Cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Tiếu khẽ bĩu ra, rõ ràng đang mất hứng: "Ba từng đưa con đi sao, con đều quên hết rồi."
Lục Hi xiết chặt tay lái, đây là con anh đang trách anh lâu rồi không ở cùng cậu bé.
Ghen tị hơn nữa thì làm sao, đây đều do anh gây nên cả mà, không trách được người khác.
Đã từng hứa hẹn rất nhiều lần, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần lượt thất hẹn, nên cho đến bây giờ, về chuyện này người làm cha như anh cũng không dám tùy ý mở miệng nữa, chỉ có thể âm thầm quyết định trong lòng, từ nay về sau nhất định phải yêu thương che chở cẩn thận gấp bội.
Thẩm Dĩnh nghe hai cha con nói về chuyện trước đây, ánh mắt rơi trên gương mặt nhỏ nhắn non nớt kia, miệng ngập ngừng cuối cùng cũng không đành lòng nhìn anh bị đánh bại như vậy, chủ động mở miệng giải thích thay cho anh: "Tiếu Tiếu, thật ra lần này là vì mẹ, nên mới để lỡ thời gian lâu như vậy, vì chăm sóc cho mẹ, thật ra ba rất nhớ con."
Thẩm Tiếu luôn luôn ngoan ngoãn khéo léo, nhưng mà việc lần này thật sự đã kéo dài quá lâu, trong lòng cậu bé đã gieo xuống bóng ma nho nhỏ: "Mẹ, mẹ đã từng nói sẽ không để cho con phải ở một mình."
Dù sao thì từ nhỏ cậu bé đã sống cùng với Thẩm Dĩnh, trong tình huống tương tự cậu có thể giận dỗi với Lục Hi nhưng đối với cô thì cậu chỉ biết tủi thân.
Thẩm Dĩnh đã không còn nhớ những lời từng nói với cậu bé từ lâu rồi, đoạn trí nhớ mất đi kia mang theo tất cả những ký ức về đứa trẻ này cũng mất theo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cậu bé, trong lòng cô mềm nhũn ra: "Do mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con."
Cô vẫn nhớ rõ khi mình mới tỉnh lại, biết bản thân có một đứa con, thì vô cùng mâu thuẫn còn sợ hãi nữa, lúc đó thậm chí cô còn nghĩ đến việc mặc kệ đứa bé này, đợi đến khi cô nhớ lại mọi chuyện rồi tính sau.
Nhưng hôm nay đứa bé thật sự xuất hiện rõ ràng ngay trước mắt, cô lại vì ý tưởng ấy mà áy náy không thôi.
Có lẽ xuất phát từ bản năng của người mẹ, cô không thể vứt bỏ đứa trẻ này, cũng không thể nhìn thấy cậu bé đau lòng được, trên mặt cậu xuất hiện bất cứ tâm trạng nào đều có thể dễ dàng tác động đến trái tim cô.
Trên đường đi đến nhà hàng, Thẩm Dĩnh vẫn luôn an ủi cậu bé, ban đầu Thẩm Tiếu rất ấm ức, đến khi xe dừng lại mới tốt hơn một chút.
Cuối cùng Lục Hi quyết định ăn cơm tại một nhà hàng Pháp xa hoa, anh và Thẩm Dĩnh đã quay về ba ngày rồi, bao nhiêu ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào hai người, hễ có chút tin tức nào thì đều lên trang đầu cả, bản thân anh đã quen với việc đó nhưng mà Thẩm Dĩnh và con anh, anh sẽ không để người nhà mình vào nơi đầu sóng ngọn gió.
Nhà hàng này dùng để tiếp đón rất nhiều lãnh đạo, trình độ của người phục vụ và tính riêng tư đều rất cao, đủ để người ta yên tâm.
Sau khi ngồi vào trong phòng, qua cửa sổ nhìn từng đám mấy bị ánh trời chiều nhuộm thành màu đỏ, trong lòng cuối cùng cũng sáng sủa hơn một chút.
Sau đó gọi vài món ăn, Lục Hi còn gọi thêm một chiếc bánh pudding caramel, là món cậu bé thích, trước kia vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe nên không cho cậu bé ăn quá nhiều, lần này vì muốn lấy lòng cậu bé nên phá lệ.
"Con vừa bảo Mã Thiên Xích đưa con đi du lịch? Chú ấy đưa con đi đâu thế?" Trong lúc ăn cơm, Lục Hi không tránh khỏi hỏi tới.
Thẩm Tiếu ăn ngay nói thật: "Thành phố Q."
Thành phố Q cách thành phố J không xa lắm, cũng là một thành phố có ba mặt giáp biển, môi trường rất tốt, thích hợp đi du lịch giải sầu.
"Đi mấy ngày, có vui không?"
"Hai ngày, chú ấy đưa con đi ăn hải sản ở một nhà hàng rất lớn, còn đi dạo ở bờ biển, đúng rồi còn chơi vòng quay rất rất rất lớn... nữa đó." Đang khoa tay múa chân nói rất vui vẻ, đột nhiên Thẩm Tiếu nhớ tới điều gì đó, cả ánh mắt cũng sáng lên: "Còn cả dì Đường nữa, dì ấy cũng đi cùng chúng con."
"Dì Đường?" Nghe thấy tên gọi lạ lẫm, Lục Hi nhíu mày lại: "Dì đó là ai?"
