"..."
Tịch Giai Giai cũng không muốn tùy tiện đồng ý với anh, đã có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, lần này kéo dài lần sau sẽ còn nghĩ cách để kéo dài tiếp. Dự tính ban đầu của cô qua lại với Bùi Dục là bởi vì muốn nhanh chóng thoát khỏi mối quan hệ với người đàn ông này.
Mà không phải hết lần này đến lần khác cứ dính líu không rõ ràng với anh.
Nhưng mà khi nghĩ đến anh lại lê một thân thể như thế để đi tìm mình, cô lại không có cách nào lên tiếng từ chối.
Tịch Giai Giai đột nhiên cảm thấy không bằng người mà bị bỏng chính là cô đi, ít nhất thì cũng không cần phải rơi vào tình thế khó xử, quả thật là đang nướng cô ở trên bếp.
"Bùi Dục, tôi không muốn để anh đến tìm tôi, nếu như anh đến tìm tôi thì tôi sẽ cảm thấy không vui, chúng ta sẽ cãi nhau, tranh chấp với nhau, nếu là như vậy thì có ý nghĩa gì nữa chứ?" Cô dự định thử nói chuyện đạo lý với anh.
Nhưng mà Bùi Dục cũng đã chuẩn bị cố chấp rồi: "Dù sao thì bình thường em cũng không có lúc nào muốn gặp tôi, không sao cả, tôi cũng đã quen rồi."
Tịch Giai Giai không có cách nào khác, vừa tức giận lại vừa gấp gáp, cuối cùng miệng lại nhanh hơn não một bước, nói: "Được thôi, cứ như vầy đi, anh ở nhà đợi, tôi đến tìm anh, có được chưa."
Đáy lòng của Bùi Dục còn đang chờ cô nói câu này đó, sau khi nghe thấy thì trong lòng của anh kêu lên một tiếng tuyệt vời, nhưng mà trên mặt vẫn đang cố giả bộ bình tĩnh: "Em đến tìm tôi à, có chắc không?"
Dường như là sợ cô sẽ đổi ý, cuối cùng anh lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà tôi nói cho em biết, nếu như em lại gạt tôi thì tôi vẫn sẽ đi tìm em như cũ."
Tịch Giai Giai cũng chỉ là nhất thời nhanh miệng, nói xong cũng thấy hối hận, nhưng mà nghĩ đến anh muốn kéo thân thể bệnh tật này mà đi gặp mình, do dự một chút vẫn là cắn răng đồng ý với anh: "Anh cho rằng tôi là anh à, tôi nói rồi thì sẽ giữ lời."
"Ok." Bùi Dục gật đầu đồng ý: "Vậy ngày mai em phải đến đây, ngày nào mà không nhìn thấy em thì tôi đều cảm thấy cả người không thoải mái."
"... Ngày mai tôi phải đi học."
"Tôi có thời khóa biểu của em, tôi sẽ cho tài xế lái xe đi đón em, chờ em tan học thì trực tiếp đến là được rồi."
"...?" Tịch Giai Giai một mặt ngơ ngẩn: "Tại sao anh lại có thời khóa biểu của tôi được?"
Bùi Dục cực kỳ hờ hững xùy một tiếng: "Chỉ cần tôi muốn, đừng nói là thời khóa biểu, ngay cả số điện thoại di động của em cũng có thể nghe lén được."
Đúng vậy, sao cô lại quên mất chứ, người đàn ông này không giống với người bình thường, quyền thế của anh ngập trời, muốn có được thời khóa biểu của cô quả thật dễ như trở bàn tay.
Trước kia Tịch Giai Giai cảm thấy cực kì ghét bỏ với hành vi lợi dụng cơ hội này của anh, nhưng tiếp xúc lâu dài thì lại có chút quen thuộc, nghe thấy anh nói như vậy thì cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Anh cũng chỉ là muốn tìm hiểu một chút mà thôi, cậu sẽ không thật sự làm cái gì đó với cô.
Bóng đêm dần dần chìm xuống, ngay cả một chút bối rối mà Tịch Giai Giai cũng không có, cô vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy người đàn ông đang nằm bên cạnh của mình, cô ngủ không được.
Sau khi đã thử mấy lần rồi mà vẫn không có kết quả, cô dứt khoát từ bỏ, xung quanh trở nên an tĩnh, lại mượn ánh đèn mờ ảo có thể nhìn thấy được người đàn ông này hơi mở mắt ra. Biết người ở bên cạnh cũng không có ngủ, có lẽ là do quá nhàm chán, hoặc có lẽ là do cái gì khác, Tịch Giai Giai đột nhiên lại muốn tâm sự với anh: "Anh tốt nghiệp ở trường đại học nào vậy?"
Bùi Dục còn đang suy nghĩ xem nên tìm ai để thay thế chủ trì cho cuộc họp ngày mai ở công ty, chợt nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh, có chút mất tập trung: "Đại học à?"
"Đúng vậy, anh học ở trường đại học nào?"
"Học viện Wharton thuộc trường đại học Pennsylvania." Bùi Dục phun ra một cái tên trường học thật dài khiến cho người ta nghe mà thấy sợ hãi: "Hỏi cái này để làm gì?"
Lúc đầu Tịch Giai Giai cho rằng người đàn ông như Bùi Dục này chắc chắn từ nhỏ đã không thích học tập, dựa vào việc trong nhà có tiền có sự nghiệp, cho nên mới kế nghiệp của ba, dù sao thì tất cả mọi người đều biết người nhà họ Bùi có thế lực.
Trong suy nghĩ của cô, người có trình độ cao hoặc là người đã tiếp nhận giáo dục cao đẳng sao lại thích bước trên con đường này?
