Khi mà Lương Nặc đến cửa phòng làm việc của ông chủ C&A còn chưa bước qua bao giờ thì cô sẽ được nếm mùi vị trong câu nói của Rio.
Giám đốc bộ phận thiết kế dùng ánh mắt lạnh lùng hơn ai hết nhìn Lương Nặc từ đầu tới chân: “Ông chủ không có thời gian để giải quyết những sự việc cỏn con như thế này, đợi tôi tìm hiểu rõ sự tình xong sẽ đem hồ sơ sự việc đưa lên forum nội bộ của công ty, từ hôm nay trở đi, cô không cần tới công ty đi làm nữa, đợi kết quả rồi tính tiếp.”
“Giám đốc, Lương Nặc cô ấy....”
Michelson còn chưa nói hết giám đốc liền cắt lời anh: “Michelson, tôi luôn cho rằng cậu là một nhà thiết kế mới rất có triển vọng, việc gì phải để tiền đồ của mình bị ảnh hưởng bởi một người phụ nữ phương động rẻ tiền thế chứ?”
Phụ nữ phương đông rẻ tiền....
Những từ đó cứ văng vẳng bên tai Lương Nặc làm cho cô thấy tổn thương cùng cực, cô vẫn cứ luôn tự hào về dân tộc mình nhưng không ngờ dưới con mắt của những người này, dân tộc cô lại trở nên rẻ rúm và đáng khinh bỉ đến vậy!
Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, cô muốn tiến lên hét vào tai họ: người đông phương chính là chủng tộc đáng được tôn trọng nhất!
Nhưng cô hiểu rằng, khi nào còn chưa rửa sạch được nỗi oan ức này thì cô chưa thể có được tư cách đó.
Những người này căn bản sẽ không bao giờ vì một thực tập sinh tép riu mà đắc tội với một nhà thiết kế nổi tiếng.
“Thế nhưng thực tế....”
“Cảm ơn Michelson.” Lương Nặc với ánh mắt bình tĩnh nhìn Michelson: “Không phần nói giúp tôi nữa đâu, trong đầu họ luôn cho rằng tôi tới từ một địa phương với những dân tộc rẻ rúm, cũng chỉ biết làm những việc đáng khinh bỉ, nhưng tôi tin cây ngay không sợ chết đứng, sẽ có một ngày tôi sẽ có được bằng chứng để chứng minh, tôi mới là người sáng tạo đích thực của tác phẩm đó! Những người tự xưng mình là người ở đẳng cấp cao quý mới là kẻ giả tạo, mới là đồ động vật không có tính người!”
Nói xong, Lương Nặc cầm túi xách của mình chạy nhanh ra khỏi công ty C&A, hòa mình vào dòng người.
ở một nơi không xa, một chiếc máy ảnh nhanh chóng ghi lại cảnh tượng đó, rồi sắp xếp lại và nhanh chóng gửi vào một hòm thư nào đó ở Hải Thành.
Tại Hải Thành....
Bắc Minh Dục nhìn thấy những bức ảnh đó, có bức thì là cô vừa chạy ra khỏi công ty, nước mắt lăn dài trên má, cái thì cô đang lau nước mắt người đi đường va phải cũng chẳng thèm tránh....Bắc Minh Dục với sắc mặt nghiêm nghị nhìn thư ký Tôn.
“Những bức ảnh này là như thế nào?”
“Cái này.....” Thư ký Tôn nhìn vào ánh mắt như muốn ăn thịt người của Bắc Minh Dục, mãi mới nói ra được: “Hình như, có người trong công ty mà thiếu phu nhân thực tập đã bắt nạt, ăn hiếp cô ấy!”
“Sao lại ăn hiếp cô ấy?”
Thư ký Tôn ngậm chặt miệng, lấy hết dũng khí mới nói ra được: “sự việc xảy ra bên trong công ty, người của chúng ta ..... không tìm hiểu cũng như không chụp ảnh được.”
Nói cách khác, chính thư ký Tôn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Một lũ ăn hại!” Bắc Minh Dục tức giận đập bàn mạnh bốp làm thư ký Tôn giật bắn mình, đồng thời anh cũng vứt những tấm ảnh vào mặt người thư ký.
Những tấm ảnh bay khắp sàn nhà.
Dường như bức nào cũng có hình ảnh Lương Nặc, cũng phải tới tầm mười tấm, Bắc Minh Dục sau đó ngồi yên lặng một lúc, rồi lại lạnh lùng đi nhặt từng tấm từng tấm lên.
Thư ký Tôn muốn giúp anh nhặt nhưng bị Bắc Minh Dục lườm cho một cái là đã hiểu ý.
“Lùi lại hết mọi việc của thứ hai tuần tới lại, tôi muốn đi Pháp!” Bắc Minh Dục nhặt hết ảnh xong lạnh lùng nói, thư ký Tôn ngạc nhiên nói: “Không được, phu nhân luôn vẫn lo lắng việc cậu sẽ đi Pari....”
Thế thì liên lạc với công ty bên Belgium Bỉ rằng tôi sẽ qua đó, đi Bỉ trước sau đó lại bay đến Pari!
“Ngộ nhỡ bị phu nhân điều tra ra thì sao?”
“Thế thì chỉ có thể chứng minh anh cũng là đồ ăn hại.”
Từ lúc Lương Nặc rời đi, tính khí Bắc Minh Dục càng ngày càng xấu đi, tuy không phát bệnh nhưng tính khí anh lúc nổi nóng cũng chỉ kém lúc phát bệnh một chút, đến mấy lần liền, vú Hà cũng bị trách mắng vô cớ, thư ký Tôn cảm thấy hết sức khó xử.
