“Cứ phải đau mới chịu nói ra.”
Bắc Minh Dục không hề nói đã tha thứ cũng không hề nói không còn giận cô nữa, chỉ chăm chú cầm bông và thuốc nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho cô, Lương Nặc vừa đau vừa xót mà suýt xoa, cơ thể không chịu được mà run lên.
“Mẫn cảm thế cơ à?”
Anh khẽ cười nhìn cô nói.
Lương Nặc đỏ mặt lên, không nhịn được mà lườm cho anh một cái, có điều vì ban nãy chạy lâu quá, tóc tai rối tung rối mù lên, cùng với khuôn mặt đỏ, cô lườm anh lúc này mà không hề cảm thấy đáng ghét, chỉ thấy đáng yêu thôi.
Bắc Minh Dục vẫn buồn cười nhưng nhìn vào vết thương của cô mà anh cố nhịn.
Lúc này, Bắc Minh Dục đã bôi thuốc xong cô cô, bàn tay nhỏ bé của cô vuốt lên má anh, lại còn ghé miệng vào thổi thổi: “Thực sự không phải em cố ý đâu, anh có còn đau không?”
“Anh nói đau thì em sẽ không ra tay nữa à?”
Lương Nặc nhăn mặt, không biết nên nói gì mới phải.
Ngồi thêm một lúc, Bắc Minh Dục thấy thời tiết lạnh rồi, trên người cô lại toàn mồ hôi như thế, liền cởi áo khoác lên người cô, rồi không suy nghĩ để ý gì mà bế cô lên.
“Aaaa, anh làm gì thế hả?”
Bắc Minh Dục ôm chặt lấy eo cô hơn không cho cô động đậy: “Chẳng phải em nói anh và An Tử Đan cùng nhau lên giường à? Bây giờ anh đưa em đi để chứng minh.”
“Chứng...chứng minh?” Lương Nặc chằm chằm nhìn anh tò mò: “Sự việc này chứng minh kiểu gì chứ?”
“Đợi đấy rồi biết!”
Vậy là, khi Lương Nặc không hề có bất kỳ sự phản bác nào, Bắc Minh Dục đi tới một khách sạn gần đó đặt một phòng, bỏ qua sự kháng cự của Lương Nặc, anh cứ thế ôm cô lên giường mà làm theo ý mình.
Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, Lương Nặc cảm thấy cô đang được ôm chặt lấy, trên đầu còn nghe thấy tiếng cười đắc ý: “Bây giờ thì em cảm nhận được chưa hả? Nếu thực sự lên giường cùng cô ta thì làm gì còn mà còn năng lượng cho em nữa?”
Lương Nặc tưởng rằng bản thân đang nghe nhầm, cô lẩm bẩm một hai câu gì đó rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Lương Nặc ngủ miên man mơ mơ màng màng, cảm thấy trên mặt có gì đó ướt ướt, trong giấc mơ như kiểu có một con chó lớn không ngừng đang liếm mặt cô, cô vung vung tay: “Tránh ra....”
Bắc Minh Dục tắt nụ cười trên môi, lại tiến lên, hôn cô ngăn hơi thở cô lại.
Không được bao lâu, Lương Nặc cảm thấy khó thở, mặt đỏ lên.
“Anh...” cô mở mắt ra, nhìn vào khuôn mặt trước mặt mình, cô co mình lại giật mình: “Sao anh lại ở đây?”
Bắc Minh Dục tối sầm lại lườm cô, ôm cô vào lòng, cùng lăn qua lăn lại trên giường: “Xem ra sự việc tối qua em quên hết rồi, có cần anh giúp em hồi tưởng lại một chút không?”
Sự việc tối qua....
Những cảnh tượng hoang đường cứ như là trong phim vậy, từng cảnh từng cảnh hiện lại trong đầu Lương Nặc, cô tròn mắt nghĩ lại, tối qua cô thực sự đã cùng anh lên giường như thế?
Bắc Minh Dục luồn tay qua mái tóc cô, anh cười: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Chúng ta....” Lương Nặc lắp ba lắp bắp: “Chúng ta...thật sự đã ngủ như thế à?”
Cô còn chưa thể chắc chắn xem anh có thật sự ngoại tình hay không!
“Xem ra em không hài lòng với những hành động của anh tối qua thì phải, nếu đã như thế, thì làm lại một lần nữa nhé!”
Lương Nặc sắc mặt biến đổi, vội vàng co mình lùi ra phía sau chân tay không cẩn thận thế nào lại va vào cái điện thoại rơi xuống đất.
“Điện thoại của em.”
Lương Nặc xót xa cầm chiếc điện thoại lên, màn hình bị vỡ một tí, tuy nhiên thì các chức năng vẫn hoạt động bình thường nhưng nhìn vào thì không còn đẹp như trước nữa, không thể không tức mà đổ lỗi cho Bắc Minh Dục: “Đều là lỗi tại anh đấy, đền điện thoại cho em đi.”
Bắc Minh Dục hai tay đỡ lấy mặt cô, cười cười nhìn cô: “Chẳng phải chỉ là một cái điện thoại hỏng thôi à? Buổi chiều anh cho người mang tới cho em vài cái.”
“Anh....” Lương Nặc lấy tay véo mũi anh: “Em đã dùng nó hơn một năm rồi, bao nhiêu là tình cảm....”
Bắc Minh Dục cầm lấy cổ tay cô giữ lại: “Đừng nghịch nữa...”
Lương Nặc bĩu môi lườm anh một cái rồi nằm xuống quay lưng vào anh, không chịu nói chuyện cùng anh nữa, Bắc Minh Dục lại phải làm lành, lấy tay luồn qua eo cô, đặt cằm lên vai cô.
