Tương truyền, gia tộc giàu có nhất, thần bí nhất Hải Thành là gia tộc Bắc Minh, tập đoàn Bắc Minh là tập đoàn mà tất cả các doanh nghiệp đều không theo kịp, ông chủ hiện tại chính là Bắc Minh Dục.
Mọi người truyền nhau nói, 25 năm trước, ông ta bị 1 trận hỏa hoạn lớn làm cho dung nhan hoàn toàn thay đổi, cho tới khi 10 năm về trước mới bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc, đến nay đã gần 60, là người lòng dạ độc ác, lạnh lùng không có tình người.
Thậm chí còn có vị thầy bói nói, Bắc Minh Dục thân thể suy yếu, thận suy nhược, không qua ba năm sẽ tới số về dưới suối vàng!
Vậy là một Bắc Minh Dục đáng lẽ luôn làm người ta thấy sợ hãi lại là sự mong đợi của vô số các cô gái – những người chỉ biết đến tiền bạc, các cô mơ mộng rằng có một ngày sẽ được gả vào gia tộc Bắc Minh, đợi ba năm sau khi Bắc Minh Dục về dưới suối vàng thì gia sản của nhà Bắc Minh sẽ là của các cô.
Không hiểu tại sao lúc này Lương Bác Sinh lại nhắc tới Bắc Minh Dục, Lương Nặc tò mò thắc mắc: “Chú Hai. Lẽ nào Bắc Minh Dục muốn có tập đoàn Bác Thụy?”
“Cháu gái ngốc của ta, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?” Lương Bác Sinh nhìn cô, rồi quay sang giải thích với Lương phu nhân: “Thiếu gia nhà Bắc Minh đồng ý đổ số vốn 1 tỷ vào công ty chúng ta, nhưng với điều kiện... gả Nặc Nặc cho anh ta!”
“Cái gì?” Nặc Nặc tròn mắt lên nhìn, phán ứng đầu tiên là nhất quyết lắc đầu: “Không được, cháu đã có bạn trai rồi....”
Lương phu nhân suy nghĩ một lát bèn nói với Lương Bác Sinh: “Bác Sinh, chú đi nói với nhà Bắc Minh, Nặc Nặc đồng ý, nhưng....tiền đầu tư của họ tính là tiền đầu tư, tiền làm lễ cưới tính tiền làm lễ cưới, ngoài tiền đầu tư ra, phải thêm một tỷ tiền lễ cưới nữa!”
“Chị dâu, dẫu sao thì cũng là tập đoàn gặp khó khăn, chúng ta phải đi cầu cứu người ta, điều kiện đưa ra như vậy, có khi nào không được hay cho lắm?”
“Có gì mà không hay cho lắm!” Lương phu nhân quay ra nhìn Lương Nặc giọng quở trách: “ Tôi dù gì cũng đã nuôi con gái bao nhiêu năm như vậy, nó cũng xinh đẹp, lại là đứa trinh nữ, ngoan ngoãn, ở cái xã hội này giờ tìm đứa con gái còn trinh tiết cũng chả dễ dàng gì, tiền cưới mới có một tỷ, gia đình Bắc Minh lại giàu có như thế, tôi còn đang chê ít đây này!”
Đứng trước mặt mẹ kế và chú Hai, xem họ thương lượng đem bán cô thế nào, Lương Nặc chỉ có thể hấp tấp nói: “Con là con gái mẹ, Bắc Minh Dục người ta vẫn nói đấy, gần 60 tuổi rồi, lại còn thân thể ốm yếu, mắc bệnh suy thận, sống không tới ba năm nữa, gả con vào nhà đó mai sau là quả phụ à? Mẹ làm sao lại có thể đẩy con vào nồi lửa như thế chứ?”
“Thế thì mày nhẫn tâm đứng nhìn tập đoàn Bác Thụy phá sản à?” Lương phu nhân nhìn cô cười nhạt: “Đây là sản nghiệp Bác Văn để lại, mày từng nói sẽ dùng cả đời sẽ bảo vệ nó cơ mà?”
