9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Chương 113: Hang sói


Trừ người Ẩn trang ra, xung quanh Cô Vân Phong cơ bản chưa từng xuất hiện người ngoài, cho nên khi vừa nhìn thấy Đường Hoan, Tiết Trạm chỉ cảm thấy mới lạ, không nhớ ra được người kia là ai. Chờ sau khi Đường Hoan nói ra cái cớ hái thuốc sứt sẹo, hắn nhìn nữ nhân điềm đạm đáng yêu ngã ngồi ở chỗ đó, lập tức nhớ ra.

Đây là trang chủ phu nhân.

Cuối cùng nàng đã tới!

Năm trước trang chủ nhận lời mời của người xuống núi luận võ, kết quả bọn họ không có thu được tin tức hai đại cao thủ luận võ, ngược lại nhận được một phong thư của trang chủ, trên thư vẽ một con mèo trắng tai xám đuôi xám, lệnh bọn họ mau chóng tìm được một con nuôi ở trong sơn trang. Hắn cùng đám người Chu Dật xuống núi chạy đại giang nam bắc, cuối cùng bắt được một con này, ôm về hầu hạ như tổ tông. Bởi vì trang chủ còn chưa có ban tên cho mèo, hắn phụ trách nuôi mèo bí mật gọi nó là tiểu tổ tông, đương nhiên, toàn bộ sơn trang chỉ có hắn gọi như vậy, những người khác đều quá không thú vị rồi.

Sau đó, hai tháng trước, trang chủ lại gửi tới một phong thư nữa, lúc này trên thư vẽ không phải mèo, là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương. Trang chủ nói đây là trang chủ phu nhân, những thân phận bối cảnh khác không nhắc đến nửa câu, chỉ nói trang chủ phu nhân thích diễn kịch, không lâu sau sẽ gặp làm bộ như người xa lạ trăm phương nghìn kế lẩn vào sơn trang. Đến lúc đó mọi người trong sơn trang phải toàn lực phối hợp với nàng diễn cùng nàng, vừa phải diễn chân thật phù hợp với thân phận của mọi người, vừa phải có thể hợp lý mang nàng về sơn trang, còn không thể bị nàng nhìn ra manh mối. Cuối cùng, mặc dù trang chủ không có nói thẳng, bọn họ cũng lĩnh ngộ một tầng ý tứ khác, nàng là trang chủ phu nhân, bọn họ không thể dựa vào nàng quá gần!

Vì thế hai tháng này, trừ nuôi mèo ra, bọn họ không làm gì khác, chỉ một lòng một dạ cân nhắc nghênh đón trang chủ phu nhân như thế nào.

Không thể bị nàng nhìn ra manh mối sao?

Tiết Trạm sờ sờ mũi, "Vị cô nương này, khụ khụ, ta là người không thích động thủ giết người, nhưng nếu cô không nói rõ ràng chân tướng cô giả mạo cô gái hái thuốc đến gần Cô Vân Phong, cho dù ta không đành lòng, ta cũng phải giết cô." Kỹ xảo diễn xuất của trang chủ phu nhân, chưa ra hình dáng gì mà!

Đường Hoan xấu hổ.

Nàng đương nhiên biết cái cớ kia quá nát, chẳng qua nói lần đầu giả, lần thứ hai nói giả thì có vẻ dễ dàng làm cho người ta tin đi?

Nàng cười đứng lên, thoải mái chắp tay bồi tội với Tiết Trạm: "Thất lễ thất lễ, thật ra ta là nghe nói đại danh Ẩn trang cố ý đến đây bái sư học nghệ, không biết vị thiếu hiệp này có phải là người Ẩn trang?"

Tiết Trạm thở phào nhẹ nhõm, trang chủ phu nhân quả nhiên lợi hại!

"Tại hạ Tiết Trạm, là một trong mười sáu hộ vệ của Ẩn trang." Tiết Trạm cười tự báo họ tên, "Có lẽ người đến Ẩn trang bái sư không ít, người có thể tìm được Cô Vân Phong cũng không nhiều, không biết phương danh của cô nương? Nhìn cô tuổi còn trẻ, chẳng lẽ là được cao nhân nào chỉ điểm? Cô nương yên tâm, Ẩn trang cũng không có thần bí kiêu ngạo như trong truyền thuyết, hễ là người phẩm hạnh đoan chính lại thành tâm cầu kiến, trang chủ vẫn là sẽ gặp mặt, chẳng qua là có thể bái trang chủ làm thầy hay không, còn phải xem tạo hoá của mọi người."

