Ở trong nhà cả một ngày trời, Lương Nặc tắt máy điện thoại, đến ngày thứ hai khi mở máy ra cô lại nhận được vài tin nhắn, tất cả đều tới từ một số máy lại, đây là số máy mới cô vừa đổi, những người ngoài không thân thiết đều không thể nào biết được.
Vì vậy khi nhìn thấy số lạ đó cô liền đơ người ra một lúc.
Đối phương hỏi thăm tình hình bệnh tình của cô.
Cô thận trọng nghĩ một lát, cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.
Đối phương lại không nhắn lại, cô đợi thêm một lúc cũng không thấy gì, liền cất điện thoại đi, thu dọn một số đồ đạc thường dùng sau đó chuyển tới ngự cảnh viên.
Căn hộ riêng trước đây của Bắc Minh Dục cũng thuộc khu chung cư ngự cảnh viên, lần này anh mua mới căn hộ lại cùng tầng với căn hộ cũ, chính là hai căn đối diện nhau, cách nhau cực kỳ gần.
Chú Trương giúp cô thu dọn phòng một chút, rồi đưa chìa khóa cho cô: “Thiếu gia thỉnh thoảng sẽ đến ở trong căn hộ đối diện, phiền thiếu phu nhân chăm sóc.”
“Phu nhân đã không thừa nhận cháu là thiếu phu nhân nữa rồi.”
“Thiếu gia thừa nhận thì cô chính là thiếu phu nhân.” Chú Trương nói.
Lương Nặc không nói gì, sau khi chú Trương rời đi, cô đi khắp một lượt căn phòng xem xem liền thấy ngoài hành lang trống rỗng không có gì, trong bếp cũng chỉ có vài vật dụng thiết yếu, chỗ trống vẫn còn rất nhiều, nghĩ một lát, buổi chiều cô liền đi tới siêu thị gần đó mua một số cây xanh, cây hoa, một ít đồ ăn và vật dụng hàng ngày.
Tuy không biết sau này cô sẽ ở đây bao lâu nhưng trước mắt thì vẫn là ở đây, cô vẫn hi vọng tạo cho căn hộ cảm giác giống như một ngôi nhà thực sự.
Bày biện lại căn phòng theo ý mình, đặt gọn đồ đạc cần thiết vào nhà bếp, nhà vệ sinh, bày những cây hoa ra ngoài hành lang, nhìn một lượt căn phòng còn trống rỗng khi nãy được bày biện thêm những đồ vật nhỏ xinh mà có thêm bao nhiêu là sinh khí, cô mỉm cười hải lòng sau đó liền đi ngủ một giấc.
Nửa đêm.
Lương Nặc nửa mơ nửa tỉnh, cô cảm thấy ngực mình như đang có một hàn đá lớn đè lên, không những thế còn rất nóng, cô cố gắng để đẩy hòn đá đó ra nhưng hai tay yếu ớt của cô đã bị cố định lại.
Hơi nóng nhanh chóng lan ra toàn cơ thể.
Đôi môi cô như bị cái gì đó cắn vào, cô nheo mày, cố gắng mở lớn miệng thở những hơi thật sâu, nhưng ngay tức thì lại có vật gì đó mềm mềm tiến sâu hơn vào trong miệng cô, liên tục suy trì sự xâm nhập làm cô khó lòng tự kiềm chế kiểm soát được bản thân.
Cơ thể cũng như các giác quan vẫn ý thức được, cô cố gắng giơ tay ra để túm lấy vật gì đó nhưng càng dùng lực thì cô càng phát hiện mình không thể nắm lấy vật gì, chỉ có thể cố gắng thở những hơi thở dài, nhưng trước sau vẫn không thể thoát ra được trạng thái đó.
“Aaaaa!”
Cô giật mình mở mắt, tỉnh lại sau cơn mơ.
Lúc cô mở mắt ra thì lại đối mặt với đôi đồng tử đen sâu hắm, cô như thấy mình như bị lạc vào một hang động tối sâu ớn lạnh, tim cô đập thình thình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô không kịp phản ứng lại bất cứ điều gì, Bắc Minh Dục liền từ từ cúi xuống, khóa chặt môi cô.
Đó là Bắc Minh Dục.
“Anh....sao anh lại ở đây?” Cô thở hổn hển chưa hết sợ, nhiệt độ cơ thể Bắc Minh Dục có chút không giống với bình thường, toàn thân còn bốc ra mùi rượu, chỉ thoang thoảng cho thấy anh uống không phải rất nhiều: “Đến ngủ với vợ mình lẽ nào không được?”
Một tay anh nâng cằm cô lên, Bắc Minh Dục nói như đó là điều đương nhiên.
Lương Nặc cố quay mặt đi: “Anh...phòng anh ở phía đối diện kia kìa, hơn nữa....tôi nhớ là tôi đã khóa chặt cửa rồi cơ mà!”
“Căn hộ này là do tôi mua, em có thể khóa cửa không có nghĩa là tôi không thể mở!” Anh khẽ cười thích thú với sự phẫn nộ thể hiện trong đôi mắt cô, rồi lại từ từ nói: “Lại nói, nửa đêm ngủ với vợ mình đó không phải là quyền lợi của đàn ông à?”
“Thế nhưng....chúng ta vẫn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh!” Lương Nặc nhìn trừng trừng anh.
