Truyện tranh >> 1001 Đêm Tân Hôn >>Chương 301: Hôm nay anh muốn cưới em

1001 Đêm Tân Hôn - Chương 301: Hôm nay anh muốn cưới em

Tiếng hét của Kỷ Sênh cũng không làm cho tình hình khá lên được.

Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của Lương Nặc, trong lòng anh ngập tràn cảm giác thấy có lỗi với cô.

Trong bệnh viện người ra người vào rất đông, Lý Tranh Diễn được đưa tới phòng cấp cứu, một vài người đứng đợi ở hành lang bên ngoài.

Bắc Minh Dục muốn Lương Nặc về nhà nhưng cô nhất quyết bám lấy tay anh không chịu rời.

Như thể một khi cô bỏ tay ra là anh sẽ biến mất vậy.

Chiếc điện thoại trong túi anh rung lên nhưng đến bỏ ra nhìn xem ai gọi anh cũng không, Lương Nặc cảm giác thấy đối phương cố chờ đợi không chịu tắt máy trước, cô bèn hỏi anh: “Thiếu gia, sao anh không bắt máy?”

Ánh mắt Bắc Minh Dục trầm xuống, anh nhìn cô vẻ lo lắng.

“Em muốn đi đâu?”

Anh nhận thua rồi, anh thua cô rồi.

Vì thế anh sẽ không để cô mãi mãi rời xa anh như thế này được.

Lương Nặc vui mừng: “Anh bằng lòng dành thời gian cho em rồi?”

“Nếu em không muốn đi đâu thì chúng ta sẽ ở đây.”

“Không!” Lương Nặc vui mừng cười rồi ôm lấy cổ anh, trong đầu hiện nên một cảnh tượng, cô khẽ cười bí hiểm: “Em có một nơi muốn đến.”

.............

Phần bụng Lý Tranh Diễn bị đâm một nhát dao nhưng không phải rất sâu, chi dù vậy nhưng anh ta đã bị mất khá nhiều máu nên rơi vào trạng thái hôn mê.

Khi mà Lý lão gia đang vội vàng từ phòng bệnh chạy xuống phòng cấp cứu thì sắc mặt ông ta tái xanh đi.

Bắc Minh Dục và Lương Nặc đã rời đi rồi.

Một mình Kỷ Sênh đứng đợi ở bên ngoài, trợ lý của Lý Tranh Diễn thì đang ở cục cảnh sát sắp xếp xử lí bọn trộm cướp đã hại Lý Tranh Diễn.

Bách Tố Mẫn dìu Lý lão gia tiến lên phía trước, ông ta dường như không hề do dự giáng cho Kỷ Sênh một cái tát: “Tại sao người nằm ở trong kia không phải là mày?”

Kỷ Sênh không hiểu được ý sâu xa trong câu nói của ông ta mà chỉ nghĩ đơn giản rằng ông ta đang trách móc mình để cho Lý Tranh Diễn vì cô mà bị thương.

Tâm trạng cô lúc này cũng rất hỗn loạn.



Cô nghĩ Lý Tranh Diễn ghét cô như thế, anh ta còn hận không giày vò cô tới chết thì tại sao lại vì cô mà đỡ nhát dao đó thay cho cô?

“Xin lỗi, chú Lý, cháu....”

“Không được gọi tô là chú!” Lý Dung tức giận, không ngừng cầm chắc cây gậy giậm xuống đất, lạnh lùng chế nhạo: “Lý gia nhà chúng tao không có cái loại con gái như mày.”

Kỷ Sênh cắn chặt môi không nói gì.

Bách Tố Mẫn còn thêm dầu vào lửa: “Tiểu Sênh, mẹ đã bảo mày xa Tranh DIễn ra, tại sao mày không nghe, bây giờ lại còn hại nó phải nhập viện cấp cứu thế này! Lẽ nào mày không có lương tâm hả con?”

“Lập tức chuẩn bị vé máy bay, bây giờ Tranh Diễn không có thời gian và tâm trí đâu mà quan tâm tới mày đâu, đi ra nước ngoài ngay đi, sau này mãi mãi cũng không được trở về nữa!”