Tiết Trạm này bình dị gần gũi giống như trong mộng.

Đường Hoan trầm tĩnh lại, thuận miệng nói: "Ta tên là Đường Hoan, thật ra chỉ là tiểu bối vô danh có công phu mèo quào, một năm trước đi lại trong núi rừng, vô tình gặp được thiên hạ đệ nhất nữ ma đầu bị người vây công, từ trong miệng bà ấy biết được vị trí của Ẩn trang, cho nên tìm tới đây. Tiết hộ vệ, huynh xem, ta như vậy có thể lên núi bái sư không?" Dù sao sư phụ đã chết rồi, nàng không sợ bọn họ kiểm chứng sư phụ biết chỗ Ẩn trang hay không.

"Thì ra là thế!"

Tiết Trạm cao giọng bật cười, một tay ôm mèo, một tay làm tư thế “mời”, ở phía trước dẫn đường: "Đường cô nương mặc dù võ nghệ không tinh, phúc vận lại thâm hậu, vừa được cao nhân chỉ điểm, lại trùng hợp gặp phải trang chủ của chúng ta mấy ngày trước vừa mới xuất quan. Xin mời, sau khi nghỉ ngơi sơ qua Tiết mỗ tự mình giới thiệu gặp mặt cho cô, chẳng qua trước đó nhắc nhở cô một câu, trang chủ của chúng ta tính cách rất quái gở, nếu là chướng mắt cô, hắn đại khái sẽ đưa cô một quyển bí tịch võ công sau đó ngay cả trà cũng không tiếp đãi đã đuổi người rời đi, mặc dù chịu thu cô làm đồ đệ, cũng sẽ không cho sắc mặt hoà nhã gì."

Đường Hoan lộ ra vẻ mặt "vốn nên như thế", "Yên tâm, ta biết, cao nhân đều là như vậy. Đúng rồi, Tiết hộ vệ, trang chủ của các huynh thọ bao nhiêu tuổi rồi?" Nàng thật sự không biết Tống Mạch được bao nhiêu tuổi, thoạt nhìn hơn hai mươi, chẳng qua loại chuyện tuổi tác này, có khi nhìn không chuẩn lắm.

Thọ?

Tiết Trạm thiếu chút nữa phì cười, "Đường cô nương hiểu lầm rồi, trang chủ của chúng ta năm nay mới vừa hai mươi lăm." Trang chủ phu nhân cũng thật biết giả vờ.

"Trẻ như vậy à, ta còn tưởng rằng... Tiết hộ vệ, con mèo này có thể cho ta ôm một chút không? Lần đầu tiên ta thấy mèo đẹp như vậy, rất là đáng yêu!"

"Đương nhiên có thể, đưa cho, chỉ cần động tác của cô nhẹ một chút, nó không cào người ..."

Thân ảnh hai người dần dần biến mất ở trong núi rừng, chỉ còn tiếng nói chuyện nhẹ nhàng nhẹ nhàng vang vọng ở trong núi.

~

Hai khắc đồng hồ sau, Đường Hoan cuối cùng cũng bò lên đỉnh núi, chống đầu gối há mồm thở dốc.

Bên cạnh Tiết Trạm khí định thần nhàn cười nàng: "Khinh công của Đường cô nương... Khụ khụ, nếu Tiết mỗ tự mình đi lên, thời gian uống một ly trà cũng không cần. Nếu là trang chủ của chúng ta, chỉ cần thời gian vài cái chớp mắt."

