9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Chương 47-2: Kinh diễm (2)


Hắn lén liếc mắt sang , ánh mắt Tiểu Ngũ dịu dàng nhìn hắn. Tống Mạch bị cái nhìn này thiêu đốt nên phải thu hồi tầm mắt, đáy lòng trào lên niềm vui sướng, khi trào lên được nửa chừng chợt khựng lại, bởi vì hắn cảm thấy nghi ngờ. Có lẽ Tiểu Ngũ chỉ là vì hiếu kính được với sư phụ mà cảm thấy hài lòng, cũng không phải như hắn nghĩ…

Tiểu Ngũ, có còn thích hắn không?

Thích, không thích, cái nào cũng không khiến hắn hài lòng.

Tống Mạch chìm trong tâm trạng phức tạp mà ăn hai bát cháo, đứng dậy thu dọn hộp đựng thức ăn rồi nói với đệ tử: “Quay trở về ngủ đi, cái này để sáng mai tiểu nhị dọn dẹp.”

Đường Hoan kéo tay áo hắn, ý bảo hắn cũng đi ra ngoài.

Tống Mạch chỉ cho là đệ tử lo lắng hắn còn tiếp tục vất vả ở phòng làm đèn, liền đi ra ngoài cùng cậu, “Yên tâm, sư phụ cũng đi ngủ luôn.”

Nhưng Đường Hoan vẫn kéo hắn đi tới thượng phòng, Tống Mạch định từ chối, Đường Hoan lại viết chữ trong lòng bàn tay hắn, nói nhất định sư phụ rất mệt mỏi, Tiểu Ngũ đấm bóp bả vai cho sư phụ rồi sẽ đi ngủ.

Đôi mắt chờ mong như vậy, đánh thẳng vào đáy lòng hắn, cho dù là xuất phát từ hiếu tâm hay là cái gì, Tống Mạch đều không nỡ từ chối.

Dù sao qua mấy ngày mệt mỏi, Tống Mạch đã rất buồn ngủ, hắn ngủ quên trong sự hầu hạ dịu dàng của đệ tử, căn bản không biết sau khi hắn ngủ, đệ tử vừa nghe lời lại ngượng ngùng của hắn ôm hắn sờ soạng rồi sờ soạng, cuối cùng thì ngủ trong lòng hắn.

Tống Mạch ngủ một mạch tới khi trời sáng, tỉnh lại bên cạnh đã không có người, hắn day day trán, đối với những chuyện sau đó xảy ra vào tối hôm qua một chút ấn tượng cũng không có.

Buổi sáng thầy trò ba người ngồi nói chuyện phiếm, Phó Ninh tò mò hỏi Tống Mạch: “Sư phụ, năm nay trên đèn vẽ cái gì?” Những người làm đèn chân chính, viết chữ, vẽ, cắt giấy, trạm trổ … đều có hiểu biết, mà mỗi người đều giỏi về một ngành khác nhau, nhưng vị sư phụ làm đèn này của hắn, kỹ thuật làm đèn hàng đầu thì khỏi nói, tranh chữ lại càng khiến văn nhân nhã sĩ cảm thấy thua kém.

Tống Mạch muốn vẽ bức tranh Nguyệt cung. Lễ hội hoa đăng Trung thu không bằng lễ hội hoa đăng Nguyên tiêu có thể tùy ý chọn lựa, lúc nào chủ đề cũng phải có liên quan đến ngắm trăng.

Phó Ninh đối với khả năng vẽ của sư phụ mình vô cùng tin tưởng, nhưng mà khi nghĩ tới những bức tranh Tống Mạch từng vẽ trước kia, hắn ngập ngừng đề xuất: “Sư phụ, hình như người vẫn chưa bao giờ vẽ tranh mỹ nhân phải không? Bây giờ nếu muốn vẽ Nguyệt cung, cũng không thể thiếu Hằng Nga được, người tự vẽ được không? Người có muốn đệ tử mời cô nương hoa lâu tới để cho sư phụ tham chiếu hay không?” Vừa hay có thể hóa giải những lời đồn đại hoang đường bên ngoài.

Tống Mạch liếc hắn một cái, vẻ mặt lạnh nhạt.

