Tống Nhị gia khi đi đường ban đêm vô ý ngã sấp xuống, trán đập vào đá nhọn, mất mạng ngay tại chỗ.
Dựng linh đường, làm pháp sự, sau bảy ngày đặt quan tài thì hạ táng.Đến đây, Tống gia đã ồn ào nhiều ngày nay, rốt cuộc cũng trở về với vẻ vắng lạnh.Có lẽ, nên miêu tả bằng từ “tĩnh mịch” thì đúng hơn. Trước kia, trong phủ tốt xấu gì vẫn còn có bọn nha hoàn bởi vì Nhị gia mà gà bay chó sủa, có Đại gia khiển trách Nhị gia gây chuyện thị phi, nay, đầu sỏ gây hoạ đi rồi, Đại gia đi sớm về trễ làm buôn bán, sau khi về nhà trực tiếp trốn vào thư phòng, tân quả phụ Nhị nãi nãi thì cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.Đương nhiên, trừ Lập Hạ, vẫn chưa có ai gặp Nhị nãi nãi, nhưng đám gã sai vặt bà tử cứ thế cho rằng Nhị nãi nãi nhất định đang rất khổ sở. Tính đến giờ mới vừa thành thân được nửa tháng có lẻ, trượng phu đột ngột mất đi, xảy ra ở trên người bất kỳ ai cũng không chịu nổi.Đúng là Đường Hoan rất “Khổ sở”, bởi vì Tống Mạch không hề gặp nàng nữa. Nàng phải giả vờ đàng hoàng không thể chủ động đi tìm hắn, Tống Mạch thì bởi vì gián tiếp hại chết Tống Lăng nên thống khổ áy náy, ngay cả trong lúc túc trực bên linh cữu phải chạm mặt, hắn cũng không liếc nhìn nàng lấy một cái.Giờ nên làm sao đây?Đường Hoan đứng dựa cửa, nhìn trời cao ngẩn người.ảnh hưởng của thân phận Đại bá đệ muội đối với Tống Mạch là quá lớn, khiến cho hắn dù cho thế nào cũng không chịu làm đến bước cuối cùng. Thân thể quyến rũ không được, có bỏ thuốc cũng chẳng xong, trói hắn vào rồi cứ mạnh mẽ ép hắn thì lại không phải là cam tâm tình nguyện, chẳng lẽ nàng sẽ phải thua ở giấc mộng này sao?Đường Hoan không cam lòng.Nhưng thật sự thì nàng không nghĩ ra được cách nào.“Nhị nãi nãi, ngài đã đứng ở chỗ này cả buổi rồi, về phòng nghỉ một lát thôi, sắp dùng cơm ngay rồi.” Mặt trời đỏ lặn về phía Tây, hắt lên trên khuôn mặt mỹ lệ của Nhị nãi nãi, càng thêm kiều diễm, nghĩ đến thân phận bây giờ của nàng là quả phụ, càng làm cho người ta sinh lòng thương tiếc. Lập Hạ không đành lòng nhìn Nhị nãi nãi mặt ủ mày chau như vậy, đi tới nhỏ giọng khuyên nhủ.Đường Hoan gật gật đầu, vừa mới xoay người, chợt nghe xa xa có tiếng phụ nhân lớn giọng gọi con về nhà ăn cơm.Con …Đường Hoan cúi đầu, sờ sờ bụng, khóe môi tràn ra nụ cười tự tin.Buổi tối, Tống Mạch vẫn như cũ là ở trong cửa hàng dùng xong cơm chiều rồi mới trở về. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ về thẳng phòng ngủ, nhưng hôm nay vào cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đi về phía linh đường. Chỉ có một mình nàng, trong tay xách theo đèn lồng, gương mặt xinh đẹp vương sầu bi. Dường như nhận thấy được cái nhìn chăm chú của hắn, bước chân nàng chậm lại, nhìn về phía bên này. Tống Mạch theo bản năng lắc mình nấp sau gốc cây, không muốn để cho nàng nhìn thấy.Hắn không biết nên đối mặt với nàng như thế nào.Chờ nàng vào linh đường rồi đóng cửa lại, Tống Mạch thả nhẹ bước chân trở về phòng mình.Nhưng mà làm gì cũng không vào.Nhị đệ qua đời, gương mặt nàng vẫn không chút thay đổi, không có mảy may đau lòng. Tống Mạch