Thẩm Dĩnh không ngờ anh lại nói như vậy, dù sao trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều quan tâm đến vấn đề sức khỏe của ông cụ, cô cũng không yêu cầu bất cứ điều gì, dù sao trong khoảng thời gian đặc biệt này, cô đều hiểu.
Nhưng hiểu là một chuyện, trong lòng vẫn có chút mất mát, hôn lễ này bọn họ đã mong đợi từ lâu, cũng không dễ dàng mà có được, hôm nay hôn lễ được tiến hành bằng phương thức như vậy cũng khiến người khác có một chút tiếc nuối.
Nhưng lời nói của anh lúc này đã lấp tất cả sự mất mát và tiếc nuối trong lòng Thẩm Dĩnh, người phụ nữ muốn gì, không phải là tiền cũng không phải là nhẫn cưới, chỉ cần sự dụng tâm của người đàn ông.
Nhìn vào hình bóng quen thuộc trước mặt, cô không biết phải nói gì, chỉ có nói cảm ơn: “Hi, đã đủ rồi, cảm ơn vì đã cho em một đám cưới.”
Có thể làm cô dâu của anh, như vậy là đủ rồi.
Màn đêm dày đặc, ánh sáng dịu nhẹ trên đỉnh đầu rơi xuống người hai người bọn họ, lúc này, không phải là em và anh mà là chúng ta, là một gia đình.
……
Thiết kế thiệp mời và in tổng cộng hết hai ngày, tấm thiệp màu hồng nhạt, bên trên và bên trong đều được gắn những ký tự lớn được mạ vàng, bốn góc đều có một nụ hoa, sau khi mở lên, xuống có một lâu đài 3D xuất hiện, vô cùng tinh xảo.
Quà lưu niệm là một hộp màu hồng nhạt, bên trong được trải hoa hồng sáp, toàn bộ không gian được chia thành bốn phần, một phần chứa socola được đặt làm ở nhà hàng G, một phần đặt một chai nước hoa, người ta nói rằng nước hoa chính là tình yêu vĩnh cửu không bao giờ thay đổi, ngoài ra còn hai phần, một phần để kẹo cưới nhập khẩu cùng một thương hiệu, một phần là một bức ảnh của bọn họ.
Cùng với người nhận được lời mời, tin tức về hôn lễ của Lục Hi cũng nhanh chóng xuất hiện trên các trang tin tức lớn, bọn họ đã từng chia ly rồi đoàn tụ cùng với quá trình yêu nhau cũng bị đào ra, không ít người ngồi xổm ở lối vào của địa điểm cưới, nhưng vì an ninh quá tốt, bọn họ không thể đi vào được.
Trên mạng thảo luận rất nhiều ngày, không ít người cảm thấy một người có thân phận, địa vị như Lục Hi, kết hôn chỉ tùy tiện chọn một khách sạn, rất không xem trọng, cho dù khách sạn đó có đắt đến mức nào, nhưng với thân phận của anh cũng không tính là gì.
Thẩm Dĩnh đọc những cuộc thảo luận trên mạng, bất ngời trong lòng vô cùng tĩnh lặng, có lẽ đã trải qua mấy lần sống và chết, những thứ này đều bị xem nhẹ, chỉ cảm thấy chẳng qua là một chút nước bọt không quan trọng, không cần phải quan tâm.
Lúc đầu, Diêu Tân Như còn sợ cô bị ảnh hưởng, không ngờ cô lại không bị một chút ảnh hưởng nào, nên làm gì sẽ làm cái đó, khiến anh ta nhìn cô với cặp mắt khác.
Nhưng nói gì thì nói cũng không phải là không có điểm tốt, ít nhất tận dụng nhiệt độ này, cửa hàng hoa của cô lại trở nên nổi tiếng, con đường nhượng quyền đã nhanh chóng được mở ra, không ít người nhìn trúng cơ hội kinh doanh ngày đến để tham khảo, nhưng cũng giống như Diêu Tân Như đã nói điều kiện để được nhượng quyền rất nghiêm ngặt, tạm thời vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Phải lên kế hoạch cho hôn lễ, lại phải thành lập cửa hàng hoa, bốn ngày trước ngày tiến hành hôn lễ, Thẩm Dĩnh vẫn xin nghỉ, tinh lực của con người có hạn, cô buộc phải quan tâm đến bản thân mình.
Diêu Tân Như cũng vô cùng hạnh phúc: “Đáng nhẽ cô nên nghỉ phép từ lâu, mau đi đi, sự kiện lớn trong đời, tôi chúc mừng cô trước, hẹn gặp lại trong đám cưới.”
Thẩm Dĩnh vui vẻ trả lời, cuối cùng cũng có một chút cảm giác muốn kết hôn: “Được rồi, gặp lại trong đám cưới.”
Cứ như vậy, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, hôn lễ đến đúng như dự kiến, ngày cưới, trong ngoài khách sạn đều được kiểm soát nghiêm ngặt, Bùi Dục tự mình điều người qua, nếu có ai dám chụp lén đưa tin, chẳng khác nào có ý đắc tội với anh em.