Kỷ Sênh không muốn rời đi: “Bây giờ con không thể đi được.”


Lương Nặc còn chưa biết rõ sống chết ra sao, Lý Tranh Diễn thì cũng chưa tỉnh lại, bây giờ cô đi, lẽ nào như vậy thì lương tâm cô không thấy day dứt sao?

“Mày còn muốn ở lại để hại Tranh Diễn thêm à?”

“Đợi anh ấy tỉnh lại con sẽ đi! Lý...tiên sinh, ông hãy yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy hay làm hại con trai ông đâu, tôi chưa bao giờ có tình cảm yêu đương gì với con trai ông cả nên ông có thể hoàn toàn yên tâm!”

“Tao không tin mày nữa rồi!” Lý Dung ném cho cô cái nhìn khinh bỉ, đang định nói gì đó thì cửa phòng liền bị đẩy ra, bác sĩ bỏ khẩu trang đi ra từ phòng cấp cứu.

“Bác sĩ, Tranh Diễn thế nào rồi ạ?”

“Lý tiên sinh xin hãy yên tâm, Lý thiếu gia đã qua cơn nguy hiểm, thể lực của người bệnh cũng khá tốt nên chắc tầm sáng mai sẽ tỉnh lại thôi!”

Bách Tố Mẫn lập tức nói với Kỷ Sênh: “Sáng ngày mai mày gặp Tranh Diễn một lần cuối sau đó phải bay ra nước ngoài, lần này thì không thể chối được nữa nhé?”

Kỷ Sênh cũng nhìn bà ta với ánh mắt lạnh nhạt hơn bao giờ hết, tim cô cũng như đóng băng lại: “Từ nay về sau tôi và bà không còn có bất kì quan hệ gì nữa, công ơn bà sinh thành ra tôi thì hai năm trước tôi đã trả cho bà rồi..... ”

Nếu đã không đạt được thì nên buông tay.

Kỷ Sênh từ trước tới nay đều rất dứt khoát.

Ánh mắt Bách Tố Mẫn có sự thay đổi khi nghe cô nói vậy, bà ta cảm thấy có chút hoảng sợ vì dường như cuộc đời mình như đang mất đi một thứ gì đó, nhưng cứ hễ nghĩ tới việc Lý Dung sẽ không li hôn với bà ta, khi ông ta chết đi, tài sảnh sẽ thuộc về bà ta là bà ta lại thấy bình tĩnh hơn.

“Tao cũng không có đứa con gái làm bại hoại gia phong như mày.”

Ánh mắt Lý Dung lóe lên sự ớn lạnh và ghê tởm.

Kỷ Sênh tuyệt đối không thể ở lại....


............

Bắc Minh Dục giúp Lương Nặc trang bị thiết bị trợ thính và kính lão.

Cô giống như một lão thái thái sáu bảy mươi tuổi, cô đi theo anh từng bước chậm rãi, lên tới xe, cô co mình ngả vào người anh ngủ.

“Em chỉ ngủ năm phút thôi, lát nữa tới nơi anh nhớ phải gọi em đấy!”

“Mắt em đỏ hết lên rồi, cứ ngủ đi!”

“Chỉ được năm phút thôi, không thể nhiều hơn được!”

Thời gian hai mươi tư giờ đồng hồ thì còn có thể làm những gì? Lương Nặc nghĩ, chắc là có thể lưu giữ lại một giấc mơ thật đẹp.

Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng cố chấp của cô liền gật đầu: “Thôi được anh biết rồi!”

Cô nghiêng đầu vào đầu gối anh, chỉ mới tầm khoảng mười mấy giây cô đã chìm vào giấc ngủ.

Cho dù đội bác sĩ chuyên gia đã pha chế thuốc giảm đau cho cô nhưng cơn đau vẫn tấn công làm cho cô cảm nhận thấy rõ ràng, đến giấc ngủ cũng không được ngủ yên.

Bàn tay anh bắt đầu vuốt nhẹ mái tóc đang xòa xuống mặt cô, Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú đã gầy hốc hác, nhăn nheo đi của cô, mắt anh ngấn nước.