biết, nàng nhất định đã đoán ra đêm đó người ngủ cùng nàng cũng là hắn, cho nên nàng đối với nhị đệ thậm chí cả hắn đều chỉ có hận, làm sao có thể vì nhị đệ chết đi mà đau lòng? Là bọn hắn lừa nàng trước, Tống Mạch không có lý do gì trách nàng không khóc, hắn chỉ tự trách mình không thể dạy dỗ đệ đệ cho tốt, nếu hắn dạy đệ đệ thành một người có hiểu biết, nhị đệ cũng sẽ không …Có hối hận cũng vô ích, Tống Mạch ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng đến linh đường làm gì? Đã trễ thế này, đi về thế nào?Đi sang xem một chút thôi, nếu nàng không ở đó, hắn tới trò chuyện cùng nhị đệ. Nhị đệ còn sống, hắn chỉ nhớ được gã hư hỏng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đánh gã mắng gã. Bây giờ nhị đệ đi rồi, những sai lầm gã phạm phải kia cũng đi theo, để lại cho hắn người đại ca này, chỉ có nhiều năm sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có những cái tốt của gã.Trong linh đường còn sáng đèn.Nàng ở bên trong.Tống Mạch đứng ở trước cửa, do dự có nên đi vào hay không, cho đến khi bên trong vang lên tiếng khóc cố kìm nén của nàng.Tống Mạch sít chặt lồng ngực, khi hoàn hồn, tay đã đẩy cửa ra.Đường Hoan quay đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau, nàng không trốn, chỉ si ngốc nhìn hắn.Tống Mạch dời tầm mắt như trốn tránh, đứng ở cửa thấp giọng khuyên nàng: “Đêm đã khuya rồi, trở về đi.”Đường Hoan chua sót cười một tiếng, quay trở lại, vẫn quỳ như trước, ngẩn người nhìn bài vị phía trước.Tống Mạch đành phải đi vào, suy nghĩ một chút, đóng cửa lại. Lúc này hẳn là không có hạ nhân đi ra ngoài, nhưng nhỡ đâu vạn nhất? Đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ, rất dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi.Hắn đứng ở phía sau nàng, bởi vì không biết nên nói gì, bèn cũng cùng nàng nhìn chăm chú vào bài vị của nhị đệ.Thời gian im lặng trôi đi trong chốc lát, Đường Hoan cúi đầu, “Đại ca, người đêm đó, cũng là huynh, có phải hay không?”Tống Mạch cam chịu.Đường Hoan cũng không đợi hắn trả lời, tiếp tục tự nói một mình: “Ở trước hòn giả sơn làm bậy cùng nha hoàn là Nhị gia, Nhị gia sợ ta tức giận, liền giả trang thành huynh. Đại ca sợ ta đau lòng sợ ta lại bất hòa với Nhị gia, bất đắc dĩ giả mạo Nhị gia chăm sóc ta, có phải không?”Tống Mạch thống khổ nắm tay, “Phải, đệ muội, là chúng ta có lỗi với muội. Nhị đệ đã đi rồi, muội có oán giận gì, tất cả cứ đổ hết lên đầu ta đi. Cho dù muội bảo ta làm cái gì, cho dù chết, ta cũng sẵn lòng.”Đường Hoan xoa mắt, lắc đầu nói: “Đại ca huynh đừng lo lắng, ta một chút cũng không oán trách huynh, ta cũng không oán trách Nhị gia. Nếu không phải gã làm bậy, đại ca sẽ không đối xử với ta ấm áp như vậy, ta cũng không có cơ hội thổ lộ tâm ý của mình cho huynh. Đại ca, huynh có thể không tin, hai buổi tối huynh giả mạo Nhị gia ở bên ta kia, là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời này của ta. Cho nên, cho dù biết rõ huynh là gạt ta, ta cũng cam tâm tình nguyện, đã làm nữ nhân của huynh, đời này của ta sống không uổng phí.”