Kỷ Sênh lắc đầu: “Con không sao, sao tự nhiên mẹ lại tới đây?”
“Mẹ lo cho con.” Bách Tố Mẫn với bọ dạng quan tâm và nhẹ nhàng, kéo tay Kỷ Sênh ngồi xuống bậc đá gần đó, nói: “Sao khi xưa con không nói đó là đứa con của Tranh Diễn?”
“Chuyện là quá khứ rồi, con không muốn nhắc lại nữa.”
Bách Tố Mẫn thở dài: “Con vẫn bướng bỉnh như thế, khi đó mẹ cứ nghĩ rằng con ở ngoài làm chuyện linh tinh, lúc đó con mới có mười tám tuổi! chưa chồng mà có con – tin tức này nếu bị truyền ra ngoài thì danh tiếng của Kỷ gia bao lâu nay sẽ đều mất hết....”
Kỷ Sênh không muốn nhắc thêm tới chuyện này một tí nào nữa, cô bèn nói: “Mẹ, mẹ tới tìm con không phải chỉ để hỏi chuyện này chứ?”
“Rốt cuộc con có tình cảm hay không có tình cảm với Tranh Diễn?” Bách Tố Mẫn hỏi thẳng.
“Không có!”
Kỷ Sênh nói luôn không cần suy nghĩ hay có chút do dự nào.
Bách Tố Mẫn thở phào một tiếng: “Như thế thì tốt, như thế thì tốt rồi.... con cũng biết đấy, chú Lý vừa mới sắp đặt cho nó một đám, nếu mà con lại đến gây chuyện thì sự việc truyền ra ngoài cũng không hay ho gì, nếu các con đã không có tình cảm với nhau vậy thì tách nhau ra đừng có suốt ngày dính lấy nhau nữa.”
“Mẹ tưởng mọi chuyện là con có thể kiểm soát được à?”
“Ý con là gì?”
“Lý Tranh Diễn không chịu để con rời đi.”
Từ khi bắt đầu tới bây giờ chưa từng thay đổi, chỉ cần anh ta không muốn thì cô cũng không thể có khả năng trốn thoát.
“Vậy...nếu mẹ và chú Lý giúp con, để con đi ra nước ngoài thì sao?” Tim Bách Tố Mẫn đập nhanh, hỏi thăm dò cô con gái: “Chỉ cần con có thể rời xa Tranh DIễn, cả đời không bao giờ trở lại, con có bằng lòng không?”
Kỷ Sênh đột nhiên cười lạnh lùng, nhìn Bách Tố Mẫn: “Mẹ, đây mới là mục đích chính mẹ tới tìm con đúng không! Muốn để con ra nước ngoài, cả đời này không bao giờ trở lại, nhưng mẹ có từng nghĩ không, con là con gái của mẹ, cả đời mẹ sẽ không được gặp con nữa, mẹ không hề có một chút đau thương hay buồn à?”
“Tiểu Sênh, mẹ thực sự yêu chú Lý, nếu rời xa chú ấy mẹ sẽ chết mất con có biết không?”
“Vậy thì trước đây sao mẹ còn cùng với người đàn ông khác đi tới khách sạn?!”
Lời vừa dứt, giữa hai người dường như không còn chút liên kết nào nữa mà im lặng tới mức kì lạ, mặt Bách Tố Mẫn trắng bệch ra, bà ta đột nhiên đứng phắt dậy, nói giọng đanh thép: “Mày nghe từ đâu những lời đồn đại vớ vẩn đấy hả! Từ khi mẹ đi theo chú Lý thì vẫn luôn là người phụ nữ của chú ấy! mày đừng có ăn nói linh tinh! Tao là mẹ của mày đấy!”
“Đúng vậy, mẹ là mẹ của con!” Kỷ Sênh tự cười chế giễu: “Nhưng hai năm trước người đàn ông đó đã cầm những bức ảnh mẹ và hắn ta cùng nhau ở khách sạn để tìm đến cửa rồi mà mẹ vẫn còn chối cãi à?”
“Cái gì...mày nói cái gì?” Bách Tố Mẫn choáng váng: “Mẹ chưa từng chưa từng...nhìn....”
“Đương nhiên là mẹ chưa từng thấy những bức ảnh đó, bởi vì con đã giúp mẹ lấy tiền bịt mồm hắn lại!”
Kỷ Sênh như nghẹ lại không nói ra lời nữa, cô cố gắng: “Thôi được rồi, con muốn về rồi, nếu không lát nữa anh ta lại tìm con giày vò, tạm biệt mẹ!”
“Đợi đã!” Vừa từ tin sét đánh ngang tai trở về với thực tại, Bách Tố Mẫn đột nhiên túm lấy tay của Kỷ Sênh quỳ xuống: “Tiểu Sênh, nếu hai năm trước con đã giúp mẹ che giấu sự việc một lần thì bây giờ con giúp mẹ thêm một lần nữa, con hãy rời xa Tranh Diễn, được không?”
Kỷ Sênh thấy càng lúc càng đáng sợ và ớn lạnh, không ngờ bà ta lại quỳ gối cầu xin cô?!
“Con phải nói với mẹ bao nhiêu lần nữa, không phải con muốn rời xa anh ta là được!”
“mẹ và chú Lý sẽ giúp con!”
Kỷ Sênh bắt đầu thấy bực hơn, bà ta chỉ quan tâm tới bản thân mà chưa từng mảy may tới đứa con gái này: “ĐƯợc, con sẽ suy nghĩ, cứ thế hãy, con đi đây!”
Cùng lúc đó, đám vệ sĩ theo dõi Bách Tố Mẫn đã đưa tin tức Kỷ Sênh không chịu rời đi nói với Lý Dung.