Bàn tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm trong vô thức.

..........

Lương Nặc mơ màng tỉnh lại trong giấc mơ, cô dụi dụi mắt, nhìn vào đôi mắt sâu đang trầm ngâm của anh, cô chớp chớp mắt hỏi: “Em đã ngủ bao lâu rồi?”


“Mới có một lát thôi!”

Lương Nặc bĩu môi, bên ngoài cửa xe toàn là một màu đen, chắc chắn không phải là năm phút.

“Thế giờ mấy giờ rồi anh?”

“Bốn giờ rưỡi.”

Lương Nặc giật mình tròn xoe mắt, vội vàng rút điện thoại ra, cô như sắp khóc: “Đã nói là không được ngủ nhiều mà sao lại ngủ lâu như thế chứ? chẳng phải anh nói là năm phút sẽ gọi em à?”

“Anh thấy em ngủ say quá nên không nỡ gọi.”


Lương Nặc mếu máo trách anh: “Sao anh lại thế chứ? không kịp thời gian nữa rồi?”

Bắc Minh Dục cười cười, khẽ hôn lên trán cô: “Kịp, em muốn làm gì đều vẫn kịp.”

Anh đã quyết định rồi.

Chỉ cần cô khỏe hơn, mọi thứ đều không quan trọng nữa.

Hai người xuống xe, Lương Nặc nhìn thấy đây không phải là nơi mà cô muốn đến lúc ban đầu, cô chớp mắt, nhìn vào giáo đường trước mặt: “Anh...sao anh lại đưa em tới đây?”

Cô chỉ muốn đi lên đỉnh núi để cùng anh nhìn mặt trời mặt và mặt trời lặn một lần nữa mà thôi.

“Chúng ta vào trong đi.”

Đẩy cửa giáo đường bước vào trong, bên trong đã có mấy người làm đứng đợi sẵn.

“Anh?”

“Hôn lễ, hôm nay anh muốn cưới em.”

Tất cả đến nhanh quá, không có dấu hiệu gì báo trước, Lương Nặc đơ người ra, dường như đang tiêu hóa câu nói anh vừa nói, hôm nay cô đã lão hóa tới mức này, còn anh thì vẫn anh tú phong độ như vậy.

“Anh thực sự muốn cưới em sao? Thế nhưng...bây giờ da em nhăn nheo hết rồi, tóc cũng đã rụng đi chẳng còn được mấy, em thực sự vẫn có thể làm cô dâu của anh được à?”

Cô chỉ còn thời gian là hai mươi tiếng đồng hồ nữa.

Cô giống như một bà già thực sự.

Cô chỉ còn lại chút sức lực vô cùng yếu ớt, vậy mà thực sự vẫn còn tư cách để có được niềm hạnh phúc này sao?

“Chỉ có em, em phải nhớ lấy, không cần biết khi nào, em đều phải tin anh, người phụ nữ anh yêu, người phụ nữ anh muốn lấy làm vợ, từ trước tới nay đều chỉ có một người – đó là em.”

Những lời nói ngọt ngào anh chưa bao giờ thích nói mà anh là người chỉ thiên về hành động.

Thế nhưng lần này, anh lại nói rất nhẹ nhàng và trôi chảy, mang trong đó là sự chân thành và khiến người nghe cũng vô cùng xúc động.

Cô ôm lấy anh, khóc tu tu: “Nếu còn có kiếp sau em hi vọng em vẫn có thể được gả cho anh, có thể sinh con cho anh chứ không giống như bây giờ.....”

Cô thậm chí có thể cảm nhận được, những ngày này em bé trong bụng cô cũng đã yếu đi nhiều cùng với sự suy sụp của mẹ nó.

Người trang điểm đưa cô vào phòng trang điểm gần đó, do sự tồn tại của chất độc trong cơ thể nên nhìn cô thực sự giống với một lão thái thái chứ không phải cô gái hai mươi, người trang điểm đã phải rất cố gắng để có thể trang điểm làm sao nhìn cô giống với một cô dâu nhất.

1001 Đêm Tân Hôn - Chương 301: Hôm nay anh muốn cưới em