Đời này, đời này, nàng mới bao nhiêu tuổi, làm sao lại biết sau này không có lúc nào vui vẻ hơn, hay là…Tống Mạch không đành lòng, “… Hải Đường, muội đừng như vậy, muội như vậy ta càng khó chịu. Nhị đệ có lỗi với muội, ta cũng thực có lỗi với muội, muội muốn mắng cứ mắng đi.” Chạm vào nàng muốn nàng là sự thật, lúc này lại gọi nàng là đệ muội, sợ sẽ làm nàng tổn thương càng sâu.“Làm sao ta nỡ mắng huynh?”Đường Hoan rưng rưng xoay người, quỳ gối dịch đến trước mặt hắn, ôm chân hắn khóc, “Đại ca, ta thật sự không trách huynh, ta chỉ trách mình mệnh khổ, trách ông trời vì sao ngày đó không cho người ta gặp là huynh, vì sao thú ta không phải huynh! Đại ca, bây giờ Nhị gia đã chết, huynh nói ta nên làm cái gì bây giờ? Lòng của ta người của ta đều là của huynh, rời Tống gia, ta chính là cái xác không hồn, không rời Tống gia, ta không sợ thủ tiết, nhưng để cho ta trông coi bài vị của Nhị gia lấy thân phận đệ muội ở chung với huynh, tương lai trơ mắt nhìn huynh cưới vợ sinh con, ta sẽ khó chịu chết mất. Đại ca, huynh dạy ta đi, ta nên làm cái gì bây giờ, có phải chết rồi mới có thể giải thoát hay không…”Nàng khóc đau lòng muốn chết, trái tim Tống Mạch cũng rỉ máu theo. Nàng nào biết đâu rằng, ngày đó hắn cũng ngồi ở trên xe la, lại trơ mắt cưới nàng cho nhị đệ.Tống Mạch chậm rãi quỳ xuống, nàng bổ nhào vào trong lòng hắn khóc, hắn không đành lòng cự tuyệt cũng không muốn cự tuyệt, chậm rãi ôm lấy nàng, “Hải Đường, nàng, nàng còn muốn đi không? Nếu nàng còn muốn đi, ta thả nàng đi, còn có thể nghĩ hết biện pháp che chở nàng chu toàn, tìm nam tử tốt cho nàng, nàng có thể phú quý cả đời.” Hắn không nỡ để nàng đi, nhưng hắn không thể cho nàng cái gì, so với việc để cho nàng như đóa hoa kiều diễm từ từ khô héo ở Tống gia, hắn thà rằng để nàng đi, chỉ cần nửa đời sau của nàng trôi qua vui vẻ.“Tống Mạch, ngươi thật tàn nhẫn, ngươi nói đây là tiếng người sao!”Đường Hoan oán hận cắn đầu vai hắn, cắn đến trong miệng tràn ngập mùi máu. Hắn chịu đựng không rên một tiếng, ôm nàng càng chặt, muốn giải thích cho nàng nghe, nàng đã từ từ buông hắn ra, nức nở: “Đại ca, ta gả tới đây, huynh rất tốt với ta, từng chút từng chút một trộm mất trái tim ta, sau đó huynh lại sờ khắp hôn khắp thân thể ta, còn, còn phá thân ta. Bây giờ trong ngoài của ta đều là của huynh, làm sao huynh có thể nhẫn tâm gả ta cho người khác? Cái gì mà một đời phú quý, ta không hiếm lạ, nếu huynh cảm thấy ta sống khiến lương tâm của huynh không yên, ta lập tức chết luôn, không bao giờ làm chướng mắt huynh nữa!”“Đừng nói bậy!”Tống Mạch che miệng nàng lại, thấy nàng dùng cặp mắt rưng rưng vừa ai oán vừa tủi thân nhìn hắn, nhìn nước mắt trong suốt không ngừng lăn xuống. Hắn đau lòng, không kìm được lòng lau nước mắt cho nàng, “Là ta sai rồi, không nên nói như vậy. Hải Đường, muội yên tâm, muội đã không muốn đi, ta đây cam đoan với muội, Tống Mạch ta không có có phúc thú muội, cũng sẽ không thú người khác, tất cả những lo lắng của muội là không cần thiết.”