Người ta nói rằng một đoạn tình cảm tốt chắc là sẽ bình thường và bầu bạn cùng nhau, tình cảm của bọn họ đừng nói là bình thường, thậm chí có thể nói là gian khổ nhiều năm, nhưng một đường đi tới được đến ngày hôm nay mới càng cảm thấy vô cùng đáng quý.
Lục Hi biết trong lòng cô đang mơ hồ bất an, không phải đối với anh, cũng không phải đối với cô, họ vẫn luôn vô cùng kiên định với nhau, điều này không thể nghi ngờ, chỉ là có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến trong lòng cô cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Mỗi lần hạnh phúc đằng sau luôn kèm theo những khó khăn trắc trở khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy chùn bước, mà những cửa ải khó khăn này chỉ riêng vượt qua thôi cũng đã hao tổn quá nhiều sinh lực, muốn đi ra còn cần rất nhiều thời gian.
Bọn họ đều có chút sợ hãi, cũng thận trọng từng chút một, đặc biệt là Thẩm Dĩnh, sợ lại gặp sóng gió lần nữa.
Điều này anh không sợ, anh sẽ dùng thời gian và tình yêu để từ từ xoa dịu nó.
"Trước kia chúng ta cũng chưa từng xa cách, sau này lại càng không!”
Thẩm Dĩnh lúc này mới yên tâm, vùi trong lồng ngực ấm áp độ lượng của người đàn ông, giờ phút này cô không muốn nghĩ gì hết, cũng không muốn cân nhắc gì hết, chỉ hi vọng cái ôm ấp này mãi mãi tồn tại.
"Đừng rời bỏ em."
Cánh tay người đàn ông càng siết chặt: “Được!”
Hôn lễ của hai người mặc dù không để lộ bất cứ thông tin nào đến giới truyền thông, nhưng vẫn khiến dư luận náo loạn xôn xao, thân phận của Lục Hi thật sự có sức ảnh hưởng quá mức khiến mỗi người đều tò mò, đương nhiên, để phòng ngừa một số tin đồn, Lục Hi vẫn để người của mình truyền ra một chút tin tức.
Xem như một câu trả lời hợp lý đối với những suy đoán nghi ngờ của những người bên ngoài kia đi.
Mặc dù hôn lễ rất vội vàng nhưng tất cả mọi người đều rất hạnh phúc, dù là Thẩm Dĩnh hay là ông cụ, sau hôn lễ bầu không khí trong nhà rõ ràng đã tốt hơn một chút, nếu như sức khỏe của ông cụ có thể khôi phục như lúc đầu thì tốt hơn.
Điều tiếc nuối duy nhất trong hôn lễ có thể là ngày hôm đó Mã Thiên Xích không đến, về phần lý do, Thẩm Dĩnh cảm thấy không phải anh ta không buông ra được hoặc là không muốn đến mà bởi vì bây giờ Đường Uyển còn đang nằm trong phòng bệnh, anh ta không có cách nào để đi ra ngoài, cho dù có cũng không thể hòa nhập được vào trong bầu không khí vui vẻ đó.
Tình cảm của Mã Thiên Xích đối với Đường Uyển sâu sắc hơn so với suy nghĩ của cô.
Vì vậy vào một buổi sáng nào đó trong tuần thứ hai sau hôn lễ, cô nghe La Quyết Trình nói rằng Mã Thiên Xích ở bệnh viện, liền để thím Lâm nấu cháo dinh dưỡng đưa vào trong bệnh viện.
Lúc gõ cửa đi vào, người đàn ông đang ngồi trên ghế đầu giường im lặng nhìn dáng người đang suy nhược trên giường bệnh.
Nghe thấy cô bước vào, Mã Thiên Xích thu hồi vẻ mặt, nhìn về phía cô: “Tới rồi sao?”
"Ừm." Thẩm Dĩnh đặt bình giữ nhiệt trong tay lên bàn, nhìn thấy rõ ràng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh: “Anh vẫn chưa ăn gì đúng không? Em để thím Lâm nấu cháo, anh ăn lúc còn nóng đi.”
"Đợi lát nữa ăn." Mã Thiên Xích đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế salon đối diện: “Ngồi đi.”
Thẩm Dĩnh gật đầu đi đến trước sô pha ngồi xuống, trong tầm mắt có thể nhìn thấy gương mặt tái nhợt nằm trên gối của cô gái nhỏ nhìn càng thêm gầy gò, treo rất nhiều kim tiêm dinh dưỡng, cả ngày nằm ở trên giường, nhưng nhìn bằng mắt thường vẫn có thể thấy rằng cân nặng bị giảm xuống..
Xương gò má của cô ấy nhô ra ngoài khiến cho nhãn cầu cũng lồi ra, to giống như đang nhếch mí mắt lên vậy.
Đừng nói là Mã Thiên Xích, Thẩm Dĩnh nhìn như vậy cũng đều cảm thấy đau lòng, lúc trước lúc gặp cô ấy, cô gái này đâu có bộ dạng như vậy, trắng trắng mềm mềm khỏe mạnh đáng yêu, thế nhưng chỉ trong chớp mắt trở thành thế này.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, người đàn ông ngồi bên giường hơi cúi thấp đầu xuống, có vẻ không muốn nói chuyện, rõ ràng anh ta không có thay đổi gì nhưng cả người hơi thở đều mang theo một cỗ u ám.
