Bắc Minh Dục không nói gì.
Lý Tranh Diễn lại tiếp tục: “Khi còn nhỏ, tôi đã tận mắt thấy ông già nhà tôi tìm đến hết người phụ nữ này tới người phụ nữ khác, với đủ các thể loại người, lúc đó tôi khinh bỉ vô cùng cái thứ gọi là tình yêu, cảm thấy trên thế giới này thứ không đáng tin nhất chính là nó.”
“Hoặc là tôi đã quá kiêu ngạo, gặp Kỷ Sênh chính là số kiếp mà thượng đế tạo ra cho tôi.”
Lý Tranh Diễn hít một hơi thuốc sâu sau đó phả hơi khói ra phía đối diện.
Bắc Minh Dục bị khói thuốc của Lý Tranh Diễn làm cho lờ mờ trước mắt đi, anh cũng hít một hơi thật dài sau đó thổi vào mặt Lý Tranh Diễn, nói vẻ khó hiểu: “Không nhìn ra cô ấy có ưu điểm gì mà thu hút cậu như thế!”
“Tôi thích sự thành thực của cậu!” Lý Tranh Diễn nheo đôi lông mày rậm, cười như tự chế nhạo mình: “ Tôi cũng không phát hiện ra ưu điểm gì của cô ấy, thế nhưng tôi như kẻ mất hết tự trọng ấy.”
“Nói lại từ đầu xem nào!”
“Từ nhỏ tôi đã không biết bơi, có một năm vì sự cố ngoài ý muốn mà tôi bị rơi xuống nước, vốn dĩ cứ nghĩ rằng bản thân chết chắc rồi, kết quả đột nhiên có một bé gái bơi đến kéo tôi lên, lại còn bình tĩnh làm hô hấp nhân tạo cho tôi nữa, có biết khi đó cô ấy mấy tuổi không?”
“Tầm mười tuổi?”
Lý Tranh Diễn không nói gì, tiếp tục kể: “Sau đó tôi dùng rất nhiều cách thức mới tìm được cô ấy, nhưng không ngờ được rằng, cô ấy lại luôn yêu thầm cậu từ rất lâu rồi.”
“Vì vậy nên cậu mới xử tôi như thế?”
“Cả cuộc đời này của tôi đều nằm trong tay cô ấy, cô ấy thậm chí còn bỏ đi hai đứa con của tôi! Cậu có biết nhìn còn mình chỉ còn là một cục máu đỏ tươi cảm giác nó thế nào không? giống như đang bóp nghẹt trái tim cậu ấy, làm cho cậu đau tới mức thà chết đi còn hơn....”
Con tim Bắc Minh Dục đập nhanh hơn bình thương, cổ họng anh nghẹn lại.
“Đừng nói nữa.”
“Tại sao tôi lại không nói? Cậu có biết không, khi cậu vào ngục, tập đoàn rơi vào tay kẻ khác, tôi cũng đã cố gắng nhúng tay vào, nhưng Kỷ Sênh cô ấy không hề quan tâm, tôi chỉ có thể làm cách cuối cùng đó.”
“Làm cho tô phải chết.”
Bắc Minh Dục đột nhiên vứt điếu thuốc xuống đất.
Đôi giày da bóng lộn của anh di nát điếu thuốc.
“Đúng vậy, tin tức cậu chết được truyền đi, cô ấy lập tức trở về....cậu nói xem, điều này có phải là như tát vào mặt tôi không?”
Bắc Minh Dục đột nhiên trong giây phút đó không tìm được bất kì lý do gì để trách phạt anh ta, vì tình yêu liền trở nên ích kỷ như vậy?
Không, trong thế giới của tình yêu, không có sự phân biệt đúng sai, trong thế giới của tình yêu mù quáng thì chỉ có tình yêu là điều đáng trân trọng nhất.
“Thế thì lần cuối cùng tôi nói với cậu, so với Lương Nặc, thì Kỷ Sênh chỉ là đường thẳng không bao giờ cắt, sau này, tôi sẽ cách xa cô ấy không có bất kì sự liên quan nào.”
“Tôi biết.” Lý Tranh Diễn mím môi, hơi cúi mặt xuống để che giấu đi sự trầm lắng trong ánh mắt!” vì thế khi dựng lên vụ tai nạn xe, tôi không hề cắt đường sống của cậu, bằng không bây giờ đứng trước mặt tôi chỉ còn là một thi thể.
Bắc Minh Dục lạnh lùng chế giễu: “Ý cậu là tôi còn nên cảm ơn cậu à?”
“Ít nhất thì cũng đã để cậu thoát khỏi trại giam.”
Trong đêm tối, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, đột nhiên đồng thời lớn tiếng cười ha ha, nhưng trên thực tế thì chẳng có điểm gì đáng phải cười cả, giữa đôi bên cũng không biết tại sao họ lại bật cười....
*
Khi hai người xuất hiện trước mặt Lương Nặc với khuôn mặt tím bầm, cô ngạc nhiên tròn xoe mắt: “Các anh....các anh làm gì thế hả?”
Hai người nhìn nhau sau đó đồng thanh nói: “Việc của đàn ông em đừng có quan tâm!”
Lương Nặc bĩu môi: “Đàn ông có nhiều đặc quyền thế à? Lần sau tôi cũng sẽ nói chuyện của chị em phụ nữ các anh cũng đừng có mà quan tâm.”
Lý Tranh Diễn gõ tay vào cửa xe, cười như một con hồ li: “Tiểu Nặc Nặc, giữ người đàn ông của em cẩn thận đấy, nửa năm sau anh sẽ tặng em một điều bất ngờ.”