Đường Hoan khó có thể tin nhìn hắn, trong mắt có kinh hỉ cũng có sầu lo: “Huynh không lập gia đình, hương khói của Tống gia phải làm sao bây giờ?”Tống Mạch cười khổ: “Ngay cả chính mình ta cũng chăm sóc không tốt, còn nói đến chuyện hương khói gì, tương lai gặp được cô nhi hợp ý, nhận nuôi một đứa đi.”“Vậy, Vậy còn chúng ta? Đại ca, sau này chúng ta, thật sự chỉ là đại bá và đệ muội thôi?” Đường Hoan dán vào ngực hắn, giọng nói mềm mại nhuốm nỗi buồn.Cơ thể Tống Mạch cứng đờ, hắn hiểu ý nàng, nhưng hắn thật sự làm không được, “Hải Đường, ta thích muội đã phạm phải sai lầm lớn, sau này, ta vẫn thích muội như trước, nhưng ta thật sự không thể hứa hẹn với muội cái khác. Như vậy, thật sự có lỗi với nhị đệ, Hải Đường, muội hiểu không?”“Ta hiểu.”Đường Hoan từ từ rời khỏi vòng ôm của hắn, ngẩng đầu đối mặt với hắn, sắc mặt có chút khó xử, rất nhanh đã kiên định lại, vừa rơi lệ vừa cầu xin nói: “Đại ca, ta biết, ta sẽ thủ tiết cho Nhị gia thật tốt, không khiến huynh phải khó xử. Nhưng mà, đại ca, cuộc sống một mình rất tịch mịch, đại ca, ta, ta cầu huynh, cầu huynh cho ta một đứa con, được không?”Đứa con?Sắc mặt Tống Mạch trắng bệch, khiếp sợ nhìn nàng.Đường Hoan cầm tay hắn, thần sắc thê lương: “Đại ca, huynh đừng tức giận, huynh nghe ta giải thích trước đã, ta không phải vì nam nữ chi hoan mới cầu huynh. Huynh nhẫn tâm để Tống gia vô hậu, ta lại không đành lòng. Ta, ta chỉ cầu đại ca đêm nay muốn ta một lần, nếu trời cao thương xót ta để cho ta một lần được con, đứa con hãy nói là của Nhị gia, như vậy Nhị gia có hậu Tống gia có hậu, nửa đời sau của ta cũng có người bầu bạn, không phải tuổi già cô đơn. Nếu không thể thụ thai, chứng minh ta không có cái mệnh kia, ta sẽ không dây dưa cùng đại ca nữa, sẽ không lại lấy loại chuyện này làm khó dễ huynh nữa. Đại ca, Hải Đường cầu huynh, chỉ một lần đêm nay, cho ta một niệm tưởng, có được không?”Tống Mạch rút tay về, thống khổ mở mắt: “Không được, Hải Đường, ta không làm được, ta không thể…”Đường Hoan che miệng khóc, “Coi như là vì Tống gia, vì ta, huynh cũng không chịu sao?”Tống Mạch nhắm mắt lại, vừa định nói chuyện, đột nhiên thấy nàng đứng lên, xoay người chạy về phía vách tường. Tống Mạch kinh hãi, không chút nghĩ ngợi liền nhào ra, chật vật ôm lấy chân nàng, hai người cùng nhau ngã trên mặt đất.“Hải Đường, muội làm cái gì vậy, muội muốn khiến ta hối hận đến chết sao!” Hắn đứng dậy, muốn đỡ nàng đứng lên.Đường Hoan khóc đá hắn: “Ngươi đi đi, ngươi còn quan tâm tới ta làm gì! Ngươi không chịu cho ta một đứa côn, thay vì cả đời chỉ có thể xa xa nhìn ngươi cả đời cô đơn đến già, ta thà rằng bây giờ chết đi! Ngươi buông!”“Hải Đường!”Tống Mạch hung hăng ôm lấy nàng, chôn ở trong mái tóc xoã tung của nàng khàn giọng cầu xin: “Hải Đường, đổi cái khác, trừ cái này, cái gì ta cũng đáp ứng muội!” Nhị đệ vì bọn họ mà chết, làm sao hắn có thể lại muốn nàng!Đường Hoan ngoan ngoãn mặc hắn ôm, giọng khô khốc: “Ta muốn nhất là kết làm vợ chồng hạnh phúc với huynh, nhưng ta biết như vậy khiến huynh rất khó xử. Ta còn muốn vì huynh vì Tống gia vì chính mình sinh một đứa con, nhưng huynh không cho ta. Đại ca, buông, để ta đi đi, còn sống như vậy, khổ lắm.”