“Lương Nặc!” Bắc Minh Dục có một nỗi sợ hãi không thể hiện ra ngoài: “Anh có thể giải thích, sự việc không như em nghĩ đâu, thực ra, ngay từ đầu....”
“Ngay từ đầu anh đã không muốn cưới em, đúng không?”
Lương Nặc hét lên cắt ngang lời anh, cô cố chấp hơn bao giờ hết, cô chất vấn anh: “Em bị phu nhân trách phạt, bị người trên kẻ dưới chỉ tay vào mặt mà mắng chửi là đồ con gái không còn trinh tiết, khi em giống như một con ngốc thanh minh rằng đó là lần đầu tiên của em, có phải những lúc như thế anh thấy dưới gầm trời này em là cái đồ ngốc nhất?”
“Không phải! ” tim Bắc Minh Dục như thắt lại, anh vụng về bất lực giải thích cho cô: “Anh chưa bao giờ nghĩ như thế, khi đó chúng ta chưa có tình cảm gì với nhau, thậm chí còn chưa quen biết, khi đó đúng là anh đã làm một việc gây tổn thương cho em nhưng không thừa nhận....em....”
“Không có tình cảm?” Lương Nặc cười lạnh lùng, không còn sự yếu đuối như bình thường, cô như một con nhím xù lông lên: “vậy khi ảnh cưới được mang đến, nhìn thấy bức ảnh được dán đè lên ảnh cưới, em thì sợ hãi, tự ti, hèn nhát, em cảm thấy em không xứng với anh, em sợ khi sự việc này bị bại lộ thì anh sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, còn anh thì sao? Anh có còn nhớ đã trả lời em thế nào không?”
“..........” Bắc Minh Dục nắm chặt hai tay lại không nói lời nào.
“Anh nói, anh không quan tâm, anh đương nhiên không quan tâm rồi, bởi vì từ trước tới nay anh chưa bao giờ nghĩ sẽ thú nhận với em!” Lương Nặc tự cười chế nhạo, nói: “Em sống trong thế giới của sự tự ti, áy náy, anh một mặt thì lớn tiếng nói đồng ý giúp em điều tra xem người đàn ông đó là ai, một mặt lại cố tính giấu đi sự thực.”
Bắc Minh Dục nhìn cô kích động như vậy, ngay lúc này anh chỉ muốn lại gần cô, ôm chặt cô vào lòng mình.
“Đừng thế này mà, không phải anh không muốn nói với em, chỉ là anh sợ, anh không biết phải thú nhận với em thế nào, anh thậm chí còn sợ một khi anh nói ra chúng ta sẽ kết thúc! Anh sợ cái cảm giác bất lực này muốn chết đi vậy! Em hãy tin anh một lần cuối cùng này thôi, nếu lúc trước anh biết anh sẽ thế này thì anh đã vui vẻ mà cưới em về làm vợ, anh đã chẳng làm gì cả....”
“Bỏ em ra!” Lương Nặc kịch liệt vùng vẫy, hai tay đẩy anh ra: “Khi em hỏi anh sao Đổng Hàn Thanh lại nói anh là tên đại lừa đảo thì anh không hề do dự trả lời em rằng anh ta bị thần kinh, điều đó đủ để em không tin anh nữa rồi, em thích anh như thế, thậm chí đem tất cả mọi chuyện xấu xa nhất của em thú nhận với anh, vậy mà anh lại chọn lựa cách làm tổn thương em, lừa dối em... Bắc Minh Dục, em muốn chia tay với anh, cả đời em không thể tha thứ cho người đàn ông đã từng cưỡng hiếp em!”
Cô run lên nói những lời này khi nằm trong vòng tay anh, từng tế bào trong cơ thể cô như muốn phát điên lên.
Ký ức về buổi tối ngày hôm đó trong cô gần như bằng không, nhưng tên bác sĩ đã cho cô xem đoạn video rõ ràng ghi lại cảnh cô đã bị cưỡng bức như thế nào, sự sỉ nhục đó là do anh gây ra.
Sau đó tất cả mọi chuyện, tất cả những cái cớ nói rằng cô không còn trong trắng để Bắc Minh phu nhân ngăn bọn họ ở bên nhau hóa ra thủ phạm chính là anh?
Vong qua vòng lại, bọn họ ngay từ đầu ở bên nhau đã là một sự sai lầm.
Cô tuyệt đối không thể tha thứ cho anh!
“Không được, anh không cho phép em chia tay với anh!” Bắc Minh Dục cũng trở nên có phần kích động, hai tay dùng lực ôm lấy cô: “Em rút lại câu nói đó đi, anh có thể để cho em tùy tiện mắng anh, đánh anh, anh tuyệt đối không phản ứng lại, nhưng em không được chia tay với anh, ảnh cưới đều chụp rồi, chỉ thiếu một hôn lễ lãng mạn nữa thôi, lúc này sao em lại có thể chia tay với anh?Em coi anh là gì hả?”
“Coi anh là tên đại lừa đảo lớn nhất thế giới!” Lương Nặc hét lớn không do dự, giống như trời đất sắp sụp cả đi, cô nói tuyệt vọng: “Nếu anh không để em đi, em sẽ lập tức nói anh cưỡng hiếp em, đoạn video sẽ là vật chứng, Đổng Hàn Thanh sẽ là nhân chứng, anh chạy không thoát đâu.”
Bắc Minh Dục toàn thân run lên, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt hoài nghi: “Em muốn kiện anh?”
“Em nói rồi, người đó anh ta nên chết!”
