Bên kia, Bùi Dục đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã mười hai phút trôi qua kể từ khi Tịch Giai Giai đi ra ngoài cho đến bây giờ rồi, nhà vệ sinh ở cuối hành lang, tầng này đều là phòng VIP, gần như là không có người, cô đi lâu như vậy rồi mà còn chưa về nữa?
Uống rượu nên khó chịu hay là trực tiếp đi rồi?
Lòng dạ Bùi Dục có chút để đâu đâu, kể từ sau khi Tịch Giai Giai đi ra ngoài, mặc kệ người phụ nữ ở bên cạnh giở ra chiêu trò gì, anh vẫn không hề nhìn một cái.
Không có hứng thú, lúc không nhìn thấy cô thì không có tâm trạng, lúc nhìn thấy cô thì càng không có tâm trạng với người khác.
Càng huống hồ, tất cả những người có mặt đều gần như say khướt, chỉ có anh là còn tỉnh táo, nhìn những khuôn mặt méo mó vì tác dụng của rượu, anh càng cảm thấy bực bội hơn.
“Này? Mạnh Quảng Khôn đi đâu rồi?” Không biết là ai đã đột nhiên hỏi một câu, không có ai trả lời, nhưng câu nói này đã rơi vào tai của Bùi Dục.
Giống như là có thứ gì đó đột nhiên nện vào trong trái tim, ngay lập tức đập tan đi lớp vỏ cảm xúc của anh, khiến anh trở nên tỉnh táo đi không ít.
Tịch Giai Giai đi toilet, Mạnh Quảng Khôn sau đó liền đi theo sau, sau đó sự chú ý của anh chỉ luôn đặt trên người của Tịch Giai Giai, mà quên mất đi còn có một người đàn ông khác cùng biến mất nữa...
Bùi Dục là một người lớn lên trong các bữa tiệc rượu, tình hình như vậy anh chỉ cần hơi động não thôi là cũng biết chuyện gì đang xảy ra rồi, nhưng vừa nãy vậy mà lại không có nghĩ tới.
Anh đứng phắt dậy từ ghế sofa, không nói không rằng mà đi ra khỏi phòng bao, để lại người trong phòng đối mắt nhìn nhau.
Tiếng nhạc ngừng lại, một người trong đó không hiểu mà hỏi: “Cậu Bùi sao thế?”
Bên ngoài cửa, Bùi Dục túm lấy giám đốc đang canh ở ngoài cửa, sắc mặt âm trầm mà trực tiếp hỏi: “Tịch Giai Giai đâu?”
“Cô Tịch lúc nãy đi về phía toilet, bây giờ vẫn còn chưa ra nữa...”
Không đợi anh ta nói xong, Bùi Dục lập tức đi về phía toilet, chân của anh vốn đã dài, chiếc quần tây mang theo một luồng gió mạnh mẽ, càng tiến gần đến nhà vệ sinh, trái tim càng chùng xuống.
Anh đi đến cửa, sau khi nhìn thấy tấm biển màu vàng “Đang sửa chữa” được đặt ở giữa nhà vệ sinh nữ, cả người anh không ổn rồi.
Không có chút do dự nào mà bước vào trong, nghe thấy tiếng kêu vùng vẫy yếu ớt, anh chuẩn xác mà tìm một gian toilet ở trong đó, không có gõ cửa, không có hỏi han, trực tiếp nhấc chân lên đá tung cánh cửa.
‘Ầm’ một tiếng thật lớn vang lên, cánh cửa mỏng manh đó bởi vì một lực công kích khổng lồ mà đập vào lưng của người đàn ông, đau đến nỗi Mạnh Quảng Khôn kêu lên một tiếng.
“Ai ya mẹ nó! Là thằng nào dám...”
Tiếng mắng chửi tức giận đầy khó nghe đó liền im bặt khi nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Dục, Mạnh Quảng Khôn chớp chớp mắt, sững sờ tại chỗ: “Cậu, cậu Bùi?”
Ánh mắt của Bùi Dục lướt qua anh ta, rơi trên người của một bóng ảnh yếu đuối đang bị ép trong góc kia.
Chỉ nhìn thấy quần áo trên người của cô gái gần như là đã bị xé toạc toàn bộ rồi, lớp vải bị lột trần buông lõng thõng trên người, căn bản là không che được thứ gì cả, nội y bị vứt trong góc, tóc tai bù xù dính trên khuôn mặt đầy nước mắt, khóe miệng còn dính một vệt máu màu đỏ sẫm.
Bùi Dục đột nhiên cảm thấy máu huyết trong người đều đang dồn hết lên đỉnh đầu, anh đi thẳng vào, không gian vốn đã chật hẹp nay lại càng thêm chật chội vì anh đi vào.
Người này ngồi xổm xuống, nhìn cô gái ở trước mặt, nhìn thân thể không ngừng run rẩy của cô, anh cởi áo khoác ra mặc lên người của cô.
Khi ngón tay chạm vào người cô, Tịch Giai Giai chợt run lên rất dữ dội, như thể cô vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ sự kinh sợ vừa rồi.
“Đừng sợ.” Bùi Dục có chút khó khăn mà phun ra hai chữ này, nhìn thấy những vết đỏ trên cổ và khuôn mặt nhỏ nhắn đã hơi sưng lên của cô, trái tim giống như là bị ai đó hung hăng xé rách vậy: “Có bị thương chỗ nào không?”
Tịch Giai Giai vẫn còn chìm trong cơn ác mộng vừa rồi, thắt lưng của Mạnh Quảng Khôn đã bị cởi ra rồi, nếu như không phải anh xông vào, có thể là mình đã bị...