“Hải Đường…” Dường nhau sợ nàng thật sự biến mất, Tống Mạch ôm nàng càng chặt, “Hải Đường, đừng nói đến chết, đừng nói đến chết nữa được không?” Hắn đã không còn người thân duy nhất, không thể lại mất đi nàng. Nàng chết rồi, hắn sẽ không còn gì vướng bận mà sống trên đời nữa, nàng muốn để cho hắn cũng chết theo nàng sao? Hắn không sợ chết, nhưng không nỡ để nàng chết.“Đại ca đừng sợ, ” Đường Hoan giống như dỗ đứa trẻ dịu dàng vỗ bả vai hắn, giọng điệu thoải mái thậm chí còn mang theo ý cười: “Ta đi rồi, đại ca đừng đau lòng, chăm sóc mình cho tốt, chờ huynh quên ta rồi, sẽ lại thú một người thôi. Thú cô nương tốt, đến lúc đó danh chính ngôn thuận cùng nàng sinh con, loại thân phận này của ta, không xứng sinh cho huynh.”“Đừng nói nữa!” Nam nhân cũng không có cách nào chịu đựng được nàng dùng những lời như dao găm này đâm vào ngực hắn như thế nữa, hét lớn.Đường Hoan xoay lưng, thật sự không nói nữa .Tống Mạch kinh ngạc nhìn bóng lưng gầy yếu của nàng, sau một hồi lâu, đứng dậy, tắt chiếc đèn lồng nàng mang đến kia đi.Linh đường phiêu tán đầy mùi nhang đèn, trong nháy mắt tối sầm.“Hải Đường, đừng khóc nữa, ta cho muội.”Tống Mạch đi về phía bóng người ngồi xổm ở chỗ đó, nói một câu nói rồi im lặng, cởi áo xuống trải trên mặt đất. Nàng ngơ ngác ngồi dưới đất, hắn đè bả vai nàng lại đặt nàng nằm trên đó, không có cởi áo nàng, chỉ cởi quần nàng. Đường Hoan lẳng lặng chờ, nghe tiếng hắn đứng dậy cởi bỏ đai lưng, nghe tiếng quần hắn rơi xuống đất, nghe tiếng hắn nhấc chân bước đến, quỳ ở trước người nàng, phủ lên.Không có động tác dư thừa, hắn chống đỡ phía trên nàng, trong bóng đêm vang lên tiếng hắn động, sau đó, hắn đỡ chính mình để vào nàng.Nơi đó của nàng khô cằn, làm sao có thể đi vào được?Chờ hắn thử vài lần, Đường Hoan vẫn không nhúc nhích nhỏ giọng cầu xin: “Đau, như vậy đau quá…”Động tác của Tống Mạch ngừng một lát, không nói gì, không hề phí công nữa, mà là không mang theo tình cảm gì vươn tay đặt ở nơi đó, vỗ về chơi đùa qua lại.“Ưm…” Đường Hoan kìm lòng không đậu kẹp chặt tay hắn, vừa lên tiếng, cảm thấy hắn chậm một nhịp, vội quay đầu cắn môi, không để cho mình kêu ra, chỉ kêu rên ra tiếng khi hắn chạm phải nơi mảnh mai nhất, thân thể run rẩy theo.Dưới tay dần dần ướt át, Tống Mạch cúi đầu hỏi nàng: “Có thể không?” Mặc dù bắt buộc chính mình không nên sử dụng tình cảm không cần thiết, nhưng chính tai nghe được trong bóng tối nàng hừ nhẹ thở gấp, tự tay cảm thụ được nàng co rút lại nghênh đón từ chối trốn tránh, hô hấp của hắn vẫn không thể khống chế mà trở nên nặng hơn.“Có, có thể …” Đường Hoan run rẩy nói, nghĩ thầm lát nữa tiến vào, nếu hắn còn có thể trấn định tiếp, vậy nàng thật sự phục hắn.Nhận được lời khẳng định, Tống Mạch ngược lại thoáng do dự, sau đó mới một lần nữa chống lên trên người nàng, từ từ đẩy vào.