“Điều bất ngờ?” Lương Nặc tò mò nhìn Bắc Minh Dục với ánh mắt hoài nghi, liền hỏi anh: “Thiếu gia, anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác à? Tại sao phải giữ anh cẩn thận?”
Bắc Minh Dục giơ chân đá vào chân Lý Tranh Diễn, cú đá khá đau.
“Miệng cẩu thì không bảo giờ nói ra được lời tử tế.”
Lý Tranh Diễn cũng như phối hợp mà kêu lên: “Ôi ôi ôi! Lời đó được nói ra từ miệng Tiểu Nặc Nặc đấy chứ, đã tôi làm cái gì? Muốn bịt miệng tôi lại hả? Đáng tiếc bây giờ thế lực của cậu ở Hải Thành còn kém lắm, không diệt khẩu được tôi đâu!”
Nói tới cục diện thế lực ở Hải Thành hiện nay, Lương Nặc lại hỏi Lý Tranh Diễn, nhưng Lý Tranh Diễn hất mắt sang phía Bắc Minh Dục, trả lời một cách mơ hồ.
“Hỏi người đàn ông của em ấy, anh chẳng biết cái gì đâu.”
Trên đường lái xe về nhà, Lương Nặc và Bắc Minh Dục xảy ra tranh cãi về điểm trở về cuối cùng.
“Em muốn về Lương gia.”
“ĐI theo anh!”
“Không được!” Lương Nặc chống tay lên má nói vẻ hết sức nghiêm túc: “Mẹ em bị ốm chưa khỏi, em phải về để chăm sóc bà ấy!”
“Thư ký Tôn sẽ chăm sóc cho bà ấy rất tốt!”
“Anh ta là đàn ông!”
“Bệnh viện còn có y tá nam nữa là, em không thể nói y tá nam không coi trọng nghề nghiệp hay không làm hết trách nhiệm chứ? Em làm thế là phân biệt chủng tộc giới tính đấy nhé!”
Lương Nặc: “....nói tóm lại là em không đi cùng anh đâu.”
Bắc Minh Dục nghiến răng, một tay túm lấy tay Lương Nặc đặt vào phần dưới cơ thể mình: “Vậy em đi cùng nó, nó nhớ em nhớ cả nửa năm nay rồi!”
Vừa chạm tay vào chỗ đó mặt Lương Nặc đỏ ửng lên.
“Anh...anh...cái đồ lưu manh!”
Cô cứ nghĩ nửa năm nay cô rèn luyện bản thân mình trở nên rất mạnh mẽ, thế nhưng tới bây giờ mới phát hiện, có tỏ ra mạnh mẽ kiên cường tới mức nào cũng chỉ là thể hiện cho người ngoài xem, đối với Bắc Minh Dục, cô mãi mãi vẫn chỉ là kẻ yếu đuối.
Kể cả trước đó hận anh đã lừa dối cô như thế nào, ghét bỏ những lời nói dối của anh tới tận cùng cực, trải qua sống chết, cuối cùng cô vẫn phát hiện, trong cuộc tình này cô mới là kẻ thua mà là thua một cách triệt để, vô phương cứu chữa.
Lần nào cũng thế, cô không thắng nổi anh.
.............
Cuối cùng, Bắc Minh Dục cũng không miễn cưỡng Lương Nặc mà tôn trọng ý kiến của cô, đưa cô tới cửa biệt thự Lương gia.
Trước khi xuống xe, Lương Nặc còn vui mừng nhắc lại lời anh nói trong bệnh viện: “Nói rồi đấy nhé, sau này đều nghe em hết, em nói anh đi về hướng đông thì tuyệt đối anh không được đi về hướng tây đâu đấy!”
Bắc Minh Dục khẽ cười rồi nheo mày hỏi lại: “Theo em thì anh sẽ thế nào?”
Nghe thấy vậy, Lương Nặc cố ý vỗ nhẹ vào má anh: “Anh nói thế nên em mới không giận anh nữa đấy, nếu lần sau còn dám lừa em, không đúng, sẽ không có lần sau, nếu còn có lần sau thì chúng ta over luôn không nói nhiều, lần đầu tiên anh lừa em muốn cắt đứt mọi thứ với em em đã nhượng bộ anh vô điều kiện rồi! Quá tam ba bận...”
Bắc Minh Dục không nói lại được cô, anh xoa đầu Lương Nặc rồi gật đầu: “Được rồi, anh biết rồi, tối nay đều nghe lời em đấy thôi, để em về nhà đây còn gì?”
“Hức!” Lương Nặc hức một tiếng rồi đi thẳng vào căn biệt thự.
“Đợi đã!”
Bắc Minh Dục đột nhiên lớn tiếng gọi giật cô lại, Lương Nặc quay đầu lại nhìn anh vẻ ngây ngô: “Sao đấy?”
Trong lòng Bắc Minh Dục dường như có gì đó không thoải mái.
Anh lấy tay chỉ vào một bên má: “Không thể hiện gì em đã bỏ đi như thế? Đêm nay chẳng lẽ không được tính là đêm đầu tiên mình làm hòa với nhau à?”
“Đợi tới khi nào anh dỗ cho em vui, đợi tới khi nào em biết hết mọi chuyện đã, tới lúc đó em sẽ làm anh vui.” Lương Nặc lắc lư cái đầu sang hai bên trêu anh.
Trong lòng Bắc Minh Dục có vẻ như có điều gì đó không yên.
“Việc này vẫn chưa kết thúc, sau này sẽ nói với em.”
“Ồ!” Lương Nặc bĩu môi: “Thế thì sau này gặp lại anh nhé, bye bye, mẹ em chắc chắn là ngủ rồi....”
Cô đang định quay người thì đột nhiên eo cô bị một bàn tay to lớn dùng lực kéo lại.