Phần cuối: Vãn Thanh xuất chiến
Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn lên võ đài, lại quay đầu nhìn thấy bé thương tâm khóc rống.
Nếu Long Diệu thật sự đang diễn trò, như vậy hắn nhất định sẽ kiên trì diễn cho đến phút cuối cùng. Nếu vậy, rất có thể hắn sẽ trả giá bằng mạng sống của mình.
Nếu như vậy, bé nhất định sẽ rất đau lòng, mà nàng không muốn nhìn thấy cảnh bé thương tâm khóc lóc khổ sở.
Tuy rằng Huyền Lực của nàng tu vi không cao như tuyển thủ Thương Lang quốc, nhưng mà nàng biết cách đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc này.
Chỉ là … mình thật sự muốn làm như thế sao? Vãn Thanh chần chừ.
Trên võ đài, Long Diệu lại bị đánh thêm một quyền vào ngực.
Thượng Quan Đồng nhìn thấy Long Diệu bị đánh liên tiếp, khóc đến không thở ra hơi, ôm Vãn Thanh, van xin nàng:
“Mẫu thân, mẹ hãy mau đi cứu Diệu thúc thúc đi, không nhanh hắn sẽ bị đánh chết đó”
“Đồng Đồng không muốn hắn bị đánh đến chết đâu, Đồng Đồng không muốn hắn bị đánh đến chết đâu, huhuhuh”
“Mẫu thân, huhuhuhu”
“Con xin mẹ mà, hhuhuhuuh”
Xung quanh có rất nhiều người nhìn sang, Vãn Thanh dỗ bé, hạ thấp giọng mở miệng:
“Được rồi, con hãy ngoan ngoãn ngồi ở đây cùng dì Hồi Tuyết, mẫu thân đi giúp Diệu thúc thúc”
“Nhưng mà, con hãy hứa với mẫu thân là không được nói chuyện này cho bất kỳ ai biết. Đây là là bí mật của chúng ta”
Đồng Đồng gật đầu, bé biết mẫu thân nhất định sẽ cứu Diệu thúc thúc, sẽ không mặc cho hắn chết mà.
Vãn Thanh giao bé cho Hồi Tuyết chăm sóc, ở bên tai của nàng nhỏ giọng nói thầm hai câu, sắc mặt Hồi Tuyết thay đổi nhanh chóng, nàng kéo tay Vãn Thanh, mở miệng:
“Tiểu thư, không bằng để em xuất chiến”
“Không được”
Vãn Thanh không muốn để Hồi Tuyết mạo hiểm.
Tuy rằng tu vi của Hồi Tuyết cùng nàng đều là Thanh Huyền nhị phẩm. Nhưng nàng có biện pháp đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc... Hay là nói, nàng có biện pháp đánh bại con dã thú này.
Điều trọng yếu hơn là, nàng muốn sử dụng ám khí, còn phải làm cho người ta không phát hiện ra, cũng không thể để người khác phát hiện ra thân phận của nàng.
Rắc rối như vậy, thôi thì để nàng làm cho xong.
Vãn Thanh nói xong, lặng lẽ lui ra ngoài. Bên ngoài giáo phường rất yên tĩnh, tường cao san sát, trừ bỏ binh lính tuần tra, không còn người khác.
Vãn Thanh muốn tránh những binh lính này là chuyện dễ dàng, rất nhanh liền nhảy qua tường cao rời khỏi giáo phường. Ở trong rừng cải trang một chút, sau đó sẽ xông vào võ đài.
Chỉ thấy nàng đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc duy nhất bộ quần áo trong màu trắng, ống tay áo hai bên đều bị xé một nửa, phần da thịt lộ ra ngoài kia bị nàng dùng một loại bột màu xanh như lá cây rừng che bít kín.
Nhìn cánh tay nàng rất giống một nhánh cây cổ thụ trong rừng rậm. Bên hông nàng buộc một dãy dây leo bằng lá, màu xanh đen.