Đường Hoan há miệng không phát ra thanh âm nào, chỉ có thể liên tục hít vào, hơi thở lướt nhẹ qua gò má đang xoay nghiêng của hắn, tiếng thở dốc bay vào trong tai hắn, dần dần làm rối loạn lòng hắn. Chờ toàn bộ hắn đều tiến vào trong hết, Đường Hoan rốt cuộc không nhịn được ôm lấy hắn, khóc cầu hắn: “Đợi lát nữa, để ta từ từ thích ứng, đau quá.” Thật ra trước đó đã chuẩn bị rất đầy đủ, lúc nói chuyện cũng không phải quá đau, nàng chính là muốn giày vò hắn. Hắn ở bên ngoài, nàng không có biện pháp làm khó hắn, bây giờ ư, nên do nàng làm chủ rồi.Tống Mạch thương nàng, kiên nhẫn chờ, qua một lát, ý của nàng vẫn là không cho phép hắn tiếp tục, Tống Mạch lại bắt đầu không chịu nổi, chặt như vậy, nóng như vậy, chặt chẽ không thể chia lìa như vậy, nàng tựa như ánh sáng một đầu sơn động khác, hấp dẫn hắn đi vào trong đi vào trong, không ngừng đi sâu vào.Hắn muốn hỏi, hỏi không ra miệng, mồ hôi chảy xuống, đọng ở trên cổ nàng.“Đại ca, rất khó chịu sao?” Đường Hoan vuốt ve khuôn mặt hắn, dịu dàng hỏi.“Muội, còn đau không?” Tống Mạch khó khăn mở miệng.“Đau, nhưng ta nguyện ý đau. Đại ca, như bây giờ, ta có phải là có thể mang thai đứa nhỏ của huynh rồi hay không?” Đường Hoan cố ý giả ngốc hỏi.Tống Mạch bị lời nói ngốc nghếch của nàng làm cho mềm lòng hơn, cố trấn tĩnh nói cho nàng: “Còn phải đợi một chút.”“Á, còn phải chờ cái gì? Trước khi xuất giá, kế mẫu ta nói cho ta, chỉ cần nam nhân cắm vào nơi đó, cắm.vào, là có thể mang thai . Đại ca, ta, ta hết đau rồi, huynh chờ một chút, cố gắng ở bên trong lâu một lát, thì càng dễ mang thai… A, đại ca, huynh, huynh làm cái gì vậy?” Nam nhân đột nhiên chuyển động, Đường Hoan nhịn cười, ôm lấy hắn vừa lắc lư theo động tác của hắn vừa kinh ngạc nói.“Hải Đường, đừng, đừng nói chuyện nữa, giao cho ta, ta sẽ cho muội sinh.”Nàng càng nói, hắn lại càng khát vọng, nhưng Tống Mạch không muốn thuận theo ham muốn của mình. Hi vọng bị lẫn vào. Hắn chỉ muốn cho nàng một đứa con, nếu cứ thả lỏng mà hưởng thụ loại hoan hảo này, trong lòng hắn có thẹn.“Ta, ta không nói, nhưng ta nóng quá, đại ca, ta cởi xiêm y ra được không? Huynh, ta biết huynh không muốn nhìn, a… Vậy huynh cách xa ta một chút, cẩn thận chạm phải huynh ừm…” Đường Hoan miệng hỏi, tay đã bắt đầu cởi áo, nam nhân không đáp lại, chỉ tăng nhanh động tác. Đường Hoan biết trong lòng hắn rất thích, lúc cởi áo ngực còn cố ý nâng thân thể lên, khiến cho bộ ngực đầy đặn của mình dán lên trên mặt hắn. Ngoài dự kiến của nàng, chỗ đỉnh cao nhất vừa vặn chạm vào môi hắn.Nàng kinh hô một tiếng nằm xuống, động tác của hắn còn nhanh hơn nàng, vào trước khi nàng định rời đi thì ngậm lấy nàng, làm hại nàng đành phải dùng hai tay chống đỡ, ưỡn ngực bón cho hắn.Hắn đã bị dục.vọng bắt làm tù binh, Đường Hoan lại càng không khách khí, tận tình kêu lên.Linh đường trống trải, tiếng kêu hổn hển của nàng cao thấp quanh quẩn, nam nhân chợt nâng chân nàng quỳ thẳng lên, từng cái từng cái một đâm xuống càng sâu hơn.Đường Hoan đắc ý cực kỳ, rốt cuộc nàng cũng khiến cho này nam nhân lại điên cuồng vì nàng.Đây là linh đường của đệ đệ hắn đấy, áy náy sao, còn không phải vẫn tiến vào như thường? Sư phụ nói không sai, nam nhân một khi dính vào nữ nhân, chắc chắn sẽ biến thành cầm thú, không cần biết ban ngày có bao nhiêu đứng đắn có bao nhiêu uy nghiêm, ở trên người nữ nhân, tất cả nam nhân đều giống nhau, muốn chính là nơi đó của nữ nhân, muốn cho nữ nhân kẹp hắn càng chặt càng thích.