Lương Nặc làm xong bữa tối, đợi Bắc Minh Dục về, chuông cửa vừa reo lên, cô vui mừng chạy nhanh ra mở cửa nhưng bất ngờ nhìn thấy vú Hà.
Cô đơ người ra một lát,định đóng nhanh cửa lại không cho bà ta vào.
Nhưng vú Hà đã phản ứng nhanh hơn cô, bà ta bước một bước dài tiến vào cửa.
Bà ta đảo mắt bốn phía căn phòng, nói: “Lương tiểu thư đúng là bản lĩnh thật đấy, đây là căn hộ thiếu gia thích nhất , bình thường khi không ở biệt thực, thiếu gia đều tới đây ở, bao nhiêu năm nay đều không bao giờ đưa phụ nữ về nhà, Lương tiểu thư là người đầu tiên đấy.”
“Vú Hà, có việc gì mời vú nói thẳng đi ạ!”
Lương Nặc ngẩng cao đầu nhìn bà ta, không hề để lộ sự sợ hãi nhưng hai bàn tay lại nắm chặt lại toát mồ hôi ra ướt đẫm.
Vú Hà liếc nhìn cô từ đầu tới chân rồi ngồi tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha khi chưa được mời, nói: “Lý đạo trưởng đã nói rồi, bản mệnh của cô đã thay đổi, không những không giải quyết được bệnh tình của thiếu gia nữa mà còn làm cho thiếu gia và Bắc Minh gia lâm vào cảnh không lối thoát, lẽ nào cô lại ích kỷ như thế?”
Sắc mặt Lương Nặc có chút trắng bệch ra.
“Thiếu gia từ trước tới nay không hề tin vào bói toán, tôi cũng không tin, tôi tin chỉ cần chúng tôi có tâm niệm giống nhau, một lòng với nhau thì nhất định có thể vượt qua mọi khó khăn, sự việc lần này tôi thực sự xin lỗi, làm sai tôi xin nhận lỗi nhưng thiếu gia còn không đuổi tôi đi thì tôi nhất định sẽ không đi đâu cả.”
Hãy để cô ích kỷ một lần, cô không muốn rời xa Bắc Minh Dục.
Bao nhiêu lâu như vây anh với cô mới có được tình cảm như bây giờ, sao cô có thể lỡ rời xa anh chứ?
Hoặc là cô chưa từng thừa nhận, nhưng cô biết, cô tự nói với chính mình, cô không hề muốn dễ dàng bỏ cuộc mà rời đi như thế này.
Ông trời để bọn họ chỉ vì bản mệnh mà gặp nhau nhưng cũng lại vì sự thay đổi bản mệnh đó mà rời xa nhau, cô không can tâm!
Vú Hà lạnh lùng cười hắt ra một tiếng, tuy là tức giận nhưng vẫn trong sự kiểm soát của bản thân.
“Cô chẳng phải là ham vinh hoa phú quý, ham tài sản của Bắc Minh gia à? Nếu muốn có tiền thì cứ nói thẳng, Bắc Minh phu nhân không tiếc, chỉ cần bây giờ cô ngoan ngoãn rời xa thiếu gia, còn có thể có được một khoản tiền coi như bù đắp, bằng không....”
“Tôi không thèm tiền của các người!” Lương Nặc dường như nhìn bà ta hét lớn, rồi lại nói rất nhẹ nhàng : “Vú Hà, vú là người lớn, nên tôi cũng đã hết sức tôn trọng, thế nhưng nếu bà còn ở đây ép người như thế thì tôi chỉ có thể mời bà đi cho.”
“Thiếu gia đã không cần đến cô rồi mà cô còn mặt dày ăn vạ ở đây à?”
“Không phải vậy, nếu thiếu gia không cần tôi nữa, chính anh ấy sẽ tự nói với tôi, việc gì phải để bà lớn tiếng mắng mỏ, thậm chí dùng tiền để ép tôi?”
Lương Nặc hùng hổ nói, hai mắt mở to nhìn thẳng vào bà ta.
Vú Hà lại cười: “Không tin? Vậy thì tại sao thiếu gia lại không về?”