Mái tóc lúc sáng được búi gọn gàng thì giờ đây đã bị nàng gỡ xuống, biến thành một dãy bím tóc, choàng ở trên vai.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp, giờ phút này trát đầy bột màu xanh lá cây vằn vện nhìn giống như bộ đội đặc chủng cải trang làm nhiệm vụ.
Cho dù là người thân quen của nàng cũng nhìn không ra, lại mang theo một loại cuồng tính hoang dã, như là tinh linh trong rừng núi.
Bây giờ, còn ai mà nhận ra được nàng là Thượng Quan Vãn Thanh kia chứ?
Bởi vì lo Long Diệu không chống đỡ nổi nữa, cho nên nàng cũng không rảnh mà chăm chút vẻ bề ngoài, thân hình chuyển động một cái, liền xoay người bay thẳng tới võ đài.
Lúc này, trên võ đài, khuôn mặt Long Diệu đã chồng chất vết thương, một bên xanh một bên tím, đang giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên. Dưới võ đài, mọi người tức giận, tiếng mắng chửi, nhao nhao rất ầm ĩ.
Bỗng nhiên, có người la lên:
“Mau nhìn, kia là cái gì vậy?”
Chỉ thấy giữa không trung, một tia sáng màu xanh lá cây lóe lên, liền dừng ngay trên võ đài.
Đó là một nữ tử, nhưng nhìn không rõ bộ dạng của nàng, chỉ thấy gương mặt nàng màu sắc rực rỡ như đang hát tuồng, toàn thân đều là lá cây, một màu xanh lá cây từ trên xuống dưới.
Tuy rằng, nhìn nàng rất kỳ quái, nhưng hình ảnh đó lại khiến cho mọi người có cảm giác, nàng là tiên nữ trên trời. Chỉ dựa vào hình dáng giờ đây của nàng, rất giống tinh linh ở sâu trong rừng rậm.
Vãn Thanh vừa đáp xuống võ đài, bốn phía liền vang lên tiếng nghị luận, tiếng kêu sợ hãi, âm thanh nào cũng đều có.
Cao hứng nhất chính là Hạ Hầu Đông Thần, còn có các trọng thần của Kim Hạ quốc. Bọn họ vốn tưởng rằng Kim Hạ đã đại bại, hơn nữa Cẩn vương còn bị thương nặng không biết sống chết ra sao.
Giờ phút này, trong lòng người người đều phẫn nộ. Thật không dám nghĩ tới, lại có một nữ tử xuất hiện giống như trong lời tiên đoán của quốc sư.
Như vậy, người nữ tử giống như tinh linh này sẽ đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc, vì Kim Hạ mà giành chiến thắng.
Vừa nghĩ như vậy, ngũ đại thế gia cùng mọi người kêu lên:
“Tinh linh tiên tử, tinh linh tiên tử”
Vãn Thanh nghe thấy âm thanh kêu gọi đang vang vọng đó, vẻ mặt khó hiểu, nhìn nàng giống tinh linh tiên từ sao?
Xoay người, nhìn tuyển thủ Thương Lang quốc, dùng giọng nói trầm thấp:
“Tiểu nữ tử đến chiếu cố ngươi”
“Ngươi là ai?”
Tuyển thủ Thương Lang quốc vốn đang đánh Long Diệu đánh đến hăng say.
Không ngờ, khi khổng khi không lại có một nữ tử từ trên trời rơi xuống, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Vãn Thanh nở nụ cười duyên dáng, âm thanh trong veo thanh khiết vang lên:
“Tiểu nữ tử là Linh Nhất, tuyển thủ Kim Hạ quốc”
Trong lúc nhất thời, toàn giáo phường rộng lớn, chỉ có âm thanh của gió, một chút tiếng vang đều không có.
Tất cả mọi người đều tập trung đến động tĩnh trên võ đài, rất nhiều người không tự chủ được mà đứng bật dậy, rồi lại ngừng hô hấp, yên tĩnh đến lạ thường.
Không ít người nghi hoặc, nữ tử gọi là Linh Nhất này là ai? Vì sao trên mặt lại toàn là màu sắc rằn ri, làm cho người ta nhìn không ra diện mạo thật của nàng.
