Lục Hi ra ngoài không lâu, Thẩm Dĩnh lại rửa tay xong cũng đi theo ra. Bát đũa và thức ăn đã được dọn lên trên bàn. Tài nấu nướng của thím Lâm thì không cần phải nói nhiều, ngay cả người xoi mói như Lục Hi cũng thấy thỏa mãn, chứ đừng nói là những người khác.
Quả nhiên, Lý Dĩnh Phiên vừa ăn vừa than thở: “Tiểu Hi, con mời thím đây nấu cơm đúng là tốt, tay nghề còn tốt hơn cả mẹ nữa."
Lục Hi khẽ gật đầu, lúc ăn cơm cũng không nói nhiều.
Trong giây lát, bầu không khí có chút lúng túng, trên bàn ăn chỉ có tiếng đũa va chạm vào bát. Cho dù Thẩm Dĩnh rất muốn làm cho bầu không khí vui vẻ một chút, nhưng bất lực vì ký ức của cô trống một đoạn lớn nên cũng không dám nói nhiều.
Ngược lại Lục Thiển có tin tức về chuyện bảo vệ nghiên nghiên cứu sinh nên ăn rất vui vẻ.
Thẩm Dĩnh uống một bất canh, trong miệng thấy ngon, còn chưa cẩn thận thưởng thức đã thấy cạn tới đáy rồi. Cô muốn múc thêm một bát nữa nhưng ngại vì Lý Dĩnh Phiên ở đây nên không định giơ tay múc.
Bình thường thím Lâm thấy nhất định sẽ lấy thêm giúp cô, đáng tiếc lúc này thím Lâm đang thu dọn ở trong phòng bếp.
Khi cô đang suy nghĩ xem mình có nên uống nữa hay không, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện hai bàn tay với những khớp xương rõ ràng. Một giây tiếp theo, bát sứ màu trắng trước mắt cô đã bị cầm đi.
Thẩm Dĩnh nhìn lại, chỉ thấy người kia đang cúi đầu múc canh cho cô, còn cẩn thận gạt váng mỡ qua một bên, cố gắng múc nhẹ.
Thẩm Dĩnh hơi kinh ngạc nhìn anh. Sao anh biết cô muốn uống canh chứ...
Cảnh tượng như vậy cũng đồng thời lọt vào trong mắt của Lý Dĩnh Phiên. Bà ta biết tính tình Lục Hi từ nhỏ đã vô cùng lạnh nhạt, phần lớn thời gian đều không thể hiện ra cảm xúc của mình nên bà ta cũng dần dần quen với dáng vẻ của anh như vậy.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên thấy anh và Thẩm Dĩnh ở chung, trong lòng Lý Dĩnh Phiên lại có chút cảm giác không đúng.
Nhìn tác phong con trai trước sau như một vẫn lạnh lùng cứng rắn, không ngờ vì một người phụ nữ mà làm chuyện thậm chí còn chưa từng làm cho bà ta, trong lòng bà ta ít nhiều gì vẫn có chút ghen tỵ lại chua xót.
Lý Dĩnh Phiên không dám thể hiện quá rõ ràng, chỉ nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy dáng vẻ Tiểu Hi chăm sóc người khác, Tiểu Dĩnh, cô thật may mắn đấy."
Nếu đổi lại thành người ngoài nói như vậy vẫn tính là dễ nghe, nhưng lời này từ trong miệng người mẹ ruột là Lý Dĩnh Phiên nói ra, lại có cảm giác khác.
Cho dù Thẩm Dĩnh mất trí nhớ nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, suy nghĩ một lát là biết được vì sao Lý Dĩnh Phiên nói như vậy.
Cô nhìn bát canh trước mắt, rốt cuộc không muốn để cho Lý Dĩnh Phiên quá mất mặt: “Đều nhờ phúc của bác gái, nếu không cháu làm gì có cơ hội gặp được anh ấy."
Lục Hi vốn hơi buồn bực, nhưng nghe nửa câu sau của cô bình tĩnh lại. Mặc dù anh biết cô muốn nói cho Lý Dĩnh Phiên nghe, nhưng không thể không nói anh vẫn vô cùng hưởng thụ.
Lục Thiển cuối cùng cũng có năng lực quan sát, cô ta để đôi đũa trong tay xuống nói một câu: “Chị dâu, lúc nào chị rảnh rỗi nhớ tới nhà chơi nhiều hơn nhé."
Cô ta gọi một tiếng chị dâu, trong lòng mọi người đều rất thoải mái, Thẩm Dĩnh cười nhận lời: “Được, có thời gian chị chắc chắn sẽ tới."
...
Tới một rưỡi chiều, Lý Dĩnh Phiên và Lục Thiển mới rời khỏi biệt thự. Sau khi nhìn theo hai người được tài xế đưa đi, cô thở phào một hơi: “Phù, cuối cùng cũng đi rồi, làm em căng thẳng muốn chết."
Lục Hi dựa vào cái tủ phía sau, hai tay khoanh trước ngực, ung dung liếc nhìn cô: “Em căng thẳng à? Sao anh chẳng thấy chút nào vậy?"
"Đó là em giả vờ bình tĩnh thôi, chứ trong lòng thì hoảng muốn chết." Thẩm Dĩnh lại nói tiếp, còn chưa hết sợ: “Đấy là mẹ anh đấy. Nhỡ bà ấy hỏi gì đó mà tôi không biết, vậy không phải sẽ bị lộ sao? Bây giờ em chẳng nhớ gì cả, đến lúc đó..."