Đường Hoan mắng toàn bộ sơn trang một trăm lần ở trong lòng, trên mặt cười hết sức chân chó: "Tiết hộ vệ bản lãnh thật tốt, không hổ là Ẩn trang, thật hy vọng ta có thể ở lại, ngày nào đó cũng luyện thành loại thần kỹ võ nghệ cao cường này!" Sư phụ à, đồ đệ quăng mất mặt mũi của người, thật ra khinh công của môn phái chúng ta căn bản không kém hơn bọn họ, là đồ đệ không có nghe lời người dốc lòng tu luyện! Ngài chờ, sớm muộn gì có một ngày con sẽ đánh bại Tống Mạch... à những hộ vệ này, cho nên sư phụ nhất định phải phù hộ con còn sống xuống núi đấy!

Tiết Trạm một chút cũng không khiêm tốn tiếp nhận lời khen của nàng, chờ Đường Hoan hơi thở vững vàng, hắn dẫn nàng đi đến sơn trang, trong giọng nói không hề che dấu hưng phấn: "Đường cô nương không cần lo lắng, cô là vị khách đầu tiên đến Ẩn trang trong mười năm này, quy củ tổ truyền của Ẩn trang, hễ là có thể tìm tới nơi này, trang chủ đều phải tự mình gặp mặt, bất kể khách nhân yêu cầu bái sư hay là luận võ, không được đối đãi khinh xuất."

Đường Hoan vừa đi vừa tò mò đánh giá xung quanh: "À, nói như thế, mười năm trước có người tới rồi? Khi đó trang chủ mới mười lăm tuổi nhỉ?" Cô Vân Phong rất cao, đỉnh núi lại là ấm áp như xuân cây cối xanh um, chuyển qua mấy chỗ cảnh tối tăm, tầm mắt đột nhiên sáng sủa, một tòa sơn trang ngói đen tường trắng đập vào tầm mắt, bên trong có cổ thụ trăm năm cao vút như cái ô, cũng có tiểu viện so le phân bố ngay ngắn, giống như một khung cảnh thế ngoại đào nguyên.

Đường Hoan ngửa đầu nhìn trời xanh phảng phất như gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy có thể ở chỗ này cũng không tệ.

"Mười năm trước à, thần trộm Tô Trích Tinh từng dẫn theo tôn tử của lão tới đây, Tô Trích Tinh bị bại bởi lão trang chủ, tôn tử của lão Tô Tham Nguyệt liền tuyên bố muốn cùng trang chủ luận võ, bị lão trang chủ đuổi đi, nói mười năm sau bọn họ trưởng thành lại so. Năm trước Tô Tham Nguyệt gởi thư hẹn trang chủ, trang chủ lần đầu tiên xuống núi, chẳng qua là không có tìm được đối phương, có lẽ Tô Tham Nguyệt sợ trang chủ không dám đến nơi hẹn chăng." Tiết Trạm dựa vào lời nói dối đã soạn sẵn của mọi người rủ rỉ nói, thật ra là trang chủ lỡ hẹn, Tô Tham Nguyệt kia đến sơn trang tìm vài lần không thấy người, lại đi chỗ khác tìm.

Đường Hoan chấn động: "Lão trang chủ bây giờ cũng ở sơn trang?" Lão cha của Tống Mạch hắn sao?

Tiết Trạm cười lắc đầu, đẩy cửa mà vào: "Không có, năm năm trước lão trang chủ xuống núi vân du tứ hải rồi." Không biết nghe nói trang chủ muốn cưới phu nhân, lão đầu tử kia có thể trở về hay không.

Đường Hoan thở phào nhẹ nhõm, một Tống Mạch đã khó đối phó rồi, lại đến một khối băng, nàng sợ chính mình bị đông chết.

Đi theo Tiết Trạm đi vào trong phía sau, trong viện sạch sẽ nhưng không thấy người, Đường Hoan biết điều cái gì cũng không hỏi. Tiết Trạm dẫn nàng đến một gian phòng khách sáng sủa, bảo nàng ở chỗ này chờ đợi, "Đường cô nương chờ một lát, Tiết mỗ bây giờ đi bẩm báo trang chủ."

Đường Hoan cười đưa mắt nhìn theo hắn đi ra ngoài, chờ trong phòng chỉ còn một mình nàng, trái tim vừa mới mới bình phục đột nhiên liền đập nhanh hơn.

Tống Mạch à, nàng cho là đời này cũng sẽ không gặp lại, không nghĩ tới phảng phất như chỉ trong nháy mắt đã lại phải đối diện với hắn rồi.

