Tịch Giai Giai trầm ngâm chốc lát, biết Bùi Dục không gì không thể làm được, cho dù là trước mặt pháp luật anh trước giờ cũng không sợ gì, nhưng có một phần thanh minh như vậy cũng tốt, ít nhất có thể dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình.
Nghĩ vậy, Tịch Giai Giai cuối cùng gật đầu đồng ý, hít sâu một hơi, tư thế bi tráng như chiến sĩ chuẩn bị ra chiến trường: “Được, vậy chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh, tôi đồng ý làm bạn gái anh một tháng, nếu một tháng sau tôi vẫn không thích anh, anh cũng không thể quấn lấy tôi nữa!”
Mục đích đã đạt được, người đàn ông nhếch mép, lười biếng mở miệng: “Được.”
“Nhưng mà anh cũng phải nói được làm được, tuyệt đối không thể làm gì với tôi!”
“Yên tâm.” Bùi Dục vô cùng hào phóng phất phất tay: “Tôi có một trăm cách giải quyết cô đơn, không phải chỉ có một loại là ‘em’.”
Anh nói rồi còn cố ý nhấn mạnh ngữ điệu, như sợ cô không nghe ra thâm ý trong lời nói.
Trên mặt Tịch Giai Giai lan ra rặng đỏ ngượng ngùng, nhỏ giọng mắng một câu: “Lưu manh!”
Sau đó nhanh chóng bước về phía trước, giống như sau lưng có mãnh thú hồng thủy đang đuổi theo.
Bùi Dục đi nhanh theo phía sau, dáng cao chân dài không chút phí sức đã theo kịp, tâm trạng như ngồi hỏa tiễn bay lên trời: “Này, bạn gái, đừng đi nhanh như vậy, ông xã không theo kịp...”
Một câu ‘ông xã’ càng khiến mặt Tịch Giai Giai đỏ bừng, không biết là vì đi đường quá nhanh, hay là vì lý do nào khác, tim đập như bay, đồng thời còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.
Không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người phía sau...
Từ hẻm nhỏ cho tới lên xe, khoảng cách dài như vậy, cô lại đi nhanh đến ngay cả nghỉ cũng không nghỉ, không dễ dàng gì ngồi vào trong xe muốn hít thở một chút, không tới nửa phút, người này cũng ngồi vào.
Đôi chân dài phải cong lại mới có thể lên xe, gió thổi bay tóc anh, rối tung rũ xuống trước trán, rõ ràng nên là dáng vẻ luộm thuộm, bày trên khuôn mặt yêu nghiệt này, càng tăng thêm một phần mỹ cảm không thể nói ra lời.
Bùi Dục không biết từ đâu lấy ra một hộp ngay ngắn bằng nhung đỏ, anh không mở ra, mà là trực tiếp ném tới.
Tịch Giai Giai theo bản năng đón nhận, nhìn thấy LOGO phía trên, là nhãn hiệu nhìn thấy trên video giói thiệu của người nổi tiếng trước đó, nhãn hiệu sản phẩm trang sức xa xỉ đắt tiền.
“Làm gì vậy?”
“Cho em.”
Tịch Giai Giai lập tức trả hộp lại: “Tôi không cần…”
Sản phẩm nhãn hiệu này cho dù chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ đơn giản nhất giá cũng phải lên tám con số, càng đừng nói là quà Bùi Dục tặng, đồ quý giá như vậy, cô không dám nhận.
“Chậc.” Bùi Dục tặc lưỡi, ánh mắt sắc bén lướt tới: “Cho em chính là cho em, sao phí lời nhiều vậy?”
“Tôi không cần.” Hàng mi thanh tú của cô gái nhíu lại, gia tăng giọng điệu từ chối: “Đồ vật quý giá như vậy tôi không dám dễ dàng nhận.”
Bùi Dục vốn cho rằng cô không biết nhãn hiệu này, nghe thấy hai chữ quý giá thì có chút ngoài ý muốn nhướn mày, biết quý giá còn không nhận?
Định lực mạnh như vậy?
Bùi Dục dứt khoát cầm hộp tới, mở hộp ra, dưới ánh đèn lay lắt trong khoang xe, một vòng tay bạch kim khảm đầy kim cương lóe lên ánh sáng chói mắt.
Tịch Giai Giai không kịp phòng bị bị tia sáng vòng tay phát ra làm chói mắt, vốn cho rằng trên hình đã đẹp rồi, không nghĩ tới vật thật càng đẹp hơn…Nhưng mà, cô vẫn không thể nhận.
Không biết chiếc vòng này quý giá bao nhiêu, cô không muốn có bất kỳ dây dưa về mặt lợi ích nào với người đàn ông này.
“Đeo lên.” Bùi Dục lại không cho cô chút không gian để từ chối, trực tiếp mở khóa lắc tay: “Muốn tôi đeo giúp em?”
