Thẩm Dĩnh đột nhiên cảm thấy người đàn ông vừa rồi lo lắng bất an vì mình khá đáng yêu.
Cô không nhìn cái gương kia, giơ tay lên đặt lên cửa xe muốn đi xuống: “Mở cửa, em muốn về nhà.”
Lục Hi biết da mặt cô mỏng cũng không tiếp tục trêu chọc, đến nơi thì dừng mở cửa xe ra, mình cũng đi xuống theo.
Thang máy của gara trực tiếp vào căn hộ, hai người sau khi tới phòng khách thì đổi giày, thím Lâm đang nấu canh trong nhà bếp, thấy hai người trở về vội vàng qua đón tiếp.
“Ngài Lục, cô Thẩm, hai người về rồi.”
Lục Hi ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong nhà bếp, liếc nhìn thím Lâm: “Từ khi em về, canh trong nhà cũng chưa từng ngừng nấu, qua không bao lâu nữa thím Lâm có thể đi thi lấy chứng chỉ chuyên gia dinh dưỡng rồi.”
Thím Lâm cười ha ha: “Vì bồi bổ cho cô Thẩm, dĩ nhiên tôi không thể ngừng rồi.”
Thím ấy đối tốt với Thẩm Dĩnh, trong lòng Lục Hi cũng vui mừng: “Thím Lâm ở đây làm cũng được một thời gian dài rồi, từ tháng sau bắt đầu tăng tiền lương nữa.”
Mặc dù trước kia tiền lương đều tăng theo hàng năm, nhưng mức độ đều là mười phần trăm, mười lăm phần trăm, bây giờ ngài ấy tự mình mở miệng, so sánh ra nhất định phải gấp đôi.
Thím Lâm mừng rỡ: “Thưa ngài, vậy sao được…”
“Không có gì phải ngại, cho bà thì bà cứ lấy.” Lục Hi cũng không nói nhiều, thay xong giày, kéo Thẩm Dĩnh lên lầu.
Thím Lâm nhìn bóng lưng Lục Hi, biết ngài ấy là người nói cứng nhưng lòng mềm như đậu hũ, mặc dù ngày thường luôn là bản mặt cứng ngắc, thật ra thì nội tâm cũng là một người ấm áp.
Dù sao vẫn là tăng tiền lương, trong lòng thím Lâm cũng cao hứng, vui vẻ trở về nhà bếp tiếp tục ninh canh.
Thẩm Dĩnh bị Lục Hi ôm lên lầu, anh khom người đặt cô lên giường, lấy thuốc La Quyết Trình cho cầm tới: “Em nằm lật qua, anh giúp em bôi thuốc.”
“Bây giờ?”
“Ừ.”
Mặc dù Thẩm Dĩnh vẫn chưa soi gương nhìn bộ dạng thảm hại sau lưng mình, nhưng nghĩ thôi cũng biết tuyệt đối rất dọa người, ngồi ở trên giường không động đậy: “Để tự em làm…”
“Tự em với tới được không?” Người đàn ông không cho xen vào lặp lại lần nữa: “Nằm qua, đừng để anh lo lắng.”
“…”
Lời đã đến nước này, không còn cách nào khác, Thẩm Dĩnh chỉ có thể nghe lời ngoan ngoãn lật người nằm xuống, cô nghiêng mặt sang bên dán vào bên giường có hơi lạnh lẽo, trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm.
Sợ anh thấy sẽ cảm thấy chán ghét, cũng sợ lúc bôi thuốc sẽ đau.
Nhưng người sau lưng không một chút do dự, trực tiếp vén quần áo cô lên, chỉ là sau khi vén lên lại dừng động tác.
Thẩm Dĩnh quay đầu hỏi anh: “Sao vậy?”
“Không sao.” Giọng người đàn ông trầm thấp, nghe không giống như là không có chuyện gì.
Thẩm Dĩnh cho rằng bị mình đoán trúng, khó khăn mở miệng: “Có phải rất dọa người hay không...”
Lục Hi không trả lời, ánh mắt rơi xuống vết thương đã được xử lý qua, trải qua cường lực chiếu xạ của tia laser, toàn bộ vết thương sau lưng cô giống như đều bị mở ra lần nữa.
Mặc dù vết máu màu đỏ đã không còn, nhưng máu bầm phía dưới da vẫn tồn tại, phình ra nhìn thấy mà giật mình.
Trầm ngâm chốc lát, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, không bao lâu vắt một cái khăn lông sạch tới, khăn lông màu trắng còn mang theo dòng nước ấm, Lục Hi cẩn thận lau sạch vết thương xung quanh da cô, sau đó mới nặn thuốc mỡ quấn lên bông gòn.
Thuốc mỡ màu vàng chạm vào da thịt như bị kết tủa tan ra rất nhanh, vô cùng thuận lợi dùng quấn bông gòn đẩy ra, dường như không cần dùng sức, nhưng cho dù là như vậy Lục Hi vẫn vô cùng cẩn thận, rất sợ sẽ làm đau cô, khiến cô cảm giác không được thoải mái.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy vết thương vốn vừa thoải mái lại có chút đau đớn, bởi vì thuốc mỡ lần nữa chạm vào dẫn đến ngứa ngáy một lần nữa.
Lần thứ hai Lục Hi bôi xuống cô đã gắt gao cắn chặt hàm răng, cố nén không phát ra âm thanh nào.
Âm thanh thì nhịn được, nhưng cơ thể đã bán đứng cô bởi vì thuốc mỡ trong nháy mắt siết chặt cơ thể cô, Lục Hi biết cô đau kinh khủng, lại không có cách nào xoa dịu, chỉ có thể liều mạng khắc chế lo âu trong người, càng nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.