Tống Mạch chân chính là cái dạng gì?

Đường Hoan cố gắng nhớ lại. Giống như trước kia, ban đầu xuất hiện là Tống Mạch lạnh lùng, cũng không chờ nàng nhìn kỹ, Tống Mạch lạnh lùng đã nở nụ cười, đủ loại dịu dàng. Trước khi không động tâm, nàng chỉ coi dịu dàng của hắn là hưởng thụ, kết thúc một lần thì quên một lần, sau khi động tâm ở một lần cuối cùng kia, tỉnh mộng, hắn không còn nhớ sẽ không cho nàng dịu dàng nữa, Đường Hoan mới phát hiện những cảnh trong mộng kia chẳng biết từ khi nào đã bị khắc vào chỗ sâu trong trí nhớ, cho dù nàng không nghĩ tới, chúng nó cũng sẽ vào lúc không ngờ mà nhảy ra.

Bên ngoài truyền đến hai đạo tiếng bước chân.

Đường Hoan phân biệt ra được.

Cái nghe qua rất bình thường kia, là hắn. Đều nói cao thủ khinh công cao khi đi lại có thể bước trên đất không tiếng động, lúc trước lần đầu tiên gặp ở khách sạn, chỉ là vì hắn không lộ ra chút xíu đặc thù cao thủ, nàng mới không có mảy may phòng bị mò ngay vào...

"Trang chủ, Đường cô nương đang ở bên trong."

Tiết Trạm vừa dứt lời, cửa chợt tối sầm lại.

Một cái chớp mắt kia, trái tim Đường Hoan đập nhanh đến dừng lại, kinh ngạc nhìn Tống Mạch khoác ánh sáng rực rỡ sải bước tiến vào, ngay cả mèo trắng từ trên đùi nàng nhảy xuống cũng không có phát hiện. Tiến vào rồi, không có ánh mặt giữa trưa trời bao phủ, cả người hắn dần dần rõ ràng lên, khuôn mặt quen thuộc nhưng lại xa lạ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng quen thuộc nhưng lại xa lạ.

Đường Hoan đột nhiên có chút muốn cười.

Thời gian thật sự là thứ kỳ quái. Thời gian nàng và hắn ở chung trong mộng không không đầy một năm, cho nên nàng dùng thời gian gần một năm để quên hắn, nhưng là vừa thấy mặt, nàng vậy mà có loại cảm giác thoáng như hôm qua, chẳng qua là, hoảng hốt là hôm qua khi hai người lần đầu gặp gỡ kia, mà không phải hôm qua lúc trong mộng biệt ly.

Rốt cuộc không phải là cùng một người.

Nàng hãy cố gắng lừa hắn một lần nữa đi. Lúc nam nhân này chịu hái nàng, nhất định là lúc yêu nàng, đến lúc đó nàng trực tiếp nói cho hắn bộ đầu muốn ám sát hắn, dùng việc này bồi thường việc lừa gạt hắn, tin tưởng hắn sẽ bỏ qua cho nàng. Chờ hắn bắt được bộ đầu giết bộ đầu, nàng lại cùng hắn mỗi người đi một ngả. ngộ nhỡ hắn giống như trong mộng chịu tha thứ sự lừa gạt của nàng tiếp tục yêu nàng, vậy... vậy hẳn là không có khả năng, bây giờ giữa hai người cũng không có ràng buộc mấy đời, ít nhất, ở trong trí nhớ của hắn, không có nàng.

Đường Hoan cười đứng dậy, chắp tay với Tống Mạch: "Đường Hoan muốn bái Tống trang chủ làm thầy, kính xin Tống trang chủ thu nhận." Trên đường đã hỏi thăm Tiết Trạm tính danh của trang chủ rồi, không sợ lộ tẩy.

"Trước cô học từ nơi nào?" Tống Mạch vẫn chưa ngồi xuống, chỉ cách ngoài mười bước nhìn nàng, dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng đều muốn rời đi.

Ánh mắt Đường Hoan rơi vào bộ ngực hắn: "Là cha ta dạy, gia phụ tên Đường Chấn, hạng người vô danh trên giang hồ, tin tưởng Tống trang chủ chưa từng nghe nói."