“Anh ấy....hoặc là anh ấy có việc bận.”
“Tôi sẽ làm cho cô hiểu!”
Nói xong, vú hà cầm lấy điện thoại, ra ý Lương Nặc hãy ngậm mồm lại, bà ta liền gọi điện cho Bắc Minh Dục, rất tĩnh lặng, vừa nghe đã biết Bắc Minh Dục vẫn còn ở bệnh viện.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy không tin cậu muốn tôi đuổi cô ấy đi.”
Lương Nặc như nín thở lắng nghe xem lời nói ở đầu dây bên kia là thế nào, rất nhanh sau đó một tiếng nói quen thuộc vang lên: “Cho tiền cũng không chịu đi?”
“Đúng vậy, không ngờ rằng thiếu phu nhân lại lì lợm như vậy, thế này thì phải làm thế nào ạ?”
Người ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, không cáu kỉnh nhưng có vẻ không vui nói: “Đi tới thư phòng thu dọn một số đồ đạc của tôi đem đi, nếu cô ta đã thích ngự cảnh viên như vậy thì cho cô ta ở đấy đi.”
Nói xong câu đó người ở đầu dây bên kia không đợi phản ứng mà tắt máy luôn.
Giọng nói cùng ngữ điệu đó không sai đi đằng nào được, mặc dù nghe thì có vẻ như bị ép nhưng Lương Nặc vẫn tròn xoe mắt như không tin vào những gì mình vừa nghe được.
“Bà đang lừa tôi! Thiếu gia khi sáng còn nói sẽ không đuổi tôi đi....tôi không tin....”
Vú Hà nở nụ cười đắc ý, tắt máy điện thoại đi, lạnh lùng nhìn cô: “Thiếu gia sau này sẽ không trở lại đây nữa, lát nữa tôi sẽ cho người đem đồ đi, nếu cô còn chút lương tâm thì hãy chuyển khỏi ngự cảnh viên!chỗ này là nơi để thiếu phu nhân tương lai ở, cô – một người vợ bị ruồng bỏ biết điều thì cút đi xa một chút! thiếu gia đại lượng muốn để lại phòng cho cô nhưng phu nhân không phải dễ dàng bắt nạt như vậy đâu....”
“Tôi sẽ không đi....” Lương Nặc một mực nói với bản thân mình, đó chỉ là lời của Vú Hà cố ý nói như vậy, cô cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào vú Hà: “Trừ khi chính miệng thiếu gia bảo tôi đi, bằng không, bà có đứng trước mặt tôi gọi bao nhiêu cuộc điện thoại tôi cũng sẽ không đi!”
Đây có thể chỉ là một phương án tạm thời!
“Cô lúc nào cũng rảnh rỗi nhưng thiếu gia thì không như cô, cậu ấy không có nhiều thời gian để mà gặp một người phụ nữ chả liên quan gì, cô thật sự không chịu rời đi?”
“Không!”
Lương Nặc nắm chặt hai bàn tay kiên quyết dõng dạc trả lời.
Kể cả có bị cho là ích kỷ cô cũng nhất quyết không chịu rời đi.
Cô hiểu Bắc Minh Dục, anh không thể buổi sáng vừa mới ngọt ngào với cô như vậy, ngoảnh mặt đi liền đuổi cô, mà vấn đề chính là ở Bắc Minh phu nhân.
“Rượu mừng không muốn uống lại muốn uống rượu phạt.” Sắc mặt vú Hà có phần tức giận nhìn khá khó coi, lấy từ chiếc túi trong tay ra một chiếc túi đựng tài liệu vứt cho Lương Nặc: “Đồ trong này Lương tiểu thư cứ từ từ xem xem có còn nhớ gì không?”
Từ nãy tới giờ bà ta nói nhiều như thế, nhưng không đạt được kết quả nên muốn dùng tới những bức ảnh này.
Những bức ảnh này được xem như con át chủ bài trong tay Bắc Minh phu nhân, nếu sau này còn gặp phải chuyện gì không như ý bà ta vẫn có thể dùng những bức ảnh để uy hiếp Lương Nặc, bà ta vẫn là một con người cố chấp từ trước tới nay, đến nước này, bà ta cũng chỉ có thể dùng những bức ảnh để nhằm cắt đứt ý muốn của Lương Nặc.
