống ở nhà của tỷ tỷ"
Trên xe ngựa, Đồng Đồng phát ra một tiếng thét kinh hãi:
"Mặc Viêm, vì sao ngươi cũng muốn ở nhà của ta?"
"Hắn có thể ở, vì sao ta không thể?"
Hạ Hầu Mặc Viêm phản bác, sau đó trực tiếp ra lệnh cho mã phu:
"Đi, đi nhanh chút, ta không đủ nhẫn nại đâu"
Người mã phu kia biết vị ngốc thế tử này chuyện gì cũng đều làm ra được, nào dám nói thêm điều gì, giá một tiếng, thúc giục xe ngựa hướng Thượng Quan phủ mà đi.
Phía sau xe ngựa, gương mặt Vãn Thanh ăn đầy bụi, lạnh lùng trừng mắt nhìn bóng dáng xe ngựa đã đi rất xa kia, cắn răng nghiến lợi.
Hạ Hầu Mặc Viêm, ngươi tốt nhất cút cho ta, trở về Hán Thành Vương phủ của ngươi đi.
Nàng rất muốn nói câu đó với hắn, nhưng hình như hắn biết trước nàng sẽ đuổi hắn hay sao mà đã vọt đi nhanh như tên bắn.
Đang nghĩ, Thượng Quan Liên Tinh từ bên trong xe ngựa nhô đầu ra trách móc:
"Đại tỷ, ngươi rốt cuộc có muốn trở về phủ nữa hay không đây? Chúng ta thì cần phải trở về đó"
Vãn Thanh mang theo Hồi Tuyết lên xe ngựa, một đường hồi Thượng Quan phủ.
Thượng Quan phủ, lập tức náo nhiệt hẳn lên, tam hoàng tử Long Phiên quốc đang ở nơi này dưỡng thương. Sao lại không làm cho người ta kích động cao hứng kia chứ.
Vị tam hoàng tử này tuy rằng võ công không được tốt, nhưng mà tướng mạo rất xuất sắc, tính tình cũng tốt, nếu có thể gả cho tam hoàng tử, không phải trong nháy mắt liền nhảy lên đầu cành làm Phượng Hoàng hay sao.
Thượng Quan Liên Tinh nghĩ vậy, lập tức chạy nhanh hồi Trúc viện, trang điểm xinh đẹp để đi dạo một vòng trong phủ.
Long Diệu được bố trí ở Minh Nguyệt Hiên, Minh Nguyệt Hiên tuy rằng không lớn, nhưng dù sao cũng là biệt viện, rất là yên tĩnh. Long Diệu vừa đến liền hài lòng, nơi này tĩnh dưỡng là thích hợp nhất.
Chẳng qua có người cũng nằm ườn tại Thượng Quan phủ, làm ầm ĩ không chịu đi.
Người này là Hán Thành Vương phủ ngốc thế tử Hạ Hầu Mặc Viêm, trên mặt vô cùng tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Viêm, bao phủ buồn bực, bĩu môi, không cam lòng hỏi Đồng Đồng:
"Vì sao hắn có thể ở đây, ta lại không được?"
Đồng Đồng chớp chớp đôi mắt to, nhất thời không biết trả lời như thế nào, sau đó bất đắc dĩ mở miệng:
"Đây là do mẫu thân quyết định nha, Đồng Đồng không biết gì hết á"
"Ta đi tìm tỷ tỷ"
Hạ Hầu Mặc Viêm hùng hổ vung tay một cái liền đi ra ngoài, tiến thẳng đến Ngọc Trà Hiên.
Hắn đối với Thượng Quan phủ đã rất quen thuộc, cho nên không cần nhờ người dẫn đường, liền xông thẳng đến Ngọc Trà Hiên, một đường la hét kêu Vãn Thanh.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi ở đâu vậy? Tỷ tỷ"
Ngọc Trà Hiên.
Trong phòng khách, Vãn Thanh đang ngồi uống trà, trận đấu trước đó đã làm tiêu hao rất nhiều sức lực của nàng. Cho nên bây giờ nàng cần nghỉ ngơi lấy lại sức, rất xa liền nghe được giọng nói của Hạ Hầu Mặc Viêm từ ngoài cửa truyền vào.
Không tự chủ được thở dài, chàng ngốc này sẽ không thật sự muốn ở lại Thượng Quan phủ đi.
Đang nghĩ tới, ngoài cửa, âm thanh của Hỉ nhi vang lên:
"Thế tử gia xin người hãy bình tĩnh... người hãy để nô tì đi vào bẩm báo tiểu thư một tiếng … Bằng không... nô tì … thế tử gia..."