Phó Ninh cười hắc hắc: “Sư phụ đừng coi thường, chờ người vẽ xong rồi, vừa lúc có thể cho đệ tử chiêm ngưỡng xem mỹ nhân trong tưởng tượng của sư phụ có dáng vẻ như thế nào… A, đúng rồi, sư phụ, con cảm thấy dáng vẻ Tiểu Ngũ nhìn rất đẹp, khuôn mặt còn đẹp hơn nhiều mấy danh môn quý nữ kia, hay là để cho Tiểu Ngũ giả dạng thành nữ nhân cho sư phụ vẽ, được không? Như vậy sư phụ vừa dễ vẽ, vừa đỡ phải mời cô nương hoa lâu làm hỏng danh tiếng. Về phần Tiểu Ngũ, dù sao chỉ có chúng ta biết, Tiểu Ngũ sẽ không tức giận, có phải hay không?”

Đường Hoan ngẩn người, sau đó ngượng ngùng cúi đầu.

Tống Mạch vốn đang thất thần vì chủ ý của đại đệ tử, phát hiện hành động của tiểu đệ tử, lập tức buông ly trà trong tay xuống, lạnh mặt trách mắng: “Hồ ngôn loạn ngữ! Ra đằng trước phụ giúp làm đèn đi!”

Phó Ninh nháy mắt với sư đệ một cái rồi hốt hoảng bỏ chạy.

Đường Hoan đứng dậy muốn đuổi theo.

Tống Mạch khụ khụ, ngăn cậu lại: “Tiểu Ngũ, sư huynh con thích nhất là nói đùa, mấy lời kia con cũng đừng tưởng thật.”

Đường Hoan lắc đầu, lại khoa tay múa chân một lúc, đỏ mặt tỏ vẻ nàng sẵn lòng mặc nữ trang.

Tống Mạch một mực từ chối, động viên đệ tử hai câu, rồi vào phòng làm đèn.

Đường Hoan nghĩ đến cái nháy mắt của Phó Ninh liền đi ra đằng trước tìm hắn.

Phó Ninh túm sư đệ qua một bên nói nhỏ: “Tiểu Ngũ đừng nóng giận, lời kia của sư huynh thật sự không có ý khác, chỉ là muốn cho sư phụ dễ làm đèn hơn chút xíu. Đệ cũng thấy mấy ngày vừa rồi sư phụ bận rộn thế nào, Tiểu Ngũ không đau lòng sao? Tiểu Ngũ, đệ chưa tới lễ hội hoa đăng, không biết nơi đó có bao nhiêu người tham gia thi đấu đâu, mặc dù sư phụ chúng ta liên tục đoạt giải nhất, nhưng mỗi lần thắng được cũng đều không dễ dàng. Từ hồi tháng 5, Trương gia ở huyện Lâm đã bắn tiếng rồi, tuyên bố năm nay sẽ đoạt giải nhất, tuy có thể nói là bọn họ phóng đại nhưng chúng ta cũng không thể không đề phòng. Tiểu Ngũ, đệ trông rất đẹp, nếu sư phụ dựa theo dáng vẻ của đệ vẽ mỹ nhân, vậy hiệu quả nhất định sẽ rất tốt, có phải không?”

Đường Hoan cúi đầu, không nói gì.

Phó Ninh thở dài, vỗ vỗ vai sư đệ: “Tiểu Ngũ đừng như vậy, sư huynh chẳng qua là đề suất thế thôi, đệ không muốn coi như xong, dù sao một nam nhi tử tế mặc nữ trang, thật là uất ức cho đệ rồi. Sư huynh gọi đệ tới đây, cũng không phải muốn ép buộc đệ làm gì, chỉ là muốn nói cho đệ lời kia của sư huynh không có ác ý, để cho Tiểu Ngũ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm sư huynh.”

Đường Hoan lắc đầu, mỉm cười với hắn.

Phó Ninh cũng cười, “Vậy là tốt rồi, đi thôi, chúng ta tiếp tục làm việc đi.” Xoay người chuẩn bị rời đi.

Đường Hoan giơ tay giữ chặt lấy hắn, dưới cái nhìn chằm chằm nghi hoặc của Phó Ninh ,nàng viết chữ trong lòng bàn tay hắn, bảo hắn buổi chiều lén đi mua đồ, quần áo son bột nước…

Phó Ninh vỗ nàng một cái thật mạnh, “Được, ta cũng biết Tiểu Ngũ không đành lòng thấy sư phụ khó xử!”

Đường Hoan giả bộ xấu hổ chạy đi.