Mười mấy phút trôi qua, rốt cuộc cũng bôi xong thuốc mỡ lên toàn bộ vết thương.
Lục Hi dương như lập tức dời tầm mắt, hít sâu thở ra một hơi: “Trước tiên nằm đó đừng cử động, chờ lát nữa hong khô hãy ngồi dậy.”
Anh không dám tiếp tục nhìn, nhìn thêm một cái cũng sẽ khiến anh đau lòng như muốn ngạt thở.
Thẩm Dĩnh lại bừng tỉnh: “Có phải dọa anh rồi không? Sau này để thím Lâm lau cho em đi…”
“Anh rất đau lòng.” Lục Hi cắt đứt những lời nói tự ti của cô, thấy những vết thương này khiến ngực anh dâng lên cơn tức giận, mặc dù cơn giận này ngay cả chính anh cũng cảm thấy không sao giải thích được, nhưng anh chính là không khống chế được.
“Thấy em chịu tội, nhưng anh cái gì cũng không làm được, trong lòng rất đau khổ, những thứ này không liên quan gì đến em, em đừng suy nghĩ nhiều.” Nói xong câu này, không cho cô thời gian đáp lại, anh trực tiếp rời khỏi phòng ngủ đi về phía sân thượng kiểu mở.
Thẩm Dĩnh nhìn theo bước chân rời đi của anh, chỉ thấy người này đóng cửa sân thượng rồi móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi, ngón tay thon dài rút ra một điếu không đợi đốt xong, đã đưa đến mép miệng, cúi đầu hít một hơi.
Khói thuốc màu trắng phả ra từ bên miệng anh, biểu cảm của anh mơ mơ hồ hồ nhìn không được rõ, nhưng làn thuốc quanh quẩn bên người anh một lúc lâu không tan ra, nhưng khiến người ta nhìn được rõ ràng.
Cô làm trị liệu, liều mạng chịu đựng đau đớn, mục tiêu kiên định, không nghĩ tới so với mình người càng áp lực hơn lại là anh.
Cảnh tượng như vậy cô chưa từng nghĩ tới, là quá quan tâm, cho nên nhìn thấy cô có chút không thoải mái cũng sẽ lo lắng như vậy.
Tiếp tục như vậy là không được.
Thẩm Dĩnh cảm thấy mình phải nghĩ một cách, một cách khiến anh không còn lo lắng như vậy.
Nhưng đầu quay tới quay lui, bỗng nhiên có cảm giác không biết làm thế nào.
Người đàn ông này có tiền có quyền, cái gì cũng không thiếu, phương diện vật chất toàn bộ đều đầy đủ, ngay cả phương diện tinh thần cũng cường đại không tìm ra một khe hở, khe hở duy nhất chính là cô, nhưng bản thân cô nên làm sao để an ủi anh đây?
Lúc Thẩm Dĩnh vùi đầu vào cái gối mềm mại, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đầu óc như cái trục đổ xi măng bỗng nhiên mở ra một lỗ thủng.
Thật ra thì... Cũng không phải là không có cách.
…
Ngày thứ ba Thẩm Dĩnh tiếp nhận trị liệu, bởi vì thuốc mỡ La Quyết Trình cho vô cùng hữu hiệu, cho nên máu bầm sau lưng cô dường như đều tan ra hết, sau thời gian cho phép, cô lập tức tắm rửa, ở phòng tắm nhìn vết sẹo trong gương rõ ràng khá hơn so với lúc trước, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù quá trình hết sức thống khổ, không thể không nói hiệu quả vô cùng rõ rệt, sau một lần trị liệu những vết sẹo lồi lõm kia lập tức như được lau sạch một lớp, mặc dù vẫn rất rõ, nhưng khá hơn nhiều so với trước kia.
Kiên trì trị liệu như vậy, ba tháng tuyệt đối có thể loại bỏ toàn bộ vết sẹo sau lưng.
Vừa nghĩ như thế, áp lực đè nén trong lòng giảm đi không ít.
Cô ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường mini trong phòng tắm, kim giờ đã từ từ chỉ hướng vào mười một giờ, cô lau khô tóc, nhìn mình quấn khăn tắm trong gương, gương mặt bị ửng đỏ vì hơi nóng, hít sâu một hơi, không thay quần áo ngủ, trực tiếp khoác áo tắm đi ra ngoài.
Lục Hi đang nửa nằm ở đầu giường nhìn báo cáo, đã rất lâu anh không đến công ty, nhưng Lưu Sinh Yên vẫn sẽ giao báo cáo tháng cho anh.
Hai người là anh em nhiều năm như vậy, đến nay đã hình thành sự ăn ý.
Lúc này, cửa phòng tắm bị mở ra, người đàn ông để báo cáo trong tay xuống, tầm mắt nhìn qua cô, hơi nước màu trắng đang chen lấn từ trong cửa chui ra bên ngoài, mà cô gái nhỏ đứng ở phía trước cả người chỉ bọc một cái khăn tắm màu trắng, để lộ đầu vai mịn màng, đôi chân thẳng tắp thon dài cũng lộ ra ngoài.
Từ sau khi cô bị bệnh mất trí nhớ, anh vẫn luôn không chạm vào cô, không phải là không muốn, đã bao lần đêm khuya đều dùng tay phải mình để giải quyết, nhưng chung quy vẫn không thỏa mãn, lúc này nhìn dáng vẻ cô trong veo như nước, dục vọng trong cơ thể lập tức hướng về một chỗ, tàn phá, kêu gào, rục rịch ngóc đầu dậy.
Truyện convert hay : Nghịch Thiên Tà Thần