Tưởng Linh Yên bị doạ đến mức sợ xanh tái mặt, cô ta khóc đến hai mắt sưng húp, cả eyesliner trên mí mắt trôi nhoè đi. Dường như cô ta bất lực đến mức không thể phản khán nữa, ngồi thẫn thờ giữa đám đông. Hà Y Mễ thấy thế trong lòng dấy lên một cỗ thương hại, nhíu mi tâm lại, bàn tay nhỏ kéo nhẹ tay áo Âu Dương Nguỵ.
" Nguỵ, hay là bỏ qua cho cô ta đi, cô ta cũng không phải là cố ý " Không khí lạnh đột nhiên lan toả xung quanh cơ thể Hà Y Mễ, cô biết rằng người trước mặt, hắn đang rất rất không hài lòng. Lấy hơi hít thật sâu, lực ngón tay bấu chặt hơn một chút. " Coi như tôi cầu xin anh, bỏ qua cho cô ấy một mạng " " Em, quá lương thiện! Dạ Đường, đưa thiếu phu nhân ra xe " " Vâng " Hà Y Mễ không cách nào phản kháng lại lời của hắn, suy cho cùng, cô chỉ đành liếc mắt nhìn lại chỗ Tưởng Linh Yên, cầu cho cô ta bình an, Cô đã cố giúp sức rồi! Bóng dáng nhỏ của Hà Y Mễ khuất sau cánh cửa thì Âu Dương Nguỵ mới hừ lạnh một tiếng. Tầm mắt liếc nhìn Tưởng Linh Yên đang quỳ dưới chân hắn, khoé mắt trở nên sâu dần, hắn hiện tại giống như diêm vương đang hành án kẻ phạm tội, mà con người dưới kia hà tất biết hắn đang nhìn mình, cả người không ngừng run rẩy. Một lúc sau thoạt người đứng dậy. Nhớ đến cảnh lúc nãy Hà Y Mễ cầu xin hắn tha cho cô ta, khoé môi Âu Dương Nguỵ cong lên nụ cười lạnh lẽo. Hay thật, người phụ nữ đó dù hắn có tổn thương cô thế nào, đôi mắt ấy vẫn ẩn hiện nét kiên cường, chỉ là bị lấp mờ bởi vẻ buồn. Nhưng hắn tất nhiên vẫn có thể nhìn được. Vậy mà hôm nay hắn vừa thấy con thỏ nhỏ bình thường yếu đuối trước mắt hắn thế mà lại là con mèo có đôi vuốt rất bén, lại còn cầu xin, nét cười vẫn giữ trên môi. Cái mạng quèn của Tưởng Linh Yên tưởng chừng sắp mất rồi, lại được Hà Y Mễ cứu vớt. " Các vị. " Đợi toàn bộ sảnh chính đều hướng ánh mắt về hắn, đôi môi cương nghi mới tiếp tục nói: " Hôm nay vô tình phá vỡ không khí của các vị rồi, thật lòng xin lỗi, Âu Dương Nguỵ tôi hôm nay không thể ở lại lâu, không phiền các vị nữa " Dứt lời hắn rời chỗ ngồi, từ từ rời khỏi sảnh chính, lướt ngang qua thân thể Tưởng Linh Yên dưới chân, đôi ngươi hắn trừng thẳng vào mắt cô ta, như ngụ ý bảo ngầm rằng " một lần nữa động đến đồ của tôi thì mạng của cô không còn " Tưởng Linh Yên tất nhiên nhận được sát khí từ ánh mắt của hắn, một hồi run sợ trong lòng cô ta vẫn chưa dứt. Chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa, một giọng nói chạy theo hắn. " Âu Dương Tổng, còn, còn hoạch định khoảng đất Tân Giang, tôi, tôi có thể bàn với ngài không? " " Liên hệ với Dạ Đường " " Vâng, cảm ơn ngài " Hà Y Mễ từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên trên xe đợi hắn, một phần vừa lo không biết cái mạng nhỏ của Tưởng Linh Yên có toàn vẹn không, một phần có chút vui thầm, hắn hôm nay đích thân bảo vệ cô, mặc dù con người hắn vẫn quá tàn nhẫn. Chỉ là không biết ở bên cạnh hắn được bao lâu, có qua nổi thời hạn kết hôn trong hợp đồng hay không. Lỡ đâu, trong thời hạn vô tình chọc giận hắn, có khi, có khi cô chết không thấy xác... Cạch Cánh cửa xe ghế lái chính mở ra, Âu Dương Nguỵ ngồi vào trong, đóng nhẹ cửa lại, với tay rút một điếu thuốc trong ngăn kéo, ngậm lên miệng bật lửa rồi rít nhẹ một hơi, tiện tay nhấn nút cửa sổ ghế lái kéo xuống để xua tan mùi thuốc lá. Hắn lạnh lùng. " Cài dây an toàn vào, nếu không muốn dập đầu " Hà Y Mễ làm theo răm rắp, kéo dây an toàn nhang người mình rồi cài vào nút nhấn. Xe từ từ rời đi. Không khí bây giờ ngột ngạt đến khó chịu, cô biết hắn kiệm lời, cô thì không hẳn, nhưng nói chuyện với hắn chắc là chuyện trên trời. Chống cằm nhìn theo vô vàn ngôi nhà chạy qua khung cửa sổ, đành thở dài một tiếng, chợt dấy lên trong lòng một chuyện muốn nói với hắn, ngập ngừng mãi cuối cùng cũng lên tiếng. " Âu Dương tiên sinh, tôi, tôi có chuyện muốn nói " " Em gọi tôi là gì? " Hà Y Mễ ngơ ngẩn nhìn hắn, phút chốc mới nhận ra: " Nguỵ, tôi.... muốn đi hát " Hắn không hề cử động. " Tôi, tôi nhận được thư mời của tập đoàn giải trí S, tôi... " " Làm sao họ biết giọng hát của em? " Hít sâu một hơi, quả thật lần nào nói chuyện với hắn cũng như đang bị diêm vương tra khẩu cung, tay nhỏ của Hà Y Mễ day day gấu váy của mình. " Là Vi Túc Anh, cô ấy giới thiệu tôi, lần đó, tôi có đi thử giọng, và họ gửi thiệp mời đến gmail " Xe bất chợt phanh gấp lại. Bây giờ Âu Dương Nguỵ mới nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt hắn sâu đến mức không thấy đáy, ánh trăng bên ngoài len vào khung cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt hắn hiện rõ trong mắt Hà Y Mễ. Hắn, thật đẹp, chân mày rậm nhưng sắc bén, sóng mũi cao, cả đôi môi bạc cương nghị, từng đường nét trên mặt hắn giống như được tạc tượng. Ánh mắt xanh lục sâu thẳm, như chẳng thể thấy đáy, hắn dường như không một ai có thể đọc được hắn đang nghĩ gì. " Em nhìn đủ chưa? "Truyện convert hay : Đệ Nhất Chiến Thần