"Khinh công của cô cũng là ông ấy dạy?"

Đường Hoan rùng mình trong lòng. Sau này gặp nhau, hắn nhất định có thể nhìn ra lộ tuyến khinh công của nàng, loại cao nhân thần bí này, mặc dù không xuất thế, đối với bên ngoài hiểu biết nhất định không ít, vội nói: "Không phải, sau khi gia phụ qua đời, một mình ta rời nhà lang bạt, cho đến một năm trước gặp được nữ ma đầu cùng người đánh nhau, sau khi bọn họ rời đi, ta nhặt được một quyển bí tịch võ công, liền tự học mấy chiêu, chỉ là học nghệ không tinh..."

"Là bí tịch gì?"

"Là, là 《 Nguyệt Ảnh 》." Đường Hoan kiên trì đáp, võ công của sư phụ, cái gì cũng mang từ “Nguyệt”.

Trên mặt Tống Mạch hiện vẻ kinh ngạc, lần đầu tiên thẳng mắt nhìn nàng: "《Nguyệt Ảnh 》 là khinh công sáng tạo độc đáo của Nguyệt Hạ mỹ nhân, đứng sau tuyệt học của Ẩn trang ta. Đường cô nương, nghe đồn Nguyệt Hạ mỹ nhân chưa từng thu đồ đệ, hơn nữa đã quy ẩn rồi, cô nhặt được bí tịch của bà, có thể thấy được là người có đại tạo hóa. Võ công chỉ một, tham nhiều nhai không nát, cô nương nếu có thể luyện 《 Nguyệt Ảnh 》 tới đại thừa, không nói thiên hạ không đối thủ, ít nhất cũng không có người có thể đả thương được cô, cô vẫn là xuống núi, tìm một chỗ chuyên tâm tiềm tu thôi." Nói xong muốn đi.

"Nhưng đó chỉ là khinh công mà!" Đường Hoan vội vàng chắn trước mặt hắn, "Tống trang chủ, ta muốn học công phu có thể chế địch, xin huynh thu ta làm đồ đệ đi! Ta vất vả lắm mới tìm tới nơi này, không phải nói Ẩn trang có quy củ thành tâm đãi khách sao? Sao Tống trang chủ có thể bởi vì ta có bí tịch tốt liền không thu ta?" Bây giờ nàng là quang minh chính đại đến bái sư, không phải tiểu nhân nửa đêm làm việc lén lút, tin tưởng Tống Mạch sẽ không tùy tiện giết nàng.

"Ẩn trang không có quy củ nói phải thu bất kỳ một người nào đến đây bái sư." Tống Mạch rủ mắt nhìn nàng, trong mắt bình tĩnh không một gợn sóng, "Cô muốn học võ công gì nhất? Ta đưa cô một quyển bí tịch, sau đó cô xuống núi ngay, chuyện Ẩn trang, chớ nói cho người."

"Huynh..." Vừa mới nói một chữ, ánh mắt nam nhân liền trở lạnh, Đường Hoan sợ chọc giận hắn, quay đầu trừng Tiết Trạm: "Tiết hộ vệ, huynh không phải cam đoan trang chủ của các huynh nhất định sẽ thu ta làm đồ đệ sao? Làm sao không phải như vậy? Huynh nếu sớm nói cho ta biết hắn không hợp tình người như vậy, ta sẽ không lên đây rồi!"

Tiết Trạm vốn ở một bên giả bộ không tồn tại sau đó lặng lẽ xem náo nhiệt, không nghĩ tới trang chủ phu nhân lập tức dẫn chiến hoả tới trên người hắn. Có lẽ là thấy trang chủ diễn thật như vậy, hắn cũng bị cuốn hút, cũng có thể là ánh mắt trang chủ quăng tới quá nguy hiểm, Tiết Trạm cũng chưa nghĩ ra ứng đối như thế nào, đã tự động phối hợp lại: "Sao cô có thể ngậm máu phun người? Ta chưa từng nói loại lời này? Ta..."