Động tác Phó Ninh rất nhanh, dựa theo Đường Hoan viết thắt lưng nhỏ các loại, hoàng hôn đã mang đồ đến, chạy tới trong phòng Đường Hoan, khăng khăng đòi xem nàng hóa trang cho mình thế nào. Đường Hoan kiên quyết lắc đầu, đuổi người ra khỏi phòng.

Đối với Phó Ninh, suy đi nghĩ lại, Đường Hoan không muốn trêu chọc, cũng không muốn khiến Phó Ninh sinh ra tâm tư gì khác với nàng. Giờ nàng đã xác định tâm ý của Tống Mạch, không cần tiếp tục lấy Phó Ninh ra kích thích hắn nữa, càng không thể mập mờ với Phó Ninh khiến hắn sinh lòng nghi ngờ, cũng có thể khiến Phó Ninh làm ra cái gì phá hỏng kế hoạch của nàng. Vả lại có Tống Mạch như châu như ngọc ở bên, mỗi ngày lắc lư trước mắt nàng, nàng rất khó chia lực chú ý sang trên người Phó Ninh.

Vì ăn được cá lớn, đành phải buông tha cho cá nhỏ.

Dùng xong cơm chiều, Đường Hoan trốn trong phòng hóa trang.

Phó Ninh đinh ninh là ngày mai nàng mới mặc nữ trang ra ngoài, nên về thẳng phòng ngủ.

Tống Mạch không biết hoạt động của hai đệ tử, nhưng hắn biết buổi tối Tiểu Ngũ sẽ lén tới hầu hạ hắn, sau khi vào nhà liền khép hờ cửa giống như bình thường. Bởi vì không dám cởi quần áo ngay trước mặt đệ tử, hắn quyết định không tắm rửa mỗi đêm nữa, một lát nữaTiểu Ngũ tới, hắn nói với cậu chút chuyện về đèn lồng, rồi bảo cậu trở về. Đầu không đau bả vai không mỏi lại không cần tắm rửa, sư phụ tất nhiên không cần đệ tử hầu hạ, như vậy Tiểu Ngũ khẳng định sẽ không suy nghĩ nhiều.

Ngồi bên bàn, Tống Mạch cầm sách, nghĩ tới sau này sẽ không thể nhận lấy sự chăm sóc của đệ tử nữa, khiến hắn đọc cái gì cũng không vào.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa.

Tống Mạch buông sách, nhìn về phía cửa nội thất, chờ đệ tử tiến vào.

Hắn nghe thấy Tiểu Ngũ đóng cửa, đi hai bước về phía bên này, bỗng dừng lại, lại quay trở ra, khép cửa lại.

Tiểu Ngũ đã đi về rồi sao?

Tống Mạch đứng lên, nghi hoặc bước ra ngoài.

Đẩy rèm cửa ra, hắn cúi đầu bước ra, không ngờ vừa giương mắt, động tác liền khựng lại.

Đường Hoan một thân váy dài thuần trắng, đứng nghiêng so với hắn. Lông mày vẽ dài mảnh, mi mắt rủ xuống, môi son khẽ mím, phảng phất như Hằng Nga tiên tử hạ phàm, khát khao gặp lại người trong lòng, lại không biết vì sao sinh lòng e sợ, chần chừ không tiến.

Ánh mắt Tống Mạch không tự chủ được đi dọc theo cái cổ trần của người nọ nhìn xuống phía dưới, áo ngực bên trong sa mỏng bao lấy hai luồng đẫy đà, như ẩn như hiện, xuống tới nữa là vòng eo tinh tế có thể nắm chặt không thừa chút gì.

Trái tim của hắn đập dồn dập, tầm mắt trong chốc lát chuyển lên mặt người nọ, trong chốc lát lại chuyển qua bộ ngực vốn không nên nhìn kia, rất lâu sau mới khó khăn mở miệng: “Tiểu Ngũ?”

Đường Hoan mím môi, khẽ gật đầu, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn như trước.

Tống Mạch kinh ngạc quên cả ngôn ngữ, rất lâu sau, xác định đây không phải hắn đang nằm mơ, lúc này mới buông ra rèm cửa nắm chặt hồi lâu, đi về phía đệ tử hai bước, trong đầu một mảnh hỗn độn, “Tiểu Ngũ, con, con là cô nương?”

Đường Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, hai má đỏ rực, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.

