Nghe thấy câu hỏi như vậy của Lương Nặc, Kỷ Sênh có thể khẳng định, Bắc Minh Dục đang cố ý giấu Lương Nặc nhưng tình hình bây giờ không hề lạc quan, nếu cứ nhất định giấu Lương Nặc, ngộ nhỡ khi Lương Nặc đang ở trên đường bị người ta nhận ra chỉ làm cho sự việc càng nghiêm trọng.
Thở một hơi thật sâu, Kỷ Sênh nói: “Cậu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhé!”
“Được!”
Lương Nặc có dự cảm, sự việc cô lo lắng nhất đã xảy ra, đúng như dự đoán, một giây sau, Kỷ Sênh nói với giọng từ tốn dè dặt: “Những bức ảnh hở thân của cậu đã bị lộ rồi, quy mô không phải là rất rộng nhưng trên mạng đang bị truyền đi và có những lời đồn không hay, sự việc này nếu để tiếp diễn sẽ lan rộng hơn đấy, có người đã lợi dụng sự việc này để đồn đại những lời không hay rồi.”
Phịch.
Lương Nặc nghe tin mà rụng rời, cô ngồi phịch xuống, suýt nữa ngã cả ra sàn nhà.
“Nặc Nặc, cậu không sao chứ?” Kỷ Sênh vội vàng an ủi cô: “Những bức ảnh đó vừa nhìn đã không thấy giống thật, chắc chắn là có người ác ý muốn hại cậu, Bắc Minh Dục cũng đang sắp xếp giải quyết rồi, cậu đừng lo lắng quá!”
“Những bức ảnh đó...cậu có thể gửi cho tớ được không?” Lương Nặc cắn môi toàn thân đang run lên lẩy bẩy.
Kỷ Sênh có chút do dự: “Những thứ đó nhìn rồi chỉ làm người ra thấy rùng người thôi.”
“Không.” Lương Nặc tay nắm chắc lấy điện thoại, cảm giác giống như đang có vật gì đó đâm vào tim, cô run rẩy nói: “Kỷ Sênh, những bức ảnh đó...là thật, là thật đấy....”
Cô còn lẩm bẩm trong miệng, Kỷ Sênh thì ngạc nhiên há hốc mồm.
Những bức ảnh đó tuy chưa lan ra phạm vi rộng nhưng tuyệt đối cũng không phải hẹp, sao có thể là thật được chứ?
Lương Vân nhìn phản ứng của Lương Nặc, cũng đã lờ mờ hiểu được sự việc này, Lương Vân nheo mày hỏi: “Những bức ảnh này ở đâu ra?”
“.....Là Thẩm Ưu.”
Lương Nặc cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại những bức ảnh mà Kỷ Sênh gửi tới, mỗi bức ảnh như đào bới những ký ức mà cô đã muốn chôn sâu trong lòng, những ngày đó thực sự là cả đời cô chưa bao giờ trải qua trước đó và không bao giờ muốn trải qua nữa, thế mà hôm nay lại không những bị lộ ra mà còn trần truồng trước mặt bàn dân thiên hạ và trở thành chủ đề bàn luận của họ.
Sẽ có một ngày, có thể tới khi cô đang đi trên đường sẽ có người nhằm vào cô mà vứt trứng thối, mắng nhiếc chửi bới cô là đồ không biết xấu hổ, là đồ đĩ điếm rẻ tiền...
Tiếng ù ù bên tai, cô dường như trong phút chốc bị hút hết sức lực, quỳ trên sàn nhà mà không biết nên làm gì, nên nói gì....
Lương Vân thở dài, đưa tay kéo cô lên lên: “Nặc...”
“Đừng động vào em!” cô giống như một con nhím đang xù lông lên, cô đột nhiên nghiên người tránh để Lương Vân đụng vào người, hai cánh tay ôm lấy cơ thể, xấu hổ lắc đầu: “Đừng chạm vào em...em muốn được một mình yên tĩnh....”
“Trên tâng vẫn còn một phòng sạch sẽ đấy, em đừng có lại gần căn phòng ở cuối hành lang là được.” Lương Vân nheo mày nói, không có ý định đuổi cô đi.
“Vâng.”
Lương Nặc từ từ đứng lên loạng choạng, hai mắt đỏ ngầu, uể oải bước lên cầu thang.
Nhìn bộ dạng yêu ớt của cô Lương Vân nheo mày thương xót.
Lên tới tầng hai, Lương Nặc đứng ở giữa phòng, nhìn vào chiếc ga giường trắng tinh, sạch sẽ không một vết bẩn, trong đầu cô lại hiện về vô vàn hình ảnh, sau cùng là những lời nói của Bắc Minh phu nhân.
Không còn trinh trắng.
Ngay từ khi vừa bước chân vào Bắc Minh gia, cơ thể cô đã bị mang tiếng là ô nhục, cho dù sau đó Bắc Minh phu nhân đã đồng ý để cô ở lại Bắc Minh gia nhưng khi đó đơn giản chỉ là vì bản mệnh của cô phù hợp để trị bệnh cho Bắc Minh Dục.
Bà ta cũng đã từng nói, người phụ nữ không còn trinh trắng thì sẽ không xứng đáng để trở thành vợ của Bắc Minh Dục.
Còn Bắc Minh Dục lúc đầu thì chê bai cô hơn ai hết, chê cô không còn sạch sẽ, chê cô là đứa không còn trinh....
Cô thậm chí còn bị ám ảnh với cái gọi là trinh tiết, cô tự ti về bản thân mình, chán nản, cô ném mình lên chiếc ghế sô pha, co rúm người lại như một đứa trẻ nhằm tìm kiếm một cảm giác an toàn.
