Truyện tranh >> 1001 Đêm Tân Hôn >>Chương 130: Anh tưởng tôi là lương nặc à?

1001 Đêm Tân Hôn - Chương 130: Anh tưởng tôi là lương nặc à?

Khi vừa mới bắt đầu, hội trưởng để mấy bạn nữ có sở trường nấu nướng làm chút đồ nướng, đồng thời đem những đồ ăn đã chuẩn bị trước bày ra, mọi người đều ngồi quanh đống lửa, trong tay cầm những vật dụng phục vụ việc ăn uống, ngửi mùi thịt nướng mà ai cũng thèm chảy nước miếng.

“Hay là chúng ta chơi trò chơi gì đó trước khi ăn đi?” có người đề nghị.

Tất cả mọi người đều tán thành, không lâu sau, chơi rất nhiều trò chơi, cuối cùng lại quay về trò vừa hát vừa truyền tay nhau bông hoa.

Người cầm bông hoa cuối cùng khi bài hát đã kết thúc sẽ phải biểu diễn một tiết mục văn nghệ, đây là một trò rất cũ rồi nhưng lại rất phù hợp với hoạt động dã ngoại khi mà nhiều người như vậy cùng ngồi quanh một đống lửa, mọi người chơi rất vui, mỗi người một tiết mục không ai giống ai.

Lương Nặc và Kỷ Sênh đều bị là người cầm hoa cuối cùng tới mấy lần, hai người đa số là hát vài bài hát về tình yêu, tại đó nhiều bạn nam còn trêu rằng họ muốn theo đuổi Kỷ Sênh và Lương Nặc.

Một lúc sau, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu hạ thấp hơn.

Vốn dĩ nhiệt độ là 10 độ nhưng đột nhiên giảm xuống còn có 3, 4 độ, Kỷ Sênh co ro ngồi gần hơn lại đống lửa, giơ hai tay ra hơ hơ, cô cũng kéo Lương Nặc lại gần: “Sao thế nhỉ, tự nhiên lại lạnh thế không biết? Khó khăn lắm mới đi dã ngoại được một hôm mà ông trời cũng không cho chơi thoải mái? ”

Sẹt sẹt.....

Âm thanh vừa dứt ở phía xa liền vang lên tiếng sấm đùng đùng, sau đó là một cơn mưa lớn ập xuống, gió lớn thổi bay mái tóc của các bạn nữ, cùng với đó gió cũng cuốn theo tàn tro trong đống lửa bay tứ tung, hội trưởng vội vàng tìm cách dập lửa, sợ sẽ xảy ra cháy rừng.

Nhìn thấy cơn mưa càng lúc càng lớn, mọi người cứ thành từng nhóm từng nhóm xúm vào dập lửa, sau đó mới ai tự về lều của người đó.

Cũng may, chất liệu dựng lều là loại bạt chống nước khá tốt, nghe tiếng gió thổi ào ào bên ngoài, từng cơn từng cơn không ngớt, mọi người ngồi trong lều chỉ biết oán trách thời tiết thay đổi thất thường nhanh quá trở tay không kịp.

Lương Nặc và Kỷ Sênh ở cùng với nhau trong một lều, Lương Nặc từ túi hành lý rút ra một chiếc áo khoác mặc vào người sau đó còn hắt xì liền lúc mấy cái.

“Sớm biết thời tiết xấu thế này đã chẳng đăng ký tham gia đi!” Kỷ Sênh phàn nàn: “Liễu Tiêu Hàn nói lại thiêng thế không biết, cứ như dự đoán trước được vậy.”

Lương Nặc thì cảm thấy ở bên ngoài chịu mưa lạnh đói rét còn hơn là về nhà mà chiến tranh lạnh với Bắc Minh Dục, cô liền quay ra an ủi Kỷ Sênh: “Cũng không tới nỗi mà, tớ thấy cũng hay, biết đâu ngày mai thức dậy lại nhìn thấy cầu vồng thì sao?”

“Được rồi đấy! kể cả có cầu vồng thật tớ cũng không muốn ra ngoài hít gió!”

Kỷ Sênh lại lẩm bẩm vài câu rồi cởi chiếc áo khoác của Lương Nặc ra, chui mình vào túi ngủ.