"Meo meo..." Tiếng của hắn ta quá lớn, mèo trắng lúc trước ngoan ngoãn cuộn tròn trong ngực hắn khẽ kêu một tiếng nhảy xuống. Trong phòng quỷ dị mà yên tĩnh trở lại, ánh mắt ba người không hẹn mà cùng đều rơi vào trên người mèo trắng, nhìn nó dạo qua một vòng vòng quanh ba người, cuối cùng đứng ở trước chân Đường Hoan, dùng đỉnh đầu trong trịa cọ cọ chân nàng, còn định chui vào dưới làn váy của nàng.

Trên mặt Đường Hoan nóng lên, ngượng ngùng mà trốn ra sau Tống Mạch, bởi vì nàng cúi đầu, không phát hiện trong mắt Tống Mạch nổi lên ý cười nhàn nhạt, thoáng qua rồi biến mất.

Mèo trắng vẫn đuổi theo nàng, Đường Hoan đành phải bế nó lên, làm bộ đã quên chuyện vừa rồi, vừa cho mèo liếm lòng bàn tay nàng vừa nhỏ giọng thương lượng với Tống Mạch: "Tống trang chủ, huynh ngay cả một con mèo cũng có thể thu nhận, lại không thể thu nhận ta sao? Huynh yên tâm, sức ăn của ta không lớn, hơn nữa ta cũng có thể trả tiền, chỉ xin huynh thu ta làm đồ đệ... A, nhột quá..." Trong lời nói trang nghiêm đột nhiên chuyển thành tiếng kêu nhỏ nhũn xương, mị hoặc mang theo một chút xíu cầu xin tha thứ lại mời người làm cho nàng càng nhột hơn.

Tống Mạch liếc nhìn nàng một cái thu hồi ngay tầm mắt, chất vấn Tiết Trạm: "Ai cho ngươi mang mèo tới nơi này?"

Tiết Trạm cúi đầu: "Thuộc hạ biết sai, chỉ là vừa rồi xuống núi tìm mèo, trùng hợp gặp được Đường..."

Tống Mạch không vui ngắt lời hắn ta: "Mèo này có linh tính, ở bên ngoài chơi đã sẽ tự trở về, không cần ngươi đặc biệt xuống núi đi bắt nó. Tiết Trạm, công phu của ngươi có phải đã luyện tốt lắm rồi hay không, cho nên có lòng dạ thảnh thơi nuôi mèo?"

Tiết Trạm oan uổng quá mà, rõ ràng là trang chủ bảo hắn ta trông coi mèo trắng mà!

Nhưng hắn không có lý do nào có thể biện giải, đang muốn nhận tội, chợt nghe ra trang chủ ám chỉ, vội nói: "Thuộc hạ biết sai, sau này nhất định dốc lòng luyện võ, chẳng qua là, trang chủ, thuộc hạ lo lắng không có người nào trông nom mèo trắng, nó đi ra ngoài gặp phải dã thú thì làm sao bây giờ? Mèo lớn của lão trang chủ sinh ra năm con mèo nhỏ, chỉ sống một con này, nay mèo lớn không còn, nếu con mèo này lại xảy ra chuyện, thuộc hạ sợ lão trang chủ sau khi trở về sẽ thương tâm..."

Tống Mạch trầm mặc.

Đường Hoan nghe ra chút ý vị rồi, lập tức chạy đến trước người Tống Mạch biểu đạt lòng trung thành: "Tống trang chủ, huynh thấy ta giúp huynh nuôi mèo như thế nào? Huynh yên tâm, ta từng nuôi mèo, tương lai nếu là ta nuôi mèo tốt rồi, huynh lại thu ta làm đồ đệ, được không?" Thì ra là bên người Tống Mạch vốn là có loại mèo này, trách không được hắn có thể mơ thấy, đã mơ thấy rồi, hắn nhất định vô cùng coi trọng con mèo này đây!

Trong mắt Tống Mạch hiện lên một tia do dự.

Tiết Trạm cẩn thận từng li từng tí thăm dò nói chuyện giúp Đường Hoan: "Trang chủ, thuộc hạ cảm thấy đề nghị của Đường cô nương không tệ..."

Tống Mạch giương mắt nhìn hắn ta: "Ngươi tựa hồ rất hy vọng nàng ta ở lại?"