Lương Nặc lờ mờ có thể cảm thấy những thứ trong chiếc túi này sẽ như một quả bom chuẩn bị nổ trước mắt cô.
Hay tay run rẩy đỡ lấy túi tài liệu, khi vừa rút ra hai bức ảnh với hình ảnh không thể quen thuộc hơn, đồng tử mắt cô đột nhiên thu nhỏ lại, tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, từ từ đứng dậy từ ghế sô pha, như không tin vào mắt mình quay ra nhìn vú Hà.
“Những....những bức ảnh này....sao bà lại có những bức ảnh này?!”
Khi trước bốn tên ăn mày mất tích, Thẩm Ưu thì tai nạn chết, chiếc máy ảnh cũng không thấy nữa, còn những bức ảnh này thì chưa một lần xuất hiện, Lương Nặc thậm chí suýt nữa còn tưởng cả đời này cô sẽ không bao giờ nhìn thấy những thứ này nữa.
Vú Hà nhìn Lương Nặc toàn thân đang run lên lẩy bẩy, trong lòng có chút không lỡ nhưng vừa nghĩ tới những hành động trong bức ảnh, bà ta lại liếc mắt nhìn Lương Nặc khinh bỉ.
“Cô dám làm ra những chuyện rẻ tiền như thế này, vậy mà còn có mặt mũi hỏi tôi sao lại có những bức ảnh này?”
“Bà...” sắc mặt Lương Nặc trắng bệch, máu như ngừng chảy trong người: “Thẩm Ưu trước khi đi đã cầm hết những thứ này đi, vậy mà bây giờ nó lại ở trong tay bà, lẽ nào....Thẩm Ưu chính là do phu nhân giết hại? Hoặc là....” Lương Nặc đột nhiên mở tròn mắt: “Phu nhân chính là muốn mượn tay Thẩm Ưu để loại trừ tôi? Tại sao? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì? Đã nợ các người cái gì....”
Lương Nặc nhìn vào những bức ảnh , tuy đa phần chỉ là một số bức ảnh để lộ cơ thể, nhưng mỗi bức đều nhằm thẳng mặt cô mà chụp, nhìn rất rõ ràng, khuôn mặt bất lực, đau khổ.
Sự việc này đúng là một cơn ác mộng khủng khiếp nhất đối với cô, mỗi lần nghĩ tới nó cô lại tưởng tượng ra cảnh bản thân mình bị người khác cưỡng hiếp, thật đáng sợ....
Cô vẫn luôn sống trong sự sợ hãi- sợ một ngày những bức ảnh này bị lộ ra – bị Bắc Minh Dục nhìn thấy, thế nhưng sự yên bình từ ngày đó trở đi làm cô tưởng ác mộng sẽ không xuất hiện nữa, mãi cho tới bây giờ, cô cứ nghĩ hạnh phúc đang ở rất gần cô rồi, vết thương lòng cũng dần dần được làm lành, vậy mà bây giờ những vết tích ấy lại bị cứa vào tàn nhẫn.
Hay tay cô nắm chặt lấy những bức ảnh, bất lực, chua xót, hai hàm răng cắn chặt lại với nhau.
Đây là lần đầu tiên Vú Hà nghe được những bức ảnh này là do Thẩm Ưu chụp, trong lòng có dự cảm chẳng lành, liền lập tức phủ nhận: “Lão phu nhân muốn cô chết lại còn phải mượn tay kẻ khác à? Cô đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu phu nhân! Sự việc này phu nhân đã có lòng điều tra nhưng không điều tra được điều gì! Tôi cho cô ba phút để suy nghĩ, hoặc rời xa thiếu gia hoặc tôi sẽ đem những bức ảnh này đưa tận tay thiếu gia, nếu cô tự giác rời xa thiếu gia thì hình ảnh của cô trong lòng cậu ấy may ra còn chút tốt đẹp. Cô tự mình quyết định đi.”