“Vậy...nếu...sau khi thiếu gia đi Pháp rồi, thiếu phu nhân cô ấy....cô ấy vẫn cảm thấy bản thân có hại cho thiếu gia, không chịu ở cùng thiếu gia thì sao?”
“ha ha....” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng: “Tôi không nghe rõ, anh nói lại một lần nữa xem nào?”
“Tôi không nói gì cả, hôm nay thời tiết không tới nỗi nào nhỉ? Tôi lập tức đi liên hệ với người phụ trách bên Bỉ, lên kế hoạch để tuần sau thiếu gia đi kiểm tra khảo sát, thời gian là một tuần!”
Bước chân thư ký Tôn như được bôi trơn bằng dầu, bước đi vừa dài vừa nhanh.
*
Lương Nặc ngày nào cũng ở ru rú trong nhà, một mặt nghĩ cách làm thế nào để rửa sạch tội cho bản thân, đòi lại sự trong sạch, một mặt thì đợi xem phía công ty C&A sẽ đưa ra hình phạt như thế nào cho cô nhận được điện thoại của Rio.
Thái độ của ông ta khá hơn hôm trước một chút, vẫn với giọng điệu cao ngạo: “Cô quen biết với khách hàng?”
“Ý ông là gì?”
“Hức! Cô đừng có tưởng cô có quen biết với khách hàng thì có thể lấy về được quyền nổi tiếng của tác phẩm, khách hàng không tin tôi thì đã làm sao nào? Có công ty vì tôi chứng minh, cô chỉ có thể làm con sâu đáng thương chịu trận thôi!”
Lương Nặc nghe ông ta mà vẫn không hiểu gì, liền cúp máy luôn, đến chiều tối, Michelson hẹn cô cùng đi ăn cơm, Lương Nặc mới được biết, người khách hàng kia cũng là người Hải Thành, khi nhìn thấy tác phẩm liền hỏi C&A xem có phải công ty có một nhà thiết kế tên là Lương Nặc, còn đặc biệt hỏi riêng Rio.
Vì tác phẩm này mang đậm chất phong cách cổ điển, đó là thói quen đặc trưng của Lương Nặc trong thiết kế.
Nhưng Rio đã nói tác phẩm đó đều là công sức một tay ông ta tạo ra, Lương Nặc vì muốn dùng quy tắc ngầm mới bị công ty sa thải.
Nhưng người khách hàng đó vẫn không tin, liền đề nghị Rio trong vòng năm ngày hãy thiết kế một tác phẩm với phong cách cổ điển tương tự như vậy, nếu không thể nộp đúng hạn thì anh ta sẽ có quyền kiện công ty C&A.
ở nước ngoài người ta vô cùng coi trọng vấn đề bản quyền, sự bảo vệ cũng vô cùng tốt, cho nên, điều này là một sự uy hiếp lớn đối với công ty C&A, phía công ty lập tức yêu cầu Rio trong vòng năm ngày phải thiết kế ra được một tác phẩm phù hợp với yêu cầu của vị khách hàng người Hải Thành kia.
Thế nhưng Rio làm gì có chút hiểu biết nào đối với phong cách cổ điển của Hải Thành ?
Nhất thời gặp khó khăn, ông ta ở trong phòng làm việc tức điên lên, không ít người đã nhìn thấy.
Lương Nặc nhanh chóng đặt đũa xuống, lại rất hoài nghi nói: “Có điều, tôi thực sự không quen biết vị khách hàng này.”
“Cũng có thể anh ta biết cô, nhưng cô không biết anh ta?”
Lương Nặc không đoán ra được là ai, cũng không muốn đoán thêm nữa, sau khi nói tạm biệt với Michelson trở về nhà, cô liền nhìn thấy Đổng Hàn Thanh đang đứng trước cửa nhà mình, đã khá lâu không gặp, anh ta đã đổi kiểu tóc, vẫn kiểu trang phục vest đó nhưng vầng trán dường như đã nhiều hơn vài nếp nhăn.
“Sao anh lại ở đây?”
Anh ta đã đứng trước cửa nhà cô rồi, cô không thể nhìn thấy mà không gặp, nhưng thái độ cũng rất lạnh nhạt.
“Tôi biết em thực tập trong công ty C&A, ở gần đây cũng chỉ có một mình em là người đông phương, tìm thấy em cũng không khó khăn gì.” Đổng Hàn Thanh vừa nói vừa cười nhẹ nhàng, ngẩng đầu cao nhìn lên bầu trời, nói: “Bây giờ, đến tư cách bước vào nhà em ngồi một lát cũng không có rồi?”
“Xin lỗi, chỉ những người bạn của tôi mới có tư cách này, chúng ta đã không còn là bạn nữa rồi!”
“Chính vì Bắc Minh Dục? Thế nhưng hai người chẳng phải không ở bên nhau nữa à?” Hai bàn tay anh ta cho vào túi quần, tóc đang bay trong gió: “ Những việc đó...em không cảm thấy em nên để gió cuốn đi cùng với tình cảm không còn nữa của hai người à?Bây giờ tôi cũng chẳng còn có lý do gì để lợi dụng em mà đả kích Bắc Minh Dục nữa.”
“Thế nên giờ anh tới đây để nói cho tôi biết rằng, tôi chỉ là một con tốt vô dụng trong bàn cờ của anh?”
“Em có nhất thiết phải nói sắc lạnh như thế không?”
“Tạm biệt, tôi phải vào nhà rồi.”
Lương Nặc không nói thêm gì với anh ta nữa, trước đây cô cảm thấy anh ta luôn xuất hiện kịp thời những lúc cô gặp khó khăn nguy hiểm, nhưng cô không ngờ đó đều là một tay anh ta sắp đặt để cố ý tiếp cận bản thân, bây giờ....
Cô không tin anh ta nữa!