“Ai nói chúng ta chiến tranh lạnh?”
“Rõ ràng là như thế!”
“Ha ha, nhưng tôi không thừa nhận đấy!”
Bắc Minh Dục thản nhiên không biết xấu hổ cởi chiếc áo sơ mi và quần dài ra, để lộ cơ thể cường tráng, cơ bắp tay và ngực, kéo chăn ra lăn lại gần cô, một bàn tay ôm lấy gáy cô: “Ngoan, đi ngủ thôi.”
Lương Nặc nhìn bộ dạng anh mà cô không biết làm thế nào, vừa tức vừa buồn cười, cô nhìn xuống chân mình, chiếc chăn đã bị anh kéo sạch đi, chỉ còn lại một ít được đắp vào chân cô.
Cô chống tay lên má nhìn anh với vẻ đáng ghét một hồi rồi im lặng thở dài, đi ra khỏi giường tới gần chiếc tủ đồ lấy ra một bộ chăn ga khác ôm đi ra phòng khách.
“Đứng lại.” Bắc Minh Dục đột nhiên lên tiếng khi thấy cô bước gần ra tới cửa phòng.
Lương Nặc dừng bước, nói mà không thèm quay đầu lại nhìn: “Anh còn có việc gì nữa?”
“Tôi cứ nghĩ em đồng ý chuyển về đây là đã chấp nhận đề nghị của tôi, sự việc đó hãy cho vào quá khứ đi.”
“Anh tưởng chỉ một câu nói của anh mà có thể xóa đi tất cả những gì đã xảy ra à?” Trong lòng Lương Nặc lại dậy lên một cơn tức giận, cô gằn giọng nói: “Tôi đồng ý chuyển tới chỉ vì tôi hiểu được thân phận, địa vị của mình, điều đó không có nghĩa là tôi không có tư duy, không có ý thức.”
Cô mà người mà Bắc Minh gia mua về, ít nhất cũng phải nghe lời Bắc Minh Dục và Bắc Minh phu nhân, nhưng rất rõ ràng, Bắc Minh Dục cứ nghĩ sự việc như vậy là qua rồi, nhưng thử hỏi cô làm sao có thể dễ dàng quên hết mọi thứ nhanh như thế?
Ba tháng trời cứ nghĩ mình mang thai nhưng sự thật lại không phải vậy, hóa ra chỉ như một trò cười, cô làm sao có thể dễ quên đi?
Đồng tử mắt Bắc Minh Dục xoáy sâu vào cơ thể cô.
“Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi ra ngoài trước đây, không làm phiền tới việc nghỉ ngơi của thiếu gia nữa.”
Lương Nặc với tay vặn cửa,trán Bắc Minh Dục đột nhiên nhăn lại, anh quay người đi: “Nếu đêm nay em bước ra khỏi cánh cửa đó thì từ nay về sau đừng bao giờ mong tôi lên giường của em nữa.”
“Ha ha...” Lương Nặc không hề sợ hãi sự uy hiếp này của anh: “Nếu thiếu gia thực sự làm được như vậy thì tôi thực sự phải cảm ơn anh rồi!” Dù gì thì Lý đạo trưởng cũng không nói nếu cô không ngủ với anh thì cô sẽ gặp phải tai ương gì?
Bắc Minh Dục nắm chặt tay thành nắm đấm rồi đấm mạnh vào chăn, khuôn mặt không lạnh lùng hét lớn: “Cút.....”
Lương Nặc ôm chặt chiếc chăn đi nhanh ra bên ngoài.
*
Sáng ngày hôm sau, Lương Nặc làm một chút đồ ăn sáng đơn giản, trứng ốp và cháo, rất có cảm giác của bữa sáng mang hương vị Trung Quốc. Vì căn hộ cách trường cô học khá gần, cô cũng không cần phải dậy sớm quá.
7 giờ 20 phút, cô bỏ chiếc tạp dề ra ngồi xuống bàn ăn sáng.
Bắc Minh Dục vệ sinh cá nhân xong mở cửa đi ra, anh nheo mày: “Sao không gọi tôi?”
“Hả? Tôi cứ nghĩ anh đã hẹn giờ?” Lương Nặc nhìn anh đang mặc bộ vest với vẻ không có lỗi gì, chớp chớp mắt hỏi : “Lẽ nào anh không đặt báo thức?”
Bắc Minh Dục: “..........”
Anh có thể nói là từ trước tới nay chưa bao giờ anh dùng báo thức không?
Nhìn chằm chằm cô, Bắc Minh Dục chỉ có thể ngồi xuống bàn ăn, nhìn vào bữa sáng làm người khác nhỏ nước miếng, hai tay đặt lên bàn, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Của tôi đâu?”
Anh nhìn cô như muốn nói: Tôi đã dậy rồi, vậy thì cô nên đem bữa sáng của tôi lên đây cho tôi.
Lương Nặc tỏ ra ngây thơ vô tội chớp chớp mắt nhìn anh: “Tôi cứ nghĩ anh không thích ăn bữa sáng với những đồ ăn đơn giản như thế này, cho nên, tôi chỉ nấu đủ cho có một người ăn thôi, nồi cũng đã ngâm vào rồi, nếu như anh muốn ăn, tôi tin tới khi anh đến công ty, nhất định thư ký Tôn đã giúp anh mua rồi.”