Cô đang thao thao bất tuyệt muốn nói ra tất cả lo lắng của mình vừa rồi, nhưng mới nói được một nửa đã bị một vòng tay ấm áp ôm lấy.
Lục Hi cúi người dịch sát lại, cánh tay vòng qua sau lưng cô, dáng người cao lớn giống như muốn nhét cô vào trong vậy.
Đôi môi mỏng chậm rãi khép mở bên tai cô: “Anh biết hết, cực khổ cho em rồi."
Thẩm Dĩnh vốn chỉ đơn thuần là muốn trút ra tâm trạng khẩn trương và áp lực trong lòng vừa rồi, nhưng lúc nghe được lời trấn an dịu dàng này, mũi cô lại hơi chua xót, buồn bực khó chịu nói: “Không sao, em chỉ muốn giải tỏa bớt tâm trạng thôi..."
Nghe thấy cô hờn mát thì Lục Hi có phần dở khóc dở cười, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cô vài cái: “Về sau em không cần phải sợ hãi, có anh ở đây, bất kể em nói gì, làm gì, người khác nghĩ thế nào, anh đều sẽ giải quyết giúp em."
Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, trong khoang mũi đều là mùi dễ ngửi trên người anh: “Đó là mẹ em, nếu em làm bà phật lòng, anh còn đứng về phía em sao?"
Vấn đề này chẳng khác nào "bạn gái và mẹ cùng rơi xuống nước, phải cứu ai trước", Lục Hi bất lực lại nuông chiều lắc đầu: “Em sẽ làm vậy sao? Ăn một bữa cơm còn nhìn trước ngó sau, em sao có thể làm bà phật lòng được."
"Cũng đúng..." Thẩm Dĩnh quyết định, cô vẫn không nên lãng phí tế bào não của mình cho những giả thiết vô nghĩa này.
Thím Lâm thu dọn phòng bếp xong đi ra, và vừa bước ra thì nhìn thấy hai người đứng ôm nhau. Cho dù bình thường bà đã thấy không ít lần, nhưng mỗi lần đều không khỏi đỏ mặt.
Tình cảm giữa cậu chủ và mợ chủ rất tốt, bà làm giúp việc trong lòng cũng thấy mừng cho bọn họ. Nhưng có đôi khi không kịp đề phòng cũng sẽ bị sự "ân ái" này làm cho xấu hổ không chịu được.
Thẩm Dĩnh thấy thím Lâm vội vàng xoay người vào phòng thì nhanh chóng đẩy người mặt ra: “Em… em đi em tài liệu của cửa hàng hoa tiếp đây."
"Em thật sự tính mở lại à?"
"Đúng vậy, dù sao bây giờ em cũng qua nhàn rỗi, nếu trước đó làm không tệ lắm, bây giờ cũng không cần từ buông."
Cô rất kiên cường, vừa trị liệu vừa chăm sóc Thẩm Tiếu, tất cả đều không có vấn đề gì, nhưng Lục Hi lại không đành lòng: “Anh chỉ sợ em sẽ mệt thôi."
Thẩm Dĩnh lại không để ý: “Mệt chút mới có báo đáp chứ? Hơn nữa em cũng không thể cứ ở nhà làm con sâu gạo mãi được, sẽ bị coi thường đấy."
Người đàn ông nghe vậy thì khẽ nhíu mày: “Ai coi thường chứ?"
"Bị người khác xem thường đi? Anh ưu tú như vậy, em chắc chắn cũng phải cố gắng một chút. Cho dù không biết hơn năm năm trước em rốt cuộc sống chung với anh thế nào, nhưng bây giờ em hi vọng mình có thể mạnh mẽ hơn, xuất sắc hơn một chút."
Cô cần phải có sức lực cũng đủ chống đỡ cho mình đi tiếp, chống đỡ cho mình tìm được điểm có thể thỏa mãn chính mình trong mối quan hệ này, mà không phải tất cả cảm nhận đều dựa vào đối phương ban cho.
Cho dù Lục Hi có thể cho cô cuộc sống tốt nhất trong cả đời, nhưng cô vẫn muốn tự mình theo đuổi một vài điều.
"Năm năm trước, em cũng như vậy đấy." Lục Hi áp tay lên gò má mịn màng của cô: “Dũng cảm, cố gắng, tiến thẳng không lùi. Còn nữa, không muốn làm sâu gạo của anh."
Thẩm Dĩnh bị anh chọc cho mím môi cười lên: “Xem ra tôi vẫn rất chung tình."
"Ừ, chỉ có điều em vẫn phải nghĩ cách tiêu tiền đi, nếu không tôi sẽ không có động lực để kiếm tiền mất." Lục Hi nói lời này không phải là giả. Bây giờ động lực kiếm tiền lớn nhất của anh lại xuất phát từ cô, ngoài ra, anh thật sự không có bất kỳ ý tưởng nào khác.
Anh có đủ tiền rồi, ít nhất cả đời này sống vinh hoa phú quý không cần lo lắng, chỉ thiếu duy nhất một người phụ nữ có thể tiêu tiền của anh.
Đó là một cảm giác thành tựu khác.
Thẩm Dĩnh đảo tròng mắt rồi nhón chân tới sát hơn, giảo hoạt nháy mắt với anh: “Anh yên tâm, đến lúc làm chuyển nhượng quyền kinh doanh thì chắc chắn không tránh khỏi phải dùng tiền, anh đừng quên ủng hộ em đấy. Em sẽ chia cổ phần cho anh."
Lục Hi khẽ cười, không hỏi câu nào đã nhận lời: “Một lời đã quyết, bà chủ Thẩm."
Truyện convert hay : Cực Phẩm Tiểu Thần Y