Nói đến Lương Bác Văn, trong lòng Lương Nặc đột nhiên hiện lên hình ảnh khi cô còn nhỏ cùng với cha, cha cô bò dưới sàn nhà để cô cưỡi lên lưng, ngày đó cô vừa cười vừa gọi “Ba, Ba....”
Cô đột nhiên hít thở như thể lượng không khí không còn đủ vậy: “Lẽ nào.... không còn có cách nào khác để có thể bảo vệ tập đoàn Bác Thụy?”
“Chủ nợ đã hối thúc lâu rồi, ngoài gia tộc Bắc Minh, tập đoàn chỉ còn đường phá sản mà thôi!” Lương Bác Sinh và Lương phu nhân kẻ xướng người họa, Lương Bác Sinh sau khi kiên quyết phản đối thì lại quay ra nhẹ nhàng khuyên bảo: “Nặc Nặc, ngày xưa Ba Bác Văn hết mực thương yêu nâng niu con, đến mức nhắc tên con thôi cũng ân cần nhẹ nhàng, thế mà đến giờ Bác Thụy gặp khó khăn, con lại quên hết rồi sao?”
Đứng trong đại sảnh rộng rãi của căn nhà lớn, một cơn gió thổi qua, Lương Nặc trong lòng tuôn tràn ra sự phẫn nộ nhưng lại không thể thể hiện ra được.
Sau khi Ba cô gặp chuyện, Chú Hai tiếp quản tập đoàn Bác Thụy, cô hầu như không nhúng tay hay xen vào chuyện của tập đoàn, trước đây, khi tập đoàn còn có lợi nhuận, Chú Hai không bao giờ nghĩ rằng tập đoàn tất cả là do một tay cha cô tạo dựng, với tư cách là Chú Hai, ông ta cũng không nghĩ tới việc có chút gì đó bù đắp cho đứa cháu gái, nhưng, tới ngày hôm nay, khi tập đoàn gặp khó khăn, người bị đẩy ra chịu trận lại là cô – “một người nhàn rỗi”?
Cắn răng chịu đựng, giọng Lương Nặc như lạc đi “Con đồng ý.”
Cô nhất định phải bảo vệ tập đoàn Bác Thụy, bằng bất cứ giá nào!
Ba ngày sau.
Bình thường xe cưới đón tân nương sẽ tới vào khoảng năm sáu giờ sáng nhưng Lương Nặc ngồi đợi từ rạng sáng ba giờ tới bảy giờ tối chiếc xe cưới bóng loáng màu đen mới từ từ khoan thai tiến vào, hơn nữa còn chẳng có khách khứa gì, cũng chẳng có lời chúc phúc hay tổ chức hôn lễ gì, cô cứ thế bị gán cho nhà Bắc Minh.
Đi qua con đường thẳng tắp, phía cuối con đường chính là nhà chồng cô – Gia tộc Bắc Minh.Trong màn đêm tối đen, cuối tầm mắt là một tòa nhà to lớn u ám, không giống với những biệt thự được thiết kế trong xã hội hiện đại này, ngôi nhà to lớn ấy trông giống như những căn phòng ma mị trong các phim cổ trang, u ám đáng sợ.
Còn chưa tới nơi cô đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Dưới sự hướng dẫn của người giúp việc họ Hà, cô quỳ xuống bái lạy tổ tiên, một vị phu nhân già sau khi đưa cho cô một tấm bảng nói về các điều mà không được làm do tổ tiên gia tộc Bắc Minh để lại, liền đưa cô lên tầng hai của tòa nhà và để cô ở trong một căn phòng hết sức xa hoa.
Ánh đèn lờ mờ ảm đạm, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào qua cửa sổ, Lương Nặc chạy ra để đóng cửa sổ lại thì bất ngờ phía bên ngoài cửa sổ vút qua một cái bóng đen xì.
Một sự ớn lạnh từ sau lưng cô bắt đầu xuất hiện và ngày càng đáng sợ.....