“Giai Giai?” Nhìn thấy bộ dạng cô hốt hoảng, Bùi Dục đau lòng tột đỉnh, tức giận gì đó, lửa giận gì đó đều không còn nữa, chỉ hận là vừa nãy mình không đến sớm hơn một chút.
“Không có, tôi đã cắn tay anh ta.” Cô nói với giọng rất nhỏ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Quảng Khôn đang đứng bên ngoài.
Hễ nhìn thấy khuôn mặt đó, dạ dày của cô liền khó chịu.
“Ngoan, ở đây đợi một lát, tôi lập tức đưa em đi, hửm?”
Tịch Giai Giai gật gật đầu, quấn chặt lấy áo khoác trên người mình, cô nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn xuống, trong vòng mới mười mấy phút mà đôi mắt cô đã sưng lên không ra gì nữa rồi.
Bùi Dục đứng dậy và đóng chặt cửa của gian toilet lại, Mạnh Quảng Khôn nhìn thấy một loạt hành động mà anh an ủi Tịch Giai Giai, cả người đã hoảng sợ như muốn chết đi rồi.
Rõ ràng là vừa nãy ở trong phòng bao, biểu hiện của Bùi Dục đối với cô còn vô cùng chán ghét mà, sao bây giờ...
Hiển nhiên, Bùi Dục cũng không định cho anh ta cơ hội để suy nghĩ, anh từng bước từng bước đi tới, ung dung hờ hững mà cởi cúc tay áo ra rồi vén tay áo lên đến giữa cánh tay: “Mày đụng vào cô ấy rồi?”
“Không, không có! Cậu, cậu Bùi, tôi không biết đó là người phụ nữ của cậu, nếu như biết thì có đánh chết tôi tôi cũng không dám nữa... Á!”
Không đợi anh ta nói xong, Bùi Dục đã hung hăng nhấc chân lên đá vào bụng của anh ta rồi, anh cũng đã từng luyện võ, càng là người đã được quán quân trong cuộc thi vật lộn, đối phó với một tên đàn ông yếu đuối ngày ngày trà trộn hộp đêm không có chút sức lực này thì quá dư sức.
Mạnh Quảng Khôn bị anh đá ngã thẳng xuống đất, chắc là ở vị trí tuyến tụy, ngay lập tức đã đau như bị nứt ra rồi vậy.
“Cậu Bùi, tôi thực sự không làm gì cả...”
“Không làm gì mà cô ấy lại khóc sao?” Bùi Dục cười lạnh một tiếng, hễ nghĩ đến cái bộ dạng cơ thể co rúm lại không ngừng run rẩy của cô, anh lại hận không thể một súng bắn chết tên phế vật này: “Đã nhiều năm chưa có tức giận như vậy rồi a.”
Một câu cảm thán của anh trực tiếp khiến cho trái tim của Mạnh Quảng Khôn lạnh cóng, anh ta có một dự cảm là đêm nay mình sẽ không ra khỏi cái nhà vệ sinh này được rồi.
Anh ta thật sự là không ngờ Bùi Dục lại quan tâm đến Tịch Giai Giai như vậy, người có thể khiến cho anh ra tay, nhất định không phải chỉ là bạn gái đơn giản như vậy, không lẽ...nghĩ đến cái khả năng này, sắc mặt Mạnh Quảng Khôn đều trắng bệch, vội vàng cầu xin tha.
“Cậu Bùi, cậu tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi quỳ xuống dập đầu với cô ấy...”
“Mày ồn ào quá.” Nói xong, Bùi Dục trực tiếp nhấc một chân lên hung hăng đá xuống miệng của tên đàn ông.
Trong phút chốc, tất cả thanh âm đều bị khoá lại bên khóe môi, vào giây phút đôi giày da giẫm xuống, Mạnh Quảng Khôn thậm chí còn tưởng đó không phải là miệng của mình nữa rồi.
Mà Bùi Dục giống như là còn chê chưa đủ, anh còn dùng sức nghiền vào nó nữa, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được đế giày đã cà bờ môi ra mà trực tiếp giẫm vào răng nữa.
Vệt máu đỏ tươi chảy ra từ trong khóe miệng, không biết có phải là do đang nằm ở trên đất không, Mạnh Quảng Khôn cảm thấy Bùi Dục đứng ở trước mắt vô cùng cao lớn, vô cùng đáng sợ.
Anh khom người xuống xách cổ áo của anh ta lên, không tốn chút sức nào mà đã có thể khiến cho bàn chân anh ta lơ lửng trên không rồi.
Anh ta còn muốn nói gì đó, chỉ tiếc là sau khi nhận được đòn nặng nề vừa nãy, răng miệng đã lẫn lộn không ra gì nữa rồi, một giây sau, nắm đấm cứng như sắt thép của người đàn ông hung hăng đập tới.
‘Bốp’
Các đốt ngón tay đập vào sống mũi như một cái bàn là, từ đau đớn đã không đủ để hình dung những thứ mà anh ta đang gặp bây giờ nữa rồi, có một giây phút nào đó Mạnh Quảng Khôn tưởng là mình sẽ chết.
Bùi Dục hoàn toàn coi anh ta như là một cái túi cát làm bằng thịt người, từng đấm nện vào da thịt, mỗi lần đều mang một sức mạnh tuyệt đối.
Truyện convert hay : Hào Môn Hôn Sủng: Thú Tính Lão Công Hàng Đêm Liêu