Tiết Trạm sợ tới mức cả người đổ mồ hôi: "Không có, thuộc hạ chỉ là..."

"Thôi, nàng có thể tìm tới nơi này, chứng tỏ nàng cùng Ẩn trang có chút duyên phận." Tống Mạch cúi đầu nhìn Đường Hoan, ở trong ánh mắt vui mừng của nàng nói: "Mặc dù ta sẽ không thu cô làm đồ đệ, nhưng có thể thu nhận cô ba năm. Lát nữa ta sẽ để cho Tiết Trạm giao bí tịch cho cô, cô vừa chăm sóc Tiểu Ngũ vừa tu luyện, gặp phải chỗ khó hiểu có thể tới hỏi ta, ba năm bất kể cô học thành hay không, đều phải xuống núi, biết không?"

Đường Hoan rất là ấm ức nhìn hắn: "Thật sự không thể thu ta làm đồ đệ sao?"

Sắc mặt Tống Mạch bình tĩnh: "Nếu cô không muốn, bây giờ có thể rời đi ngay."

"Muốn muốn!" Đường Hoan thấy đủ rồi thì thu tay lại, cười hì hì thương lượng với hắn: "Tống trang chủ, huynh đã chịu chỉ điểm ta công phu, vậy có thể thu xếp ta với huynh ở gần một chút không? Như vậy ta đến hỏi cũng tiện."

"Yên tâm, phòng mèo Tiểu Ngũ sắp xếp ở trong viện của ta, cô phải chăm sóc nó, tất nhiên cũng phải chuyển qua." Tống Mạch vừa đi ra ngoài vừa phân phó Tiết Trạm: "Dẫn nàng đến viện của ta, thu dọn một gian sương phòng cho nàng, sau đó nói cho nàng quy củ phải tuân thủ khi ở tại Ẩn trang."

Người đi rồi.

Tiết Trạm thở ra một hơi thật sâu, ai oán nhìn về phía Đường Hoan: "Đường cô nương, hôm nay ta xem như bị cô hại thảm rồi!"

Đường Hoan xin lỗi cười, giơ tay lên muốn vỗ vỗ bả vai hắn, bị Tiết Trạm kịp trời tránh ra, Đường Hoan không có suy nghĩ nhiều, tò mò hỏi hắn: “Vì sao mèo này gọi là Tiểu Ngũ?" Đây cũng quá trùng hợp đi? Hay là Tống Mạch còn nhớ, lại giả bộ không biết nàng?

Tiết Trạm "À" một tiếng, cười giải thích: "Bởi vì mèo mẹ nó sinh năm huynh đệ, nó xếp thứ năm đó!" Ha ha, vừa rồi hắn thuận miệng bịa cớ, không ngờ tới trang chủ vậy mà theo lời nói của hắn lấy tên cho mèo trắng, chẳng qua, Tiểu Ngũ, nghe qua như là mèo đực mà...

Đường Hoan sửng sốt, lập tức hiểu được, quả nhiên là nàng suy nghĩ quá nhiều!

Quên đi, mặc kệ thế nào, dù sao cũng ở lại rồi, kế tiếp sớm chiều đối diện lẫn nhau, nàng cũng không tin không câu được nam nhân nhìn như lạnh tình thật ra sau khi động tình sẽ trở nên rất lẳng lơ này! Lại nói như thế nào, nàng đều hiểu thấu Tống Mạch rồi không phải sao? Nàng ngay cả Tiểu Tống Mạch dài ngắn hình dạng như thế nào đều còn nhớ rõ ràng rành mạch!

Cho nên, nàng sẽ làm cho Tống Mạch yêu nàng một lần nữa!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tô Tham Nguyệt đang rít gào: Tống Mạch ngươi đồ khốn khiếp, ta chờ ngươi mười năm, ngươi vậy mà đáng khinh đi theo dõi một nữ nhân? Ta khinh bỉ ngươi! ! !

Ha ha, ngày mai Hoan Hoan của chúng ta sẽ một lần nữa quyến rũ Tống Mạch rồi, Tống rối loạn nhất định vô cùng hưởng thụ!

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Chương 113: Hang sói