Tống Mạch sững sờ đứng tại chỗ, ánh mắt dừng ở trước ngực nàng, không phải cô nương, vậy…

Đường Hoan bừng tỉnh hiểu ra, đóng kín cửa, quay lại đối diện hắn, ngẩng đầu kéo cổ áo xuống, lộ ra đầu vai mỏng manh. Tống Mạch vội vàng nhìn sang chỗ khác, Đường Hoan cười trộm, từ bên trong tấm vải thưa quấn ngực lấy ra một cái bánh bao hơi bị đè ép, đưa cho hắn xem.

Trong cuộc đời Tống Mạch lần đầu tiên khiếp sợ đến há mồm, nhìn bánh bao một chút, lại nhìn bên ngực cao cao kia của đệ tử một chút, không phản bác được.

Đường Hoan xoay người nhét bánh bao trở lại, lại quay lại, kéo tay hắn viết chữ.

Sư phụ, Tiểu Ngũ nhìn đẹp như vậy sao? Giống nữ tử sao?

Trong lòng bàn tay của Tống Mạch đổ đầy mồ hôi, sợ bị đệ tử phát hiện, chờ cậu viết chữ xong liền nhanh chóng thu tay lại, căn bản không nhìn cậu, sải bước đi vào trong, “Càn quấy!” Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn đã nghĩ rằng Tiểu Ngũ là một cô nương rồi! Tiểu Ngũ, cậu không biết vừa rồi hắn có bao nhiêu khẩn trương đâu!

Tống Mạch tức giận thật rồi, sau khi vào nhà sau cho dù xin lỗi như thế nào, hắn cũng không để ý đến cậu.

Đường Hoan đành phải lấy ra đòn sát thủ, từ phía sau Tống Mạch ôm lấy hắn, viết chữ trên lưng hắn.

Sư phụ, sư huynh nói con có thể giúp người vẽ mỹ nhân, bởi vậy Tiểu Ngũ mới trang điểm thành thế này. Sư phụ đừng nóng giận, nếu người cảm thấy Tiểu Ngũ xinh đẹp như vậy, bây giờ cứ vẽ đi, nếu không ban ngày bị sư huynh nhìn thấy, huynh ấy khẳng định sẽ chê cười con.

Tống Mạch cố gắng xem nhẹ xúc cảm hai cái bánh bao đang chèn ép trên lưng kia, lạnh giọng khuyên bảo cậu: “Không cần, tự sư phụ cũng có thể vẽ tốt, con mau trở về đi thôi, về sau không cho phép lại càn quấy giả thành nữ tử nữa.” Vui mừng quá đỗi rồi lại thất vọng, lòng hắn rất khó chịu.

Đường Hoan chậm rãi chuyển sang chỗ khác, ôm thắt lung hắn, ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt ánh lệ lấp lánh.

Nàng vẽ lông mày, càng thêm dài nhỏ tựa như lá liễu, thoa chút son, môi hồng nhuận mê người, bên dưới quai hàm đang ngước lên là mảng lớn da thịt trắng nõn… Tống Mạch không dám nhìn nữa, lại không đành lòng nhìn cậu khóc mà mặc kệ, đành phải đẩy cậu ra, bất đắc dĩ nói: “Chỉ một lần này, lần sau không được viện cớ này nữa.”

Đường Hoan liên tục gật đầu, hỏi hắn muốn vẽ ở đâu.

Tống Mạch nghiêng người bình tĩnh một lát, để cho đệ tử ngồi ở phía trước cửa sổ, hắn đi chuẩn bị đồ.

Một khắc sau, ngay khi Tống Mạch rất vất vả mới thu hồi hết những xúc cảm lên lên xuống xuống vừa rồi, khi có thể chuyên chú vẽ tranh, lại thấy đệ tử ở bên kia đang nâng tay lên… vuốt ngực.

“Con làm cái gì!”

Hô hấp lập tức rối loạn, Tống Mạch hổn hển quẳng bút xuống, gần như nghiến răng nghiến lợi.

Đường Hoan rất vô tội, vội chạy tới viết chữ lên một tờ giấy giải thích.

Sư phụ, vừa rồi một bên bánh bao bị lệch.

Tống Mạch: …

~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: miêu tả mỹ nhân rất khó, mắc ói mới là sở trường của ta, hắc hắc ~

~

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Chương 47-2: Kinh diễm (2)