Trên đường, Tịch Giai Giai cứ cảm thấy mình bị là người bị ép bách, nhịn tới đây thực sự không thể nhịn nổi nữa: “Anh không phải nghe không hiểu từ chối của người khác chứ?”
“Tại sao từ chối? Không thích? Muốn kiểu khác?”
“…” Tịch Giai Giai tức giận không biết nói gì, thậm chí cười lên, cô dứt khoát quay đầu đi: “Dù sao đi nữa tôi không cần, anh muốn tặng ai thì tặng người đó.”
Cô chính là chết sống không nhận, anh có thể làm thế nào?
Sự thực chứng minh, Bùi Dục sẽ không làm gì cô, nhưng anh làm một hành động khiến cô càng kinh ngạc.
Người này lại nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp nhét lắc tay vào lại trong hộp, hạ cửa sổ xe xuống, vươn tay ném ra ngoài.
Tài xế và quản lý mặc dù luôn không nói chuyện, nhưng đều chú ý tình hình phía sau, nhìn thấy hành động này, hai người đều nhướn mày.
Cứ, cứ vứt như vậy sao?
Tịch Giai Giai nghe thấy thanh âm quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa sổ xe vẫn chưa kịp đóng lên hết, cô chấn động nhìn người đàn ông vô cùng thản nhiên đó: “Anh điên rồi?!”
Bùi Dục căn bản không cảm thấy gì, tự nhiên thả lỏng: “Em không cần thì vứt.”
“Anh, anh…!” Tịch Giai Giai không biết còn có thể nói gì tốt, nhìn thấy ngoài xe có người lái xe điện đi qua, cô không nói hai lời trực tiếp kéo mở cửa đi xuống, vòng sang bên phía Bùi Dục, khom lưng cẩn thận tìm.
Còn may hộp vốn là bắt mắt, không tốn bao nhiêu công sức đã tìm thấy dưới cây sồi xanh bên đường.
Cô cầm hộp đi tới trước xe, vươn tay kéo cửa xe phía Bùi Dục, trực tiếp vứt mạnh lên người anh, không biết là bị anh chọc giận hay là bị hành vi không có tiền đồ này của mình làm tức giận, mắt đỏ bừng: “Trả cho anh!”
Cô dùng sức ném, chiếc hộp đập vào cánh tay đụng tới xương cốt vẫn rất đau, Bùi Dục vừa chuẩn bị ngẩng đầu đen mặt dạy dỗ, không ngờ cô lại trực tiếp xoay người tức giận đùng đùng bỏ đi.
Tài xế cũng sững sốt: “Cậu Bùi, vậy, vậy có cần lái xe đuổi theo không?”
“…”
Bùi Dục cắn răng: “Không cần.”
Chính vào lúc tài xế cho rằng anh định từ bỏ, người này trực tiếp xuống xe theo, không nói hai lời đã đi nhanh về phía trước.
Người đàn ông chân dài, sải chân lại to, Tịch Giai Giai chưa đi được mấy chục mét đã bị kéo cánh tay lại.
Cô dùng hết sức muốn kéo ra, chỉ đáng tiếc nam nữ khác biệt, chút sức lực đó của cô căn bản không đủ xem, chỉ có thể bị ngăn lại tại chỗ.
“Anh buông tôi ra!” Trong giọng nói tức giận đùng đùng còn xen lẫn nghẹn ngào rõ ràng.
Bùi Dục nhíu mày, ý đùa cợt trên mặt lùi đi, chỉ còn nghiêm túc, anh nhìn đôi mắt to đó, nước mắt đã lưng tròng, xém chút liền tràn ra.
Dưới ánh đèn đường, gương mặt trắng nõn của cô gái tràn đầy tủi thân, rõ ràng người bị ném là anh, anh cũng chưa nói gì cả, cô tủi thân gì chứ?
Bùi Dục không có kinh nghiệm dỗ phụ nữ, chỉ cảm thấy nước mắt đó vô cùng vô cùng chói mắt, thấp giọng ra lệnh: “Thu lại nước mắt cho tôi!”
Không nói còn tốt, vừa nói Tịch Giai Giai lại càng thêm khó chịu, cái khác cũng thôi đi, cô bây giờ ngay cả khóc cũng không thể khóc sao? Mắt là của cô, anh quản được sao!
Vừa nghĩ vậy, nước mắt như được mở vòi, theo khóe mắt trượt xuống gò má, tơi tí tách tí tách.
Bùi Dục nhìn hai hàng nước mắt trong suốt lăn xuống, cả người đều không ổn.
Giống như điện giật, thả lòng bàn tay kéo cánh tay cô, hai tay thong thả đút vào túi quần, ngẩng đầu nhìn bầu trời nặng nề thở dài.
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Mạnh Nhất Người Ở Rể