Trên giường bệnh, ông ta đã cố để hất hết những thứ gì hay tay ông ta có thể với tới xuống đất.
“Đồ khốn nạn! Ta đã nuôi mẹ con chúng nó bao nhiêu năm nay, thế mà cuối cùng lại muốn đào hố hại người nối dõi của Lý gia à? Nằm mơ!”
Quản gia không dám hé răng nửa lời.
Lý lão gia từ trước tới nay luôn là người miệng nam mô bụng bồ dao găm, đắc tội với ông ta thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình cùng với bom.
“Lão Ngô.”
Người quản gia tiến lên phía trước, nhận lệnh: “Lão gia gọi tôi!”
“Ông nói xem, nếu như cái đứa con gái đó không còn nữa thì Tranh Diễn nó còn đối đầu với ta không?”
Ngô quản gia ngạc nhiên thất sắc, đột nhiên nói: “Lão gia, dù gì thì Kỷ tiểu thư cũng ở Lý gia hai năm rồi, thiếu gia và cô ta....”
“Câm mồm! Ta đã nuôi một con sói mà không biết! Ông đi tìm người, tôi muốn Kỷ Sênh biến mất khỏi Hải Thành, giá cả không thành vấn đề!”
Ngô quản gia chỉ có thể gật đầu: “Vâng!”
Ông ta đang vừa mới bước đi được hai bước thì lại bị Lý Dung gọi giật lại: “Đợi đã!”
“Lão gia?” Ngô quản gia với nét mặt có chút vui mừng, tưởng rằng Lý Dung đã đổi ý.
Nhưng một giây sau, nghe thấy ông ta nói: “Hành động kín đáo một chút, không được để Tranh Diễn phát hiện, nếu bị Tranh Diễn phát hiện ra thì ông biết rõ hậu quả rồi đấy!”
Ngô quản gia khẽ thở dài một tiếng không để cho ông chủ mình biết.
........
Cho dù Lương Bác Văn không đồng ý cho Lương Nặc và Bắc Minh Dục ở bên nhau nhưng hai người cũng không vi thế mà giảm bớt đi hạnh phúc mà mình nên có, họ cùng nhau xem phim, cùng khoác tay nhau dạo phố, cùng ngồi ăn với nhau.
Những đối yêu nhau thường làm những gì thì họ đều đã làm cùng nhau.
“Hôn lễ được định vào tháng sau nữa.” Đang ăn cơm đột nhiên Bắc Minh Dục nói: “Tới lúc đó bụng em cũng chưa rõ, Cô anh cũng sẽ đón về, tới lúc đó, bà ấy có muốn ngăn lại cũng không kịp nữa rồi.”
“Em cảm thấy chúng ta làm thấy này không được hiếu thuận cho lắm, em làm ngược lại với ý ba em, anh thì để ngoài tai ý muốn của lão phu nhân.”
“Không thế này thì lẽ nào em muốn vì ba em mà bỏ anh à?”
Lương Nặc bĩu môi: “Không phải thế, em đang nghĩ sao không thể cùng lúc có được cả cá và chân gấu nhỉ?”
Lương Nặc lườm yêu cô, nói như ra lệnh: “Em chuyên tâm vào dưỡng thai sinh em bé, người già thường rất thích bế trẻ con, nói không chừng em vừa sinh em bé ra cha em lại thích anh ấy chứ!”
Lương Nặc: “Tại sao lại thích anh mà không thích em bé chứ?”
“Không có anh thì làm gì có em bé hả?”
“...tự suy diễn!”
Hai người đang ăn cơm ăn được một nửa, Lương Nặc lại ôm lấy ngực, mặt tái xanh nhăn nhó dường như lục phủ ngũ tạng đang bị kéo rời nhau ra.
“Em sao thế?” Bắc Minh Dục bỏ bát đũa xuống chạy lại đỡ cô hỏi quan tâm lo lắng.
“Đau....”
Mặt Lương Nặc nhăn nhúm lại, không còn cố gắng nói ra được lời nào nữa, chỉ có thể bất lực dùng tay túm chặt lấy quần áo, sự chú ý của cả cơ thể dồn vào chỗ đau trước ngực.
“Rốt cuộc là làm sao thế?”
Anh cứ nghĩ đó là do tâm lý dẫn tới cơn đâu nhưng gần đây quan sát thì cô không hề có bất kì áp lực gì cả, còn về phía bác sĩ thì trước sau vẫn không tìm ra được nguyên nhân.
“Đừng...đừng lo lắng.....” Lương Nặc nghe thấy giọng nói vừa lo lắng vừa tức giận của anh cô lại vì anh mà lo lắng, cố gắng ngẩng mặt lên: “Thực ra...thực ra...em không đau lắm đâu, anh đừng lo lắng cuống lên.”
Cô rất cố gắng để nói, hai hàng mi còn như run lên.
“Đừng cười nữa! Cười còn xấu hơn cả khóc ấy!”
Bắc Minh Dục nghiếm răng, bế cô lên đi ra ngoài xe, lại gọi điện cho thư ký Tôn, bảo anh ta cho tập hợp đội bác sĩ chuyên gia.
Vừa mới bước lên xe, cơn đau của cô dường như còn tăng thêm – đau hơn trước.
Lần này, cơn đau đến cũng thật bất ngờ.
“Thiếu gia...thiếu gia....” cô dựa vào lòng anh mà thấy bất an, muốn được đưa tay chạm vào người anh nhưng cô phát hiện ra ánh nhìn của cô đang rất mờ nhạt.
“Anh đây!” Bắc Minh Dục cúi nhìn cô với ánh mắt đỏ ngầu: “Nói cho anh biết, đau ở đâu?”