“Đại ca, huynh quá, quá lớn, chậm một chút…” Nàng túm lấy áo hắn, cố ý nói lời nam nhân thích nghe nhất kích thích hắn, đây là một loại khen ngợi, nam nhân nghe xong sẽ càng ra sức. Đương nhiên, Đường Hoan cũng muốn nghe hắn khen nàng, nghe hắn ở bên tai nàng nói nàng có bao nhiêu lợi hại suýt thắt chết hắn, aizzz, tiếc là nam nhân này nhất định sẽ không bao giờ nói ra mấy lời tán tỉnh này đâu.Thôi, chỉ cần hắn làm cho thoải mái là được rồi.Đường Hoan không suy nghĩ nhiều nữa, hừ hừ a a càng kêu càng vui sướng.Đang kêu, đột nhiên nàng cảm thấy có cái gì không đúng rồi, nam nhân này trong dũng mãnh chợt mang theo sự tàn nhẫn, mỗi cái quả thực như muốn đâm.xuyên nàng. Đây không hề nói quá, hắn thật sự là quá sâu, lại là liên tục không ngừng đâm vào, Đường Hoan quá thoải mái, thoải mái đến mức bắt đầu không thoải mái.“Đại ca, đừng như vậy, nhẹ chút…”Nói chuyện không dùng được, nàng không thể không giãy dụa, hai chân đang kẹp lấy đầu hắn đổi thành chống lên bả vai hắn, muốn đẩy hắn ra.Nhưng mà nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Tống Mạch không phải không nghe nàng nói không phải là không săn sóc nàng, mà là hắn thật sự không nghe thấy tiếng nói của nàng.Không biết bắt đầu từ khi nào, trong đầu lại hiện lên ánh sáng vừa rực rỡ vừa êm dịu, Tống Mạch muốn thấy rõ nó, thấy rõ thứ mơ hồ bị che lấp trong ánh sáng màu, nhưng mà hắn vừa cố gắng, đầu liền đau đến mức muốn vỡ ra. Hắn không muốn thăm dó nữa, lại không dừng được, cơn đau kia như là rót nước lạnh vào từ đỉnh đầu, càng không ngừng lan tràn xuống, gần như dập tắt lửa trong cơ thể. Song lửa. dục không đồng ý, nó thiêu đốt càng ngày càng mạnh, buộc hắn càng ra sức muốn nàng càng sâu.Muốn muốn, ánh sáng màu tựa hồ rõ ràng hơn một chút, cơn đau đầu cũng hơi giảm bớt một chút, Tống Mạch mừng rỡ, nhưng lúc này không biết vì sao nàng đột nhiên giãy dụa. Làm sao hắn có thể để cho nàng đi? Nắm lấy chân nàng lật người nàng lại, từ phía sau nàng thẳng tiến vào một lần nữa. Nàng hình như khóc, vặn eo lắc mông muốn bò lên phía trước. Tống Mạch không chịu để cho nàng đi, gắt gao nắm lấy thắt lưng nàng dùng sức kéo ra phía sau, bức nàng ngoan ngoãn đón nhận hắn, bức nàng mở ra càng sâu, bức nàng dùng sức nóng của nàng châm lửa trong cơ thể hắn.“Đại ca, Tống Mạch, khốn, khốn khiếp…”Nàng hình như đang gọi hắn, nhưng mà không đúng, sau ánh sáng màu cũng có giọng nói đang gọi hắn, mang theo hấp dẫn càng mãnh liệt. Tống Mạch muốn nghe giọng nói kia, cho nên hắn tiến vào nàng ác hơn mạnh hơn, đụng vỡ thanh âm của nàng, không cho nàng quấy rầy hắn cởi bỏ hoang mang tra tấn hắn bao lâu nay.Lý trí đã biến mất từ lâu, nam nhân giống như thú hoang bị giam lâu ngày, nữ nhân này chính là con mồi từ trên trời giáng xuống, hắn đè ép nàng, ở trong tiếng khóc cầu xin tha thứ của nàng càng trở nên dũng mãnh, thắt lưng gầy giống như cành cây bị cuồng phong quét qua, trước sau cấp tốc đung