Vãn Thanh thân hình vừa động, nhanh như gió lốc, trực tiếp nhào tới tuyển thủ Thương Lang quốc. Nàng vừa xuất thủ, toàn giáo phường thật giống như bị sấm đánh ngang tai, không phải bởi vì ngạc nhiên mà là thất vọng.
Bởi vì Huyền Lực của nàng rất thấp.
Ngay cả cấp Hoàng Huyền còn đấu không lại hắn, mà với tu vi Thanh Huyền như nàng, sao có thể đối đầu với tuyển thủ Thương Lang quốc đây.
Như vậy không phải là muốn chết sao?
Vừa nghĩ như thế, không ít người nhìn cũng không có cũng dũng khí để nhìn, trực tiếp quay đầu nhìn nơi khác, không nỡ quan sát.
Tuyển thủ Thương Lang quốc khi nhìn thấy trên mặt Vãn Thanh đầy rằn ri, trong lòng, theo bản năng cảm thấy khiếp đảm, đợi cho thấy rõ huyền lực của nàng chỉ là cấp Thanh Huyền, không khỏi cười to, cuồng vọng đắc ý mở miệng:
“Muốn chết”
Hắn buông Long Diệu ra, lao thẳng tới Vãn Thanh.
Long Diệu giẫy giụa ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một người nữ tử cải trang kỳ quái, rất nhanh liền biết được nàng là ai?
Đáy lòng không khỏi lo lắng, hắn biết rõ thân thế của người nữ tử này. Rằng, nàng là ai, và vì sao nàng lại lên võ đài?
Chẳng qua, nàng chỉ là vì muốn cứu hắn một mạng.
Hôm nay, nếu không ai lên đài, hắn chắc chắn nhất định phải kiên trì đến cuối cùng. Như vậy … kết quả … không nói cũng biết.
Mà nàng xuất thủ, thật hiển nhiên là cứu hắn.
Hắn là thiếu nàng một mạng này.
Long Diệu suy nghĩ, xoay người, đi loạng choạng xuống đài.
Trên võ đài, tuyển thủ Thương Lang quốc, giống như hổ lang trong rừng rậm. Bổ nhào bên trái lại bổ nhào bên phải.
Vãn Thanh mặc dù là Thanh Huyền cấp, nhưng thân thủ lại cực kỳ linh hoạt, dễ dàng tránh được công kích của tuyển thủ Thương Lang quốc.
Trong lúc nhất thời, tuyển thủ Thương Lang quốc không thể chế trụ được nàng, không khỏi phẫn nộ, hét lớn một tiếng.
Huyền khí bắt đầu tràn ngập tứ phía, như dời núi lấp biển mà ập tới, toàn bộ võ đài được bao trùm một bởi một tầng ánh sáng màu xanh da trời.
Khiến cho tất cả mọi người đang ngồi phía dưới võ đài nhìn không rõ tình huống diễn biến trên võ đài.
Mà giờ khắc này, chính là thời cơ mà Vãn Thanh đang chờ đợi, thân mình của nàng nhanh như linh xà, tránh được sự va chạm Huyền Khí của hắn.
Giơ tay lên, một luồng sáng màu bạc xuất hiện, trực tiếp hướng thẳng vào tuyển thủ Thương Lang quốc mà đâm tới.
Dưới võ đài, mọi người chỉ nghe được một tiếng kêu đau đớn.
Vãn Thanh đã cấp tốc tiến sát vào người tuyển thủ Thương Lang quốc, tung một chưởng, chưởng thẳng vào đầu gối của hắn.
Chỉ nghe Grắc... Grắc... âm thanh xương cốt gãy thành từng đoạn vang lên. Sau đó là tiếng kêu thảm thiết của tuyển thủ Thương Lang quốc.
Huyền khí màu xanh da trời tản dần đi, khi đã tan hết, mọi người nhìn thấy trên võ đài cao kia, tuyển thủ Thương Lang quốc đang thống khổ quỳ rạp trên nền đất.
Vãn Thanh một chân đạp ở chân của hắn, cười nhẹ nhàng, tựa như tinh linh của núi rừng vậy, thản nhiên tự đắc.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm, chuyện gì đây? Chuyện này khi nào thì đã xảy ra?