“Tối qua anh đã chứng minh cả đêm như vậy nhưng hình như em vẫn cảm thấy là anh đã phản bội em à?”
“Anh chứng minh bao giờ?”
“Nếu anh mà từng động vào người phụ nữ khác thì tối qua làm gì có thể cùng em làm tốt như thế? Lại nói, anh cũng không có thói quen bừa bãi đó.”
Lương Nặc nóng hết cả hai tai lên, cô chưa bao giờ nghĩ anh nói chứng minh tức là ý này, cô lấy tay che mặt ngại ngùng.
Hơi thở hai người như hòa vào nhau, cô cũng không muốn mình đẩy anh ra, chỉ nói: “Anh nhanh dậy đi, nếu không trễ giờ làm bây giờ....”
“Hôm nay tâm trạng anh tốt, bỏ làm.”
“Thế thì anh tránh ra, em phải dậy rồi, em với chị gái hẹn nhau rồi, sẽ cùng nhau đi mua đồ Tết.”
Bắc Minh Dục tự chỉ vào mặt mình: “Hôn một cái anh có thể xem xét việc cho em ra khỏi giường.”
“Không biết ngại....”
Lương Nặc nhanh chóng rời khỏi lòng anh, rồi nhanh chóng đưa tay vòng vào eo anh véo mạnh một cái, không phải chỉ nhúm bình thường mà cô nắm vòng xoắn một cái thật sâu rồi mới chịu bỏ ra.
“Em mưu sát chồng đấy à?” Bắc Minh Dục đau nhăn mặt nheo mày lại.
“Em họ anh cũng nói anh độc thân rồi, anh làm gì có vợ nữa? Em chẳng có quan hệ gì với anh cả.”
Bắc Minh Dục suýt xoa: “Xem ra anh vẫn chưa đủ nỗ lực thì phải, làm em tới bây giờ vẫn chưa biết rõ được thân phận của bản thân.”
Nói rồi anh lại lôi cô nằm xuống, giữ chặt hai tay cô không cho động đậy, cho tới khi để lại những vết tích lờ mờ trên cơ thể cô anh mới chịu bỏ cô ra.
“Anh bây giờ chỉ có cảm giác với em thôi, chúng ta làm lành nhé.” Trong sự mơ màng của hoan lạc, tiêng nói của Bắc Minh Dục từ từ vang lên.
Lương Nặc hai mắt mơ hồ, căn bản nghe không rõ lời anh nói, đợi tới khi tỉnh táo lại một chút vẫn còn muốn nói phải đợi xem thái độ của anh thế nào đã, kết quả Bắc Minh Dục lại nói: “Em tát anh một cái tới giờ vẫn còn đau đây này.”
Cô lại lặng lẽ lắng nghe anh nói mà không phản ứng gì.
Thôi được rồi, không biết là các đôi yêu nhau cãi nhau thế nào nhưng đánh người khác là cô đã sai rồi, hơn nữa trong thâm tâm thực ra cô rất tin tưởng anh.
.....
Mãi cho tới buổi trưa, Lương Nặc mới lười nhác bò dậy từ giường, vừa đi vừa ngáp, Lương Vân gọi điện tới giục cô hai ba lần mà cô cứ lần lữa chần chừ, không biết phải giải thích thế nào về việc giờ này vẫn còn ở trong khách sạn.
Cuối cùng, việc đi mua đồ tết lại phải lùi tới ngày hôm sau.
Buổi chiều Lương Nặc trở về Lương gia, không ngờ được là trên đường về cô lại bị một chiếc xe chặn giữa đường, những người đó mở cửa xe, động tác nhanh chóng, thậm chí Lương Nặc còn chưa kịp kêu cứu thì đã bị bọn họ bịt mồm lại, khiêng cô vứt vào một chiếc xe khác.
Chiếc xe nhanh chóng lái thẳng đi, Lương Nặc sợ hãi, cảnh giác nhìn những người đàn ông trong xe nhưng không hề cảm nhận thấy sự ác ý nào trong ánh mắt họ.
“Các người...các người là ai? Tôi là nhị tiểu thư nhà họ Lương, nếu các người cần tiền có thể nói thẳng ra.”
Những người trong xe không một ai để ý tới lời nói của cô, suốt chặng đường họ chỉ im lặng, chỉ mãi tới khi Lương Nặc tới điểm đích cuối cùng – đó là căn biệt thự của Bắc Minh gia.
Kể từ ngày cô bị Thẩm Ưu bắt cóc cho tới nay cũng đã mấy tháng trời, cô chưa từng nghĩ đến sẽ lại một lần nữa bị như thế này... một lần nữa xuất hiện ở cổng căn biệt thự của gia tốc Bắc Minh, cô có một cảm giác vô cùng kỳ lạ - như ảo giác vậy.
Chú Trương đứng ở cổng đợi cô từ sớm nhưng không còn được sự thiện ý như trước đây: “Lương tiểu thư, cô tới rồi?”
“Chú Trương , lâu quá không gặp.” Lương Nặc gật đầu: “Phu nhân muốn gặp cháu thì việc gì phải dùng tới thủ đoạn như thế này?”
Chú Trương đi trước dẫn đường, đồng thời nói: “Phu nhân nhân từ, trước sau vẫn thấy được vị trí của cô tỏng lòng thiếu gia nên không hề ra tay với cô, Lương tiểu thư nên lấy đó làm điều may mắn.”
Trong lòng Lương Nặc cười nhạt: bà ta không hề trực tiếp động tay nhưng nối lần đều dùng những thủ đoạn thật ghê tởm.