đưa sắp không thấy rõ bóng dáng, mà nữ nhân sắp bị hắn ép thành nước, tiếng nước càng ngày càng vang, phảng phất như sắp tràn ra ngoài.Nam nhân không ngừng nghỉ chút nào, lửa nóng trong cơ thể càng ngày càng thiêu đốt chói mắt, rốt cục, khi cái lạnh mang đến cơn đau đầu hoàn toàn bị lửa cắn nuốt, chùm ánh sáng màu kia tan biến, hiện ra một vài hình ảnh trông rất sống động, từng bức từng bức từng màn từng màn, là ai khi còn sống.Hắn thấy một thiếu niên nhỏ gầy quỳ trước mặt hắn, dập đầu kính trà gọi sư phụ.Hắn thấy thiếu niên nằm ở trên boong thuyền, hắn đặt ở trên người cậu, bốn cánh môi chạm vào nhau.Hắn thấy thiếu niên mặc một thân nữ trang ngồi ở phía trước cửa sổ, hắn vẽ tranh cho nàng.Hắn thấy thiếu nữ đứng ở trên đường dưới bầu trời đêm, hắn ở trên lầu các nhìn nàng.Hắn thấy thiếu nữ núp ở dưới tàng cây liễu, tủi thân không tiếng động hỏi hắn ai xinh đẹp hơn.Hắn thấy thiếu nữ si ngốc ngắm một chiếc đèn lồng ngũ sắc rực rỡ, hắn ở bên cạnh si ngốc ngắm nàng.Hắn thấy, ánh đèn êm dịu hắt lên giường gấm, thiếu nữ ngửa đầu ôm hắn, hắn ở trong cơ thể nàng ở trên người nàng ở bên tai nàng gọi cái gì.Hắn đang gọi tên của nàng sao?Tên của nàng là gì?Nghe không rõ, còn thiếu một chút nữa.Tống Mạch nắm chặt vòng eo của nữ nhân trước người đã xụi lơ từ lâu, càng hung ác liên tục xâm nhập đụng mạnh.Đường Hoan đã khóc không ra tiếng rồi, thì ra là quá mạnh mẽ sung sướng quá dài, ngược lại cũng là một loại tra tấn. Nàng chỉ mong đợi nam nhân này nhanh chấm dứt một chút, mau chấm dứt đi, nàng có chút không nhịn được rồi, mong quá…Đột nhiên, cùng với một cái đâm thật sâu của nam nhân, nàng nghe thấy hắn gầm nhẹ gọi “Tiểu Ngũ”!Ánh sáng trắng chợt đánh úp lại, Đường Hoan kinh hãi run lên, dưới thân có nước, ào ào chảy ra.Tống Mạch, loại thời điểm này, không nên dọa người như vậy …~Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoan Hoan: sư phụ… Đây là tình huống gì!Sư phụ: nhanh như vậy đã nhớ ra rồi, tiểu tử này quá cường đại, vì sao không bị ta gặp được!Tống Mạch: …Thực ra giấc mộng này tình cảm giữa hai người không có gì biến hóa, chủ yếu là quá độ trước sau bốn giấc mơ, nếu như không vừa ý mọi người, mọi người thông cảm hơn nhé, Giai Nhân đã thật sự cố gắng rồi.Giấc mộng tiếp theo, câu chuyện của phúc hắc thiếu gia cùng thiếp thân nha hoàn, khụ khụ, rốt cuộc là nha hoàn quyến rũ thiếu gia, hay là thiếu gia quyến rũ nha hoàn, mọi người chậm rãi xem đi, ha ha, nhìn ra sẽ thực sung sướng ~-
Thể loại
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Cung Đấu
- Đam Mỹ
- Dị Giới
- Dị Năng
- Điền Văn
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Đông Phương
- Gia Đấu
- Hài Hước
- Hệ Thống
- Huyền Huyễn
- Khác
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Lịch Sử
- Light Novel
- Linh Dị
- Mạt Thế
- Ngôn Tình
- Ngược
- Nữ Cường
- Nữ Phụ
- Phương Tây
- Quân Sự
- Quan Trường
- Sắc
- Sủng
- Thám Hiểm
- Tiên Hiệp
- Trinh Thám
- Trọng Sinh
- Truyện Teen
- Việt Nam
- Võng Du
- Xuyên Không
- Xuyên Nhanh
- Dã sử
- Truyện HOT
- Truyện mới
- Truyện hoàn thành
- Blog Truyện