Bốn phía đều yên lặng, chỉ nghe giọng tuyển thủ Thương Lang quốc thống khổ mở miệng:
“Ngươi phạm quy, dùng ám khí”
Vãn Thanh hất đầu, tao nhã cao quý, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Ngươi xuống dưới mà kêu người kiểm tra”
Nói xong, nàng đạp một cước, khiến hắn bay thẳng xuống võ đài, chỉ nghe phịch một tiếng, cùng tiếng kêu thảm thiết. Sau đó không còn âm thanh nào phát ra.
Trong lúc nhất thời, không ai phản ứng kịp tình hình trước mắt, chỉ biết ngơ ngác nhìn người nữ tử tựa như tinh tinh tiên tử đang nghênh ngang mà đứng trên võ đài cao kia.
Giờ khắc này, nàng là vương, nàng là nữ thần, nàng là tinh linh tiên tử, nàng là nữ thần hộ mệnh của Kim Hạ quốc.
Mọi người bắt đầu có phản ứng, tiếng hoan hô vang ầm trời, có người nhảy lên võ đài muốn ôm nàng mà hò hét.
Bất quá, Vãn Thanh lại nhanh một bước, nàng bay lên không, nhảy lên vách tường, thả người xuống, mọi người còn chưa kịp nhận thức tình huống thì nàng đã rời đi.
Ai cũng bất ngờ, cho nên nhất thời không hề có bất kỳ động tĩnh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn vị tinh linh tiên tử kia, biến mất ở trước mắt của mình.
Rất nhiều người giậm chân đấm ngực, hận không thể thấy tận mắt dáng vẻ của nữ thần. Nhưng mà... cuộc so tài thách đấu Phương Hoàng Lệnh này …
Kim Hạ quốc toàn thắng.
Nhất thời, toàn giáo phường hoang gia phát ra tiếng hoan hô như sấm, ai ai cũng mừng rỡ như điên, tiếng trống như sóng vang đầy trời.
Trong này, chỉ có Đồng Đồng cùng Hồi Tuyết là biết, nữ tử kia là ai?
Đồng Đồng ôm cổ Hồi Tuyết, kiêu ngạo mở miệng:
“Tuyết di, mẫu thân thật là lợi hại nha”
“Đúng vậy, nhưng mà con không được nói chuyện này cho bất kỳ ai biết, nghe chưa? Tiểu thư không muốn cho người khác biết nàng có Huyền Lực”
Nếu không, nàng sẽ không cải trang quái dị như vậy, nàng làm như vậy, chắc chắn là không muốn cho người khác biết.
Đồng Đồng nghe Hồi Tuyết nói xong, gật đầu.
“Dạ, con biết rồi”
“Tuyết di yên tâm đi, con sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu”
“Nhưng mà... mẫu thân khi nào thì trở về, con muốn gặp Diệu thúc thúc, không biết hắn như thế nào nữa?”
“Rất nhanh thôi, con chờ một chút đi”
Một lớn một nhỏ, hai người không quan tâm đến tình hình trong giáo phường, mà là sốt ruột ngồi chờ Vãn Thanh trở lại.
Sau khi Vãn Thanh rời khỏi giáo phường, nàng liền bay thẳng đến cánh rừng lúc trước, chuẩn bị mặc lại quần áo, gấp gáp trở lại với bé.
Nàng liền phát hiện có người theo dõi nàng, lập tức xoay người, tư thế chuẩn bị nghênh chiến, chỉ thấy cách đó không xa, có một người đang dựa vào dưới tàng cây, vẻ mặt âm ngao căm tức nhìn nàng.
Người này không là ai khác, chính là hoàng tử Thương Lang quốc Mộc Tiêu Dao.
Chỉ thấy hắn hai tay ôm ngực, khuôn mặt đẹp tuyệt trần, nhưng tràn đầy băng hàn, đôi mắt đào hoa mắt giờ đây đỏ rực như lửa, nhìn chằm chằm Vãn Thanh.