Nhưng mà Bùi Dục lại phá vỡ suy nghĩ của cô một lần nữa, học viện Wharton thuộc trường đại học Pennsylvania là một trường danh tiếng trên toàn thế giới, có biết bao nhiêu nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh đã được đào tạo từ ngôi trường này, chương trình MBA được công chúng biết đến có nguồn gốc từ học viện Wharton.
Nhưng mà người đàn ông này mới vừa nói cái gì vậy?
Anh tốt nghiệp ở học viện Wharton?
Tịch Giai Giai kinh ngạc đến nỗi không thể tin được, nhịn không được mà hỏi lại một câu: "Anh... nói thật hả?"
Bùi Dục cực kỳ có phong độ mà cười khẽ một tiếng: "Tôi cần phải lừa gạt em à? Hay là nói nhất định phải đặt giấy chứng nhận tốt nghiệp ở trước mặt của em thì em mới có thể tin tưởng?"
Nói xong, anh liền muốn đứng dậy đi lấy.
Một tay của Tịch Giai Giai níu lấy cánh tay của người đàn ông lại, sức lực rất là nhẹ: "Không, không cần đâu, tôi tin mà."
Có lẽ là anh sẽ không nói dối loại chuyện này đâu, chính xác mà nói thì anh cũng không cần thiết gì phải lừa gạt mình, hơn nữa cho dù là bịa ra thì có ai lại bịa ra một trường học cừ khôi như vậy đâu...
Tịch Giai Giai đột nhiên lại cảm thấy mình thật sự có hiểu lầm rất lớn đối với Bùi Dục, một ưu điểm duy nhất thuộc về chính cô bây giờ xem ra hình như cũng không được tính là cái gì...
Người đàn ông này thật sự ưu tú hơn rất nhiều so với suy nghĩ của cô, mặc dù học một trường đại học tốt không có nghĩa là có nhân phẩm tốt, đạo đức cũng cao, nhưng mà trường đại học Pennsylvania cũng không phải là một trường học bình thường, thật sự không phải là trường mà người bình thường có thể vào học.
"Anh là tự mình thi đậu vào hả?"
"Học viện Wharton không phải là bộ phận trực thuộc đâu nhỉ?"
"Anh đã nhận được bằng tốt nghiệp và bằng cử nhân do trường trao rồi hả?"
Bùi Dục nghe câu hỏi hàng loạt của cô gái nhỏ, cảm thấy hơi đau đầu nhưng càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ: "Có phải là tôi phải nói tôi đã tìm chút quan hệ để được học đại học, bản thân tôi không có chút năng lực bản lĩnh gì thì em mới tin tưởng đúng không?"
"..."
Bùi Dục không thể tin tưởng được hơn nửa đêm mình nằm cùng một chỗ với cô gái mà mình thích, chuyện thảo luận lại là chuyện đi học.
Đừng nói là người khác, ngay cả anh cũng cực kỳ xem thường mình.
Thật sự thất bại.
Quá là thất bại.
Nghĩ đến đây, Bùi Dục rất kịp thời mà nói sang chuyện khác: "Tôi tốt nghiệp cũng đã sắp mười năm rồi, cứ nói về chuyện này, không bằng cứ nói đến chuyện tại sao em đã sống hai mươi năm rồi mà còn không có bạn trai đi."
"... Tôi còn chưa có đến hai mươi tuổi đâu đó."
"Được thôi, vậy thì mười chín năm."
Tịch Giai Giai bị hỏi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn rất nghiêm túc mà trả lời lại anh: "Tôi không có gặp người nào khiến mình thích."
"Em không yêu đương thì sao biết được là thích hay không?"
Cô gái nhỏ rất nghiêm túc mà lắc đầu: "Tôi cảm thấy phải xác định là có thích hay không mới bắt đầu nói chuyện yêu đương, nếu không thì đối với mình và đối với người khác đều rất không có trách nhiệm."
Bùi Dục lại không đồng ý: "Không bắt đầu thì em mãi mãi cũng không biết được là mình có thích hay là không, tình cảm chỉ có tiếp xúc với có thể ủ ấm được, chỉ dựa vào suy nghĩ thì em có thể nghĩ được cái gì? Uổng công em lớn lên xinh đẹp, tác phong lại còn già dặn hơn người thế hệ trước."
Tịch Giai Giai bĩu môi, không đồng ý với cách nói chuyện của anh: "Là do chính anh đã quá tùy tiện có được không hả."
"Em nói tùy tiện với một người học đại học Pennsylvania chính là đang làm nhục mình, có biết không hả?"
Nghe vậy, Tịch Giai Giai yên lặng, đối mặt với loại năng lực dác vàng lên mặt như thế này, cô quả thật không có tư cách gì để soi mói người ta.
"Nhưng mà..." Bùi Dục nhìn gương mặt vặn vẹo của cô, bỗng nhiên lời nói là xoay chuyển: "Mặc dù là em chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng giờ không phải đã gặp được tôi rồi sao, anh đây có thể dạy cho em, dạy em yêu một người là như thế nào."
"Anh đây là đang dự định biến tôi trở thành một người tùy tiện đúng không?"
Bùi Dục líu lưỡi: "Nè, tôi nói cho em biết nha Tịch Giai Giai, em đừng có nói tôi tùy tiện lỗ mãng suốt ngày, cho dù là ai thì cũng có thể nói như vậy, chỉ có một mình em là không được, tôi đây rất nghiêm túc đối với em."
"Làm sao tôi biết được có phải là anh nghiêm túc hay là không..."
Ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông híp lại: "Nếu như tôi không nghiêm túc, hơn nửa đêm rồi mà tôi cũng không làm em, vậy mà tôi còn tâm sự với em?"
Truyện convert hay : Tuyệt Thế Võ Thần