Vốn dĩ Kỷ Sênh muốn lấy điện thoại ra nghịch nhưng giơ lên bốn hướng đều không thấy có tín hiệu, cuối cùng chỉ có thể vứt điện thoại vào một góc rồi lăn ra ngủ.

Lương Nặc nhìn bộ dạng cô mà buồn cười không chịu nổi.

Nửa đêm, tiếng gió rít cũng đã bớt đi, Lương Nặc lại nằm mơ thấy ác mộng, trong cơn mơ vẫn là hình ảnh mà cô thường gặp – đứa bé đuổi theo cô, chất vấn tại sao cô không bảo vệ nó.

Cô rất muốn giải thích nhưng phát hiện cô không thể nói được thành lời, chỉ có thể để mặc đứa trẻ giơ bàn tay nhỏ đầy máu đè chặt lên cổ cô.

Mồ hôi trên trán đầm đìa, cô bật dậy, định đi chắt một cốc nước, chưa kịp ra khỏi túi ngủ thì cô phát hiện túi ngủ của Kỷ Sênh trống không, không có ai nằm bên trong.

Sắc mặt cô hiện rõ sự sợ hãi: “Kỷ Sênh?”


Vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Kỷ Sênh nhưng chỉ nghe thấy tiếng trả lời của tổng đài rằng số máy đang bận không thể nhận cuộc gọi.

Cô thở dài bớt lo lắng, cô cứ nghĩ rằng Kỷ Sênh đi ra ngoài nghe điện thoại, uống xong nước cô liền nằm xuống nghịch điện thoại, đọc tiểu thuyết trên điện thoại, cũng là đợi Kỷ Sênh luôn thể, nhưng đợi mãi đợi mãi không thấy Kỷ Sênh về, cô nhìn đồng hồ hóa ra cô đã đợi gần một tiếng.

Lương Nặc không yên tâm về Kỷ Sênh, liền mặc một chiếc áo dày ấm đi ra ngoài tìm Kỷ Sênh.

Ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin trong cơn gió mưa trong đêm tối om càng trở nên yếu ớt.

Cùng lúc đó, Kỷ Sênh đang cầm một chuếc ô màu xanh da trời ngồi bên bờ sông nghe điện thoại, không biết đối phương nói những gì nhưng nhìn thái độ của cô không được tốt cho lắm, đến mấy lần suýt nữa thì phát cáu cả lên.

“Nếu cuộc điện thoại này được gọi là vì mẹ sợ con sẽ làm chuyện loạn luân, tạo ra những tin đồn không hay ảnh hưởng tới hạnh phúc của mẹ thì mẹ có thể yên tâm rồi đấy! coi như Kỷ Sênh con có to gan lớn mật cỡ nào thì cũng sẽ làm chuyện đó với anh trai mình đâu.”

Nói xong, cô cúp điện thoại rồi thở dài mệt mỏi.

Mưa lớn vẫn đang rơi, cô kéo chặt chiếc áo khoác sát vào người, cảm thấy chưa bao giờ lạnh như thế, không những cơ thể phải chịu lạnh mà con tim cũng như đang bị đóng băng lại vậy.....

Đùng đùng đùng....

Lại là một cơn sấm chớp nữa ập tới, tiếng sấm sét vang lên, những tia chớp sáng lóe như đang nhằm thẳng vào người cô vậy, hai mắt Kỷ Sênh nhắm chặt lại sợ hãi.


Thế mà lại lở đất.

Ngọn núi không xa chỗ cô ngồi không có nhiều thực vật cây cối, lớp đất đá trên bề mặt bắt đầu lăn xuống dưới, nước mưa lớn xả xuống làm cho hiện tượng đó càng tồi tệ hơn, đất lở ập xuống gần khu vực mà câu lạc bộ cắm trại.

Kỷ Sênh sợ hãi không hét lên được, đơ người ra một lát cô nhớ ra gọi điện cho Lương Nặc.

Hai tay cầm chiếc điện thoại mà run lên cầm cập.

Đột nhiên, chiếc điện thoại rơi xuống dưới đất, trong lòng sợ hãi, cô vội vàng đứng dậy đi nhặt điện thoại lên.

Bên bờ sông là đất phù sa cứng, cộng với nước mưa ẩm ướt nên rất trơn, cô vừa luống cuống đứng dậy thì hai chân bị trượt .

“Cẩn thận!”