Vãn Thanh vừa nhìn thấy hắn, trong lòng thầm kêu không tốt.
Mộc Tiêu Dao theo dõi nàng, vậy mà nàng lại không biết, muốn thoát thân sợ là không dễ rồi. Vậy phải làm sao bây giờ?
Trong lòng nàng đang tính toán kế sách thoát thân, bỗng giọng nói của Mộc Tiêu Dao đã vang lên:
“Ngươi là ai, vì sao phá hư bao nhiêu năm tâm huyết của ta?”
Vãn Thanh nhíu mày, đè thấp thanh âm của mình xuống, nhàn nhạt mở miệng:
“Là Linh Nhất đắc tội với Mộc vương tử, kính xin Mộc vương tử thứ lỗi”
“Nhưng mà, có thể đem người trở thành dã thú mà huấn luyện, có thể thấy được, Mộc vương tử đây không phải là loại người lương thiện gì”
“Tiểu nữ trời sinh thích bênh vực kẻ yếu, vốn cho rằng cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, cho nên mới ra tay cứu người mà thôi”
“Coi người như dã thú mà huấn luyện?”
Mộc Tiêu Dao lập lại một câu, đồng tử thâm trầm. Hắn không nghĩ tới, tất cả mọi người đều không nhìn ra, nhưng lại bị người nữ nhân trước mắt này nhìn thấu, nàng ta thật là rất thông minh, rốt cuộc nàng ta là ai?
Đúng vậy, hắn mang đến ba thủ hạ, trừ bỏ Tiên Vu Trác là người bình thường, nhưng mà Hạo Lôi cùng một tuyển thủ khác, là hắn cố ý huấn luyện bọn họ, đem bọn họ giam chung một chỗ cùng hổ và sư tử.
Khiến cho bọn họ muốn sinh tồn thì phải chiến đấu. Cho nên bọn họ cũng giống như dã thú, thấy máu liền theo bản năng mà tấn công đối thủ cho đến chết. Cho dù là người có cùng tu vi, cũng khó có khả năng là đối thủ của bọn họ.
Chỉ là... không ngờ... cuối cùng lại thua ở trên tay của người nữ nhân này.
“Ngươi dùng ám khí làm hắn bị thương, nhưng lại làm cho người ta không tra ra được, ám khí là vật gì?”
Mộc Tiêu Dao lạnh lẽo mở miệng hỏi, hắn rất ngạc nhiên. Rốt cuộc là ám khí gì mà có thể làm người của hắn bị thương, mà lại làm cho người ta tìm không ra dấu vết?
Vãn Thanh cười đến mị hoặc, khiến Mộc Tiêu Dao hơi sửng sốt. Nữ tử này mang theo một nét đẹp hoang dã, lại rất thanh thuần, ngay cả hắn, người từng chạm vào vô số nữ tử cũng chưa từng thấy qua một loại nữ tử đặc biệc như vậy.
Hắn nghĩ đến nhập thần, Vãn Thanh vươn ra bàn tay trắng nõn của mình, xoay một vòng, khẽ kêu:
“Tặng ngươi”
Một luồng ánh sáng màu bạc xẹt qua, hướng Mộc Tiêu Dao mà phóng tới, Mộc Tiêu Dao kinh hãi, ngưng tụ Huyền Lực, vươn tay tiếp nhận.
Đợi cho đến khi nhìn kỹ, chỉ thấy có nước từ giữa ngón tay tràn ra, giang hai tay, lại không thấy vật gì. Trong nháy mắt, hắn giật mình hiểu thấu mọi việc.
Nguyên lai, ám khí dĩ nhiên là băng châu.
Cho nên mới nói... hắn đi nơi nào mà tìm cái ám khí kia, ám khí kia chạm vào Huyền Lực liền tan biến, không còn vết tích nào hết … nữ nhân này?
Đợi cho hắn ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy được một bóng lưng đã đi xa, đang muốn đuổi theo, lại nghe thấy bên cạnh phát ra một giọng nói âm u lạnh lẽo, tràn đầy thị huyết vang lên:
“Mộc vương tử làm gì ở đây?”