Thẩm Dĩnh sống chung cùng anh ta năm năm, dù không phải mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau nhưng cũng hiểu rõ người đàn ông này, đã từng có lúc nhìn thấy gương mặt này của anh với người khác chắc chắn là trong lòng đang vô cùng khó chịu mới có thể như vậy.
"Cô ấy... Tình hình ổn chứ?" Vừa mở miệng, chỉ có lời hỏi thăm sức khỏe vô cùng yếu ớt.
Mã Thiên Xích cười nhẹ, chế giễu nói: “Tốt, người không sao, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.”
Cổ họng Thẩm Dĩnh căng lên, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy áy náy vô cùng: “Thật xin lỗi, đều là vì Tiếu Tiếu cô ấy mới…”
"Không liên quan chuyện của em." Dù là như thế, Mã Thiên Xích vẫn không muốn cô vì những chuyện này mà tự trách bản thân: “Cô ấy là vì anh!”
Đổi lại là bất cứ đứa trẻ nào, bắt cứ đứa trẻ nào mà anh ta quan tâm, Đường Uyển đều sẽ làm như vậy, có liên quan lớn nhất với anh ta chứ căn bản không liên quan đến Thẩm Dĩnh.
Người nên tự trách là anh ta chứ không phải là kẻ khác.
Trước đó anh ta nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng bây giờ anh ta đã hiểu tất cả, xem ra cô gái nhỏ yếu ớt này đã đặt anh ở trong tim, chỉ có điều còn chưa kịp nói ra tất cả thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Mã Thiên Xích không trách bất cứ ai, cũng không có lập trường để trách cứ người khác, anh ta chỉ tự trách mình, thế thôi.
Thẩm Dĩnh không biết trong khoảng thời gian này người đàn ông này rốt cuộc đã trải qua những gì, mặc dù cuộc sống của anh ta vẫn như một vị vua nhưng rõ ràng tâm trạng của anh ta đã không giống trước đó, rốt cuộc anh ta cũng hiểu được phần tình cảm của cô gái kia dành cho mình.
Anh ta đã rất lâu không trở về New York, thậm chí đem tất cả công việc đều sắp xếp trong nước chỉ vì để thỉnh thoảng có thể đến bệnh viện thăm Đường Uyển, vì muốn nhận được tin tức cô ấy tỉnh lại đầu tiên.
Thẩm Dĩnh muốn nói gì đó nhưng tình cảnh trước mắt như vậy, dường như nói điều gì cũng trở nên buồn cười, cuối cùng cô cũng chỉ để lại một câu nói có chút bất lực: “Cần bệnh viện phối hợp điều gì, anh cứ nói!”
"Yên tâm, vì cô ấy anh cũng sẽ không giận dỗi người trong bệnh viện.”
Nhìn vẻ bi thương trên gương mặt người đàn ông, bỗng nhiên Thẩm Dĩnh giống như bị một cây gậy gỗ hung hăng gõ một cái, cô bỗng nhiên có một loại linh cảm rất mãnh liệt, nên giờ phút này cũng không do dự, nghĩ gì liền nói đó: “Cô ấy sẽ tỉnh lại!”
Một câu này, khiến lưng Mã Thiên Xích cứng đờ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn không dừng trên khuôn mặt của cô lúc này rốt cuộc cũng nhìn qua.
Giống như nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm: “Cái gì?”
Ánh mắt người đàn ông mang theo vẻ mặt chờ mong nồng đậm, khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy nếu như cô không thể đưa ra lời hứa hẹn thì dường như có chút không đúng.
Lần đầu tiên đối mặt Mã Thiên Xích mà trong lòng cảm thấy chua xót.
Cô mỉm cười an ủi: “Cô ấy sẽ tỉnh lại, đến lúc đó anh tuyệt đối không được buông tay cô gái nhỏ này lần nữa.”
Lời nói vừa rơi xuống, không khí quanh người đàn ông dường như ngưng tụ lại, Mã Thiên Xích vẫn nhìn thẳng tắp về phía cô, một hồi lâu sau mới nói: “Cám ơn!”
Thẩm Dĩnh không biết nên trả lời thế nào, đoán không ra suy nghĩ trong lòng anh, chí có thể cố gắng mỉm cười im lặng.
Mãi cho đến khi anh ta chân thành nói một câu: "Tân hôn hạnh phúc."
Chỉ sau đó cô mới hoàn toàn thả lỏng tâm tư, vô cùng kiên định nhìn anh ta: “Anh cũng nhất định phải hạnh phúc!”
Người đàn ông này đã từng bảo vệ mình và đưa Thẩm Tiếu đến thế giới này, anh ta cũng nhất định phải nhận được phần hạnh phúc và vui vẻ thuộc về riêng mình, không vì bất cứ điều gì khác, vì anh ta xứng đáng, xứng đáng có được tất cả những thứ tốt đẹp nhất.
Nếu như có thể, Thẩm Dĩnh hi vọng có thể đem sự may mắn của mình cho anh một chút, để cuộc sống sau này của anh có thể suôn sẻ hơn một chút.
Trong năm năm qua, anh ấy đã bảo vệ mình, giúp mình thành công, khi anh ấy bất hạnh như vậy, Thẩm Dĩnh chỉ muốn cố gắng hết khả năng của mình để người đàn ông này vượt qua khó khăn.
Truyện convert hay : Thực Cốt Nguy Tình