Một giọng nói hốt hoảng cũng với sự trách móc vang lên, sau đó là một bàn tay cứng như thép ôm chặt lấy eo cô giật lại phía sau về với trạng thái an toàn, không được che bởi ô, chiếc điện thoại nhanh chóng bị ngấm nước ướt hết.

“Điện thoại!”

Trời thì tối, mưa thì lớn, vì vậy không dễ để nhìn rõ một vật gì, Kỷ Sênh không thèm quan tâm xem người đàn ông đó là ai, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi bàn tay anh ta để chạy đi nhặt điện thoại, rồi vội vàng lấy vạt áo lau nước mưa ngấm trên chiếc điện thoại.

Nhưng chỉ hai giấy sau,chiếc điện thoại đã tự động sập nguồn.


Sắc mặt cô đột nhiên trùng xuống.

Rất rõ ràng, chiếc điện thoại đã không còn thể sử dụng được nữa.

Kỷ Sênh lại thở dài, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông vừa cứu mình, khi nhìn rõ khuôn mặt anh tú khôi ngô của người đàn ông đó, khuôn mặt không thể hiện ra quá rõ ràng nhưng con tim Kỷ Sênh đập loạn nhịp vui mừng.

Người đàn ông đó chính là Bắc Minh Dục!


“Bắc Minh thiếu gia? Sao anh lại ở đây? Cảm ơn anh đã cứu tôi!”

Bắc Minh Dục nghe xong, cúi thấp đầu nhìn chằm chằm Kỷ Sênh như muốn tra hỏi, khuôn mặt thì tối sầm lại, nhanh chóng lùi về sau hai bước nhằm giữ khoảng cách với Kỷ Sênh.

“Sao cô lại mặc áo khoác của Lương Nặc?”

Đôi môi Kỷ Sênh khẽ cười mỉm.

“Anh tưởng tôi là Lương Nặc nên mới cứu tôi à?”

“Tôi đang hỏi cô, sao cô lại mặc áo khoác của cô ấy? cô ấy đâu?”

Lúc này Kỷ Sênh mới lại nhớ tới việc sạt lở đất, khuôn mặt cô tái mét đi, chỉ về hướng ngọn núi có đất sạt lở không xa, nói kích động: “Chết rồi, nhanh đi cứu người, tôi nhìn thấy núi phía đó đang bị sạt lở, nếu không nhanh đất đá sẽ bị sạt tới chỗ dựng lều mất, Nặc Nặc vẫn còn đang ở trong lều!”

Bắc Minh Dục quay đầu nhìn theo hướng tay Kỷ Sênh chỉ nhưng những gì anh thấy chỉ là bóng tối, nhưng tiếng nước xả xuống cùng với tiếng đất đá nếu chú ý nghe có thể lờ mờ nghe thấy.

Nheo nheo mày, Bắc Minh Dục rút điện thoại của mình ra đưa cho Kỷ Sênh: “Gọi điện thoại cho Lương Nặc, bảo cô ấy lập tức rời lều.”

Kỷ Sênh đơ người ra: “Sao anh không tự gọi đi? Lẽ nào....cô ấy không biết anh đang ở đây? Là tự anh đi chốn cậu ấy tới đây à?” theo phản xạ cô liền đoán như vậy, rồi lại nghi ngờ có phải vì sự việc lần trước mà quan hệ của hai người không được như trước.

“Bảo cô gọi thì cô cứ gọi đi, nhiều lời thế làm gì hả?” Bắc Minh Dục lạnh lùng nhìn cô ra lệnh.

Kỷ Sênh bản tính không phải là người dễ bị phục tùng bởi người khác, vốn dĩ cô muốn mắng lại anh vài câu nhưng đối diện với khuôn mặt đẹp trai đầy khí chất đó- ngay cả lúc giận cũng vẫn làm cô động lòng thì cô không nói được lời nào, im lặng nuốt ấm ức vào trong, ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại gọi cho Lương Nặc.

Tút tút tút.....

Không phải điện thoại đang bận mà là không liên lạc được.

“Làm thế nào bây giờ? Điện thoại cô ấy không liên lạc được!”

Trán Bắc Minh Dục nhăn lại đầy lo lắng, anh giơ tay kéo rộng chiếc cavat ra nói giọng bực bội: “Cô còn nhớ số điện thoại của anh trong số đó không?”

1001 Đêm Tân Hôn - Chương 130: Anh tưởng tôi là lương nặc à?