“Thế nên? Muốn cho anh một dao để trút cơn giận?”
“Nếu giờ anh đưa dao cho em em sẽ không khách khí đâu!” nước mắt Lương Nặc lăn dài trên má, ánh mắt trở nên mơ hồ nhưng tâm trí thì kiên định hơn bao giờ hết.
Cô chưa từng chịu đựng sự việc như thế này bao giờ vì thế sự thực này cô không thể chấp nhận được.
Bắc Minh Dục từ từ bỏ cô ra: “Anh biết bây giờ anh nói gì em cũng sẽ không nghe, em hãy bình tĩnh lại, đợi hết kích động chúng ta lại nói chuyện.”
“Không cần nói chuyện, em không muốn gặp lại anh nữa.” Lương Nặc tháo chiếc nhẫn hình lá liễu trả lại cho anh: “Từ nay trở đi, chúng ta là người xa lạ.”
“Đồ anh đã tặng thì sẽ không nhận lại.”
“Vậy thì vứt đi là xong.”
Lương Nặc cầm chiếc nhẫn vứt thẳng về hướng thùng rác, có điều sức lực không đủ vì vậy không ném tới, chiếc nhẫn lăn trên sàn hai vòng rồi nằm yên dưới nền nhà.
Giống như đang chế nhạo sự ngốc nghếch của anh, cứ nghĩ rằng cô sẽ mủi lòng.
Con tim Bắc Minh Dục thắt lại, lòng anh nóng như lửa đốt, anh muốn chạy tới nhặt chiếc nhẫn lên.
Nhưng ánh nhìn của anh lại bị hút bởi vết sẹo trên ngón tay cô, trong giây phút đó, lồng ngực anh như được quả bóng được bơm căng khí vào bên trong, chỉ có thể thấp giọng, thái độ mềm mỏng hơn: “Anh sẽ không buông tay đâu, kể cả em muốn kiện anh, kể cả anh có thân bại danh liệt, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em, cho tới khi chết mới thôi”
“Thế thì chúng ta cứ đợi xem, xem xem tôi có mủi lòng hay không?”
Lương Nặc vừa cười vừa khóc, đối mắt sáng đó lạnh lùng nhìn anh như kẻ thù.
Bắc Minh Dục ôm lấy đầu mình, anh cảm thấy vô cùng bất lực: “Em thật sự không muốn nghe anh giải thích mà đã phán anh án tử hình à?”
“Không!” Lương Nặc nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tú của anh, cô cười rung hai vai lên: “Không phải là phán anh án tử hình mà xin hãy phán tôi án tử hình, xin hãy đóng đinh treo tôi lên giá chữ thập để trừng phạt vì tội tôi đã yêu nhầm người, xin hãy để tôi biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh – Bắc Minh thiếu gia.”
Khuôn mặt Bắc Minh Dục có lướt qua sự tức giận nhưng sau cùng anh vẫn kìm nén lại.
“Anh biết em không muốn nghe anh nói nữa, em hãy nghỉ ngơi đi, anh đi trước đây, muộn một chút sẽ lại tới thăm em.” Bắc Minh Dục nhặt chiếc nhẫn lên, cẩn thận lau sạch bụi đi mới lại cho vào túi, trước khi đi anh lại không yên tâm lắm mới nói: “Em đừng suy nghĩ linh tinh nữa, nếu có việc gì thì nhớ gọi điện cho anh!”
Lương Nặc nằm xuống giường, kéo chăn chùm kín đầu đến nhìn anh cũng không thèm.
Bắc Minh Dục lại thở dài, bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh.
Căn phòng yên lặng truyền đến tiếng cánh cửa bị khép lại, Lương Nặc từ từ bỏ chiếc chăn đang trùm trên đầu ra, cô bỏ chiếc kim truyền nước trên tay ra, đến ngồi trên cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc phía bên ngoài, nước mắt rơi ra trong vô thức.
Càng lau đi nước mắt càng chảy ra.
Rất nhanh, nước mắt làm làm ướt cả khuôn mặt, rơi xuống thấm ướt cả áo.
.......
Bắc Minh Dục đưa một vài tên vệ sĩ ở tập đoàn đến, đứng canh ở bệnh viện không rời phòng bệnh của Lương Nặc nửa bước, mới đầu Lương Nặc cũng không biết, chỉ nghe thấy ngòa cửa cứ có tiếng bước chân qua lại.
Buổi chiều, cô muốn đi ra ngoài phơi nắng một chút, kết quả vừa mới mở cửa ra liền nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đứng canh ở ngoài.
“Chào thiếu phu nhân.”
Bọn họ nhìn thấy Lương Nặc, lập tức cúi gập người chào hỏi.
Lương Nặc cười lạnh lùng: “Bắc Minh Dục bảo các người tới đây à?”
“Thiếu gia chỉ là lo lắng cho sự an toàn của thiếu phu nhân.”
“Có phải anh ta nói tôi không được đi ra ngoài?”
Hai tên vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau rồi nói vẻ rất nghiêm túc: “Để tránh việc bị bắt cóc lại một lần nữa xảy ra, thiếu phu nhân khi ra ngoài nhất định phải có người đi theo, đảm bảo sự an toàn của thiếu phu nhân.”
Rầm.
Lương Nặc đóng sầm cửa lại, rút điện thoại ra định gọi cho Bắc Minh Dục, cô muốn bảo anh cho hai người vệ sĩ này rời khỏi đây, nhưng cô bất ngờ phát hiện pin điện thoại không còn nữa!
Anh làm thế này....là muốn giam lỏng cô à?