Hỉ nhi căn bản chưa nói hết câu, Hạ Hầu Mặc Viêm liền xông vào, Hỉ nhi nhanh chóng đuổi theo phía sau hắn, gấp gáp, lấp bấp lên tiếng:
"Tiểu thư … nô tì … thế tử gia …"
Trên mặt Vãn Thanh khôi phục ý cười, vẫy tay cho Hỉ nhi lui xuống, ngẩng đầu nhìn Mặc Viêm đang bĩu môi cùng gương mặt tràn đầy vẻ kháng nghị.
Đôi mắt phượng thanh triệt trong sáng, chớp chớp ngập nước, tràn đầy ủy khuất nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh vốn muốn dạy dỗ hắn vài ba câu, nhưng giờ phút này nàng nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy, câu đã tới trước cửa miệng lại nuốt trở vào.
Chàng ngốc này đã nhiều lần giúp đỡ nàng, mỗi lần nàng gặp nạn, hắn luôn luôn mặt đúng thời điểm. Mặc dù hắn có hơi ngốc, nhưng so với nhiều người hắn có tình có nghĩa nhiều lắm.
Nghĩ vậy, giọng điệu liền nhu hòa xuống.
"Mặc Viêm, có chuyện gì sao?"
Hạ Hầu Mặc Viêm môi đỏ mọng nhếch nhếch lên, tóc đen xõa dài xuống như thác, gương mặt tuấn mỹ trông rất thương tâm, cắn cắn môi, có vẻ như hắn bị người khác ức hiếp, ủy khuất đến mười phần.
Hạ Hầu Mặc Viêm dùng ánh mắt cún con nhìn chằm chằm vào Vãn Thanh, không cam lòng mở miệng:
"Tỷ tỷ, vì sao cái tên Long Diệu kia có thể ở lại còn ta lại không được?"
Y phục thon dài làm nổi bật dáng người cao ráo tuấn mỹ, áo khoác màu xanh da trời làm nổi lên làn da trắng như tuyết, một đôi mắt phượng trong sáng lại quyến rũ.
Tựa như đám mây trong veo đang trôi lơ lửng trên bầu trời trong xanh, như cơn gió mát nhẹ giữa trời đêm thoáng mát.
Tại vì sao ông trời lại làm cho một người nam tử xuất sắc như vậy trở thành một chàng ngốc kia chứ?
Tận sâu trong đáy lòng của Vãn Thanh cảm thấy tiếc nuối cho hắn. Nàng nghe Mặc Viêm hỏi xong, liền vội vàng cười giải thích:
"Mặc Viêm, Long Diệu là đang bị thương, hắn chỉ là tạm thời ở trong này dưỡng thương thôi"
"Ờ, như vậy sao …"
Hạ Hầu Mặc Viêm gật đầu, có vẻ như đã hiểu, cười tươi, gật đầu đi ra ngoài.
Vãn Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần hắn không làm khó làm dễ liền tốt rồi.
Hắn đường đường là thế tử gia của Hán Thành Vương phủ, phải ở phủ đệ của mình.
Sao có thể ở tại Thượng Quan phủ này kia chứ, nếu đem nơi này so với Hán Thành Vương phủ, chính là trên trời dưới đất, khác nhau một trời một vực nha.
Nàng còn tưởng rằng sẽ khó dỗ hắn ngoan ngoãn nghe lời trở về phủ, không ngờ lại tốt như vậy, chỉ nói một câu liền xong, xem ra là mình nghĩ nhiều rồi.
Vãn Thanh nhìn một Hồi Tuyết, nói:
"Cuối cùng hắn cũng ngoan ngoãn đi về, ta thật đúng là sợ hắn mà"
"Tiểu thư từ trước đến giờ còn chưa từng có sợ qua một ai đó nha?"
Hồi Tuyết buồn cười mở miệng. Trong lòng suy nghĩ...
Nếu Hạ Hầu Mặc Viêm không ngốc, tiểu thư cùng hắn thật đúng là xứng đôi vừa lứa. Hơn nữa, Hạ Hầu Mặc Viêm rất thích tiểu công tử, nếu cả ba người ở cùng một chỗ, chỉ sợ sẽ làm người khác ghen tỵ đến chết thôi.
Hai người cùng nhau nở nụ cười, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thất kinh, náo thành thành một đoàn, xôn xao ầm ĩ.
Vãn Thanh không biết đã xảy ra chuyện gì, bảo Hồi Tuyết đi ra ngoài xem, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì nữa.