Khi mà Bắc Minh phu nhân uy hiếp cô, cô còn cứ tưởng rằng bản thân mình rất mạnh mẽ, rất kiên cường, nhưng khi mà tất cả bị phơi bày ra, cô lại trở nên thế này – vô cùng yếu ớt, vô cùng sợ hãi...
Cô nghĩ, đây nhất định là báo ứng, là thiên lý luân hồi.
Cô đồng ý Bắc Minh phu nhân rằng rời xa Bắc Minh Dục, nhưng bản thân cô đã nuốt lời, cô lại còn để lộ ra những video không hay ho gì của Delia, cho nên ông trời đang trừng phạt cô.
.......
Khi Bắc Minh Dục nhận được điện thoại của Lương Nặc, anh còn tưởng rằng cô chủ động liên lạc với anh để đi tới Pháp, nhưng không ngờ rằng kết quả anh nhận được là Lương Nặc tự nhốt mình trong phòng, không biết anh gọi cô thế nào cô cũng không có phản ứng gì.
“Lương Nặc đã biết những bức ảnh của nó bị lộ ra rồi, tốt nhất là anh nên đến đây xem thế nào!” Lương Vân nói với ngữ khí không vui vẻ gì.
Bắc Minh Dục nheo mày: “Ai nói cho cô ấy biết?”
“Lẽ nào anh còn muốn giấu cô ấy cả đời?”
Lương Vân ủng hộ cách làm của Kỷ Sênh, sức mạnh của cộng đồng mạng là vô cùng lớn, nếu đợi tới lúc sự việc tiếp diễn tới mức không giải quyết được mới nói cho Lương Nặc, chẳng bằng nói trước cho cô ấy, ít nhất là có sự chuẩn bị trước về tâm lý.
“Đó là việc của tôi!” sắc mặt Bắc Minh Dục vô cùng khó coi, sau đó thở dài: “Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”
“Không tốt, từ lúc biết được sự việc này nó cứ nhốt mình tỏng phòng thôi, ngoài ra, ở đây tôi cũng chẳng là gì cả, tốt nhất là anh đến đưa nó đi đi, bằng không....tôi cũng không biết còn xảy ra chuyện gì nữa không.”
“Cô không quản được người đàn ông của mình à?”
Bắc Minh Dục đương nhiên biết Lương Vân từ khi thay tên đổi họ đến nay luôn luôn ở cạnh Vũ Thần.
Lương Vân cười lạnh lùng: “Anh thử đụng vào anh ta xem, chỉ là đừng có trách tôi không nhắc anh, thế nào gọi là không lượng sức mình.” Nói xong, cô cười hắt ra một tiếng rồi cúp máy.
Khi Bắc Minh Dục phóng xe tới nơi, cũng may Lương Vân đã cho người mở cửa sẵn.
Lương Vân cho người làm lui xuống, đưa cho Bắc Minh Dục một chiếc kim tiêm: “Bên trong có thuốc an thần, nếu cần, anh có thể dùng.”
“Không cần.”
Bắc Minh Dục tới nhìn cũng không thèm nhìn, bước những bước dài đi lên phòng.
Anh đảo mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt anh tìm thấy Lương Nặc ở góc ghế sô pha, cô cô ro người, hai chân co lên, hai tay ôm lấy, cơ thể đang run lên, ánh mắt thẫn thờ vô định.
Trong mắt Bắc Minh Dục là một nỗi buồn tội lỗi, anh nhanh chân bước tới, thử ôm cô ngồi dậy.
Lương Nặc lại đột nhiên đẩy anh ra, thút thít nhìn anh: “Đừng lại đây! Anh đừng động vào em....thiếu gia, anh không cần phải quan tâm tới em nữa! Em không còn sạch sẽ lắm, không xứng với anh, em thậm chí đến việc bị chụp những bức ảnh đó còn không đủ dũng khí để nói với anh, là lỗi của em, lời của lão phu nhân là đúng, em không có tư cách ở cạnh anh, em chỉ làm liên lụy tới anh mà thôi, sẽ hại anh thôi....”
Bắc Minh Dục nheo mày lại: “Bất kể người phụ nữ nào cũng vậy thôi, cũng sẽ không có dũng khí để nói với người đàn ông của họ rằng họ bị chụp những bức ảnh như thế! Đó không phải lỗi của em!”
“Không, tất cả là lỗi của em....” Lương Nặc kích động không kiểm soát được, nước mắt lăn dài trên má không ngừng: “Em đã nuốt lời, em đã không giữ đúng lời hứa, em không xứng với anh, đều là lỗi của em....”
Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng tự trách móc bản thân mình của Lương Nặc, đột nhiên anh thấy tức giận vô cùng – một nỗi tức giận không gọi thành tên.
Anh tiến lên phía trước, hai tay ôm lấy thân cô vác lên vai, tiến ra phía cửa sổ, đưa đầu Lương Nặc ra khỏi cửa sổ.
“Nếu em còn dám nói thêm một câu nữa, anh sẽ đem em vứt ra ngoài cửa sổ đấy!”
Máu trong người như bị trào ngược lên, mặt cô đỏ bừng.
“Anh có dám nói tối hôm đó ở trong xe anh không chê em không?” Lương Nặc nói với giọng bất lực tuyệt vọng: “Từ trước tới nay em không biết làm thế nào để nói cho anh biết rằng em bị chụp những bức ảnh bẩn thỉu đó, tối hôm đó cuối cùng em cũng đã đủ dũng khí để nói toàn bộ với anh, thế nhưng....không đợi cho em nói hết, em thậm chí chỉ là muốn xem phản ứng của anh thế nào, mới nhắc tới bốn tên ăn mày đó mà anh đã nổi nóng như vậy rồi.....”