Có lẽ là thật sự ái ngại về thế lực của Bùi Dục và La Quyết Trịnh, thật sự không có một phương tiện truyền thông nào dám nghĩ đến chuyện đưa tin, từ đầu đến cuối chỉ chụp ảnh chiếc xe cưới, về phần cô dâu chú rể, ngay cả hình cũng không nhìn thấy.
Bùi Dục đang ngồi trên chiếc Bentley dài huênh hoang dừng ở trước cửa khách sạn, anh ta mặc một bộ vest màu hồng nhạt, cổ áo buộc một chiếc nơ xinh xắn, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, sáng bóng, cả người giống như một cái cây mạnh mẽ và rắn rỏi.
Anh ta là người đầu tiên xuất hiện ở cửa khách sạn, phóng viên lập tức ôm máy ảnh chạy qua, đứng đối diện với khuôn mặt mê hoặc kia, một trận lốp bốp cạch cạch vang lên, ánh sáng lóe lên
“Cậu Bùi, hôm nay cậu đích thân qua tham dự hôn lễ sao?”
“Cậu Bùi, xin hỏi những người tham dự hôn lễ hô nay đều là những người mà bạn mọi người quen biết sao?”
“Cậu Bùi, liên quan đến những tin đồn về hôn lễ ở trên mạng cậu có đồng ý không?”
“Cậu Bùi….”
Bùi Dục nghe thấy những âm thanh chen nhau vang lên, giơ tay ngoáy tai giống như bị làm ồn vậy, chậm rãi lên tiếng: “Được rồi được rồi, mọi người cùng nhau hỏi tôi cũng không thể nghe rõ? Hôm nay là ngày vui của anh em tôi, đợi lát nữa bên phía khách sạn sẽ phát kẹo cưới cho mọi người, để mọi người đều có thể có được may mắn, không cần phải cụt hứng như vậy có đúng không, giải tán đi.”
Nói xong, Bùi Dục liền quay người lại vào khách sạn với sự hộ tống của vệ sĩ, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng tiêu sái.
Những phóng viên kia nhìn thấy anh ta đi vào bên trong, lại không hỏi được cái gì, liền lên tiếng oán giận: “Cái này thế, một chút cũng không nói, cũng quá nhỏ mọn rồi….”
“Được rồi, đừng nói nữa, nếu như bị nghe thấy sẽ gặp họa đó.”
Bên trong khách sạn, phòng tiệc đã chật kín khách. Mọi người đều từ gầm để xe đi lên tầng một, lại đi thang máy lên đây, chính là để tránh sự oanh tạc điên cuồng của phóng viên.
Hiện trường được bố trí 16 bàn, khác với phong cách động tý là mười mấy thậm chí lên đến hàng trăm bàn, lần này số người được mời không nhiều, nhưng mỗi người đều là những nhân vật lớn, có quyền lực, cao quý, La Quyết Trình và Bùi Dục được sắp xếp ở bàn người nhà phía sau, có thể nói là vô cùng có mặt mũi.
La Quyết Trình thấy anh ta đi tới, đè thấp giọng hỏi: “Cậu đi từ dưới hầm lên?”
“Không.” Bùi Dục ngồi xuống, nhân tiện cởi cúc áo vest ra: “Tôi đi vào từ cửa chính.”
“….” La Quyết Trình lắc đầu, anh ta biết: “Cậu không sợ những phóng viên kia quấn lấy mình à.”
Ai biết được, tên cậu chủ này không cho là như vậy: “Ai dám quấn lấy tôi?”
La Quyết Trình nghĩ một lúc, hình như….cũng đúng.
Nhưng rất nhanh Bùi Dục phát hiện ra ngồi trong phòng tiệc rộng rãi thoải mái này, vậy mà anh ta lại trở nên căng thẳng: “Nhưng cậu nói xem anh Hi kết hôn, tại sao tôi lại hồi hộp như vậy?”
Lưu Sinh Yên lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao chúng tôi biết được.”
“Nhất định là vì kinh nghiệm quá ít.” Bùi Dục nói: “Đợi lần sau cậu kết hôn chắc chắn tôi sẽ không hồi hộp như này nữa.”
“….”
Nội tâm Lưu Sinh Yên OS: Tôi cảm ơn cậu.
Bên kia, Thẩm Dĩnh đang ở trong phòng trang điểm, để mặc thợ trang điểm bôi quét lên mặt mình, trước mặt cô là một chiếc gương với hai đèn LED nhỏ màu vàng, ánh sáng màu vàng ôn hòa làm cho toàn bộ khuôn mặt cô mềm mại và dịu dàng hơn
Chuyên gia trang điểm đã giúp cô vẽ lông mày, rõ ràng không nhìn ra được dấu vết của sự trang điểm, nhưng cả đường kẻ mắt đều được điều chỉnh rất đốt.
“Cô Thẩm, mặt mộc của cô thật sự quá tốt rồi.”
Chuyên gia trang điểm không biết đã thở dài cảm thán bao nhiêu lần, mỗi lần cô ta nhìn thấy những ngũ quan trên khuôn mặt và làn da dù không trang điểm cũng đã vô cùng đẹp, lại không kiềm chế được mà cảm thán.
Truyện convert hay : Tới Cửa Binh Vương