"Là bạn của chú Mã, dì ấy đối xử với con vô cùng vô cùng vô cùng tốt, mua cho con những món quà nhỏ, chăm sóc con giống như mẹ vậy." Nói đến Đường Uyển, trên mặt Thẩm Tiếu không ngăn được niềm vui, trong lòng trẻ con đều vô cùng đơn giản, người nào đối tốt với mình, người nào đối với mình không tốt, chỉ nhìn sắc mặt thôi là có thể nhận ra được.
Chỉ là...
Lục Hi nhướng mày, rất ngạc nhiên về cô gái có thể xuất hiện bên cạnh Mã Thiên Xích, rốt cuộc thì cô ta đến từ đâu.
"Con bảo dì Đường kia là bạn của chú Mã Thiên Xích?" Đối với con mình, Lục Hi không tiện hỏi thẳng, nên uyển chuyển mở miệng.
Thẩm Tiếu không cần nghĩ ngợi đã gật đầu đáp lại: "Đúng vậy, có điều con cảm thấy dì Đường rất thích chú Mã."
Từ "thích" trong miệng trẻ con, nhất định không giống như của người lớn, nhưng đối phương là Mã Thiên Xích thì Lục Hi rất chắc chắn, nếu như chỉ là bạn bè bình thường, chắc chắn anh ta sẽ không để cho cô Đường kia gặp mặt Thẩm Tiếu.
Tuy rằng quan hệ giữa anh và Thẩm Dĩnh đã vô cùng bền chắc, nhưng mà dù sao Mã Thiên Xích cũng là người đàn ông bên cạnh làm bạn với cô năm năm, tóm lại trong lòng anh vẫn đề phòng.
Vì vậy không nhịn được hỏi thêm: "Thế còn chú Mã thì sao? Cũng thích dì đối xử rất tốt với con kia à?"
Hai mắt to tròn của Thẩm Tiếu xoay chuyển, gật đầu rồi lại lắc đầu, mở miệng mang theo chút do dự: "Hình như không thích... Khi ở thành phố Q, chú Mã làm cho dì Đường tức giận bỏ về."
"..."
Thôi, mừng hụt rồi!
Anh biết ngay mà, với hiểu biết của anh về người đàn ông Mã Thiên Xích kia, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thích một ai đó, dễ dàng giao trái tim của mình cho ai.
Sự phức tạp trong mắt người lớn Thẩm Tiếu nhìn không hiểu được, cậu bé dùng dao cắt một miếng bít tết bỏ vào trong miệng, rồi nhìn về phía Thẩm Dĩnh đang ngồi bên cạnh mình: ""Mẹ, sao mẹ không nói lời nào?"
Thẩm Dĩnh đang yên tĩnh chọc chọc bắp ngô nhỏ trong bát, đột nhiên bị điểm danh, làm cho con dao trong tay cô run lên, không phải cô không muốn nói chuyện, mà là hoàn toàn...Không chen miệng vào nổi.
Chú Mã, dì Đường gì gì đó, cô vẫn còn chưa biết, nên lúc này chỉ có thể cười trừ: "Mẹ đang ăn cơm mà, hơi đói bụng."
"A." Thẩm Tiếu không nghi ngờ gì, chỉ nhai miếng bò bít tết của mình, rồi hỏi thêm lần nữa: "Mẹ, rất lâu rồi mẹ chưa gặp chú Mã nhỉ? Gần đây hình như chú ấy vẫn luôn tìm mẹ, con tình cờ nghe thấy chú ấy hỏi mẹ nuôi về chuyện của mẹ."
Thẩm Dĩnh cảm thấy nụ cười trên mặt mình ngay lập tức sắp không giữ nổi nữa, chỉ có thể kiên trì nói: "Đúng đó, rất lâu rồi mẹ chưa gặp hai người ấy."
Lục Hi thấy thế, lại lần nữa khéo léo chuyển chủ đề: "Gần đây con học tập ở trong trường thế nào?"
Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhận ra khúc ngô nhỏ ở trong bát đã bị cô vô tình cắt thành vài khúc, cô vội vàng dùng dĩa đưa vào miệng ăn ngay, sợ bị nhìn ra điều gì đó không ổn.
Chẳng qua là suốt cả bữa cơm bình thường đến không thể bình thường hơn, cô ăn mà nơm nớp lo sợ.
Ăn cơm xong lại đi dạo một vòng ở cửa hàng dưới lầu, mua món đồ chơi cậu bé thích và ô tô nhỏ rồi mới lái xe về nhà.
Trên đường về nhà Thẩm Tiếu không chống cự nổi cơn buồn ngủ, nên đã nằm xuống ghế sau ngáy o..o..., Lục Hi muốn nhân cơ hội này nói với cô một chút, nhưng bị cô cắt ngang, sợ Thẩm Tiếu thức giấc sẽ vô tình nghe thấy vẫn đề khiến cậu bé lo lắng.
Không dễ gì mới về đến nhà, thím Lâm đưa Thẩm Tiếu về phòng rửa mặt, còn Thẩm Dĩnh thì vào phòng ngủ chính sau đó tiện tay đóng cửa lại, lúc này cô mới nặng nề thở ra một hơi, suốt một ngày căng thẳng như dây cung cuối cùng cũng được thả lỏng chút ít, cô ngẫng đầu lên thì trông thấy người đàn ông đang nằm trên giường trong mắt mang đầy ý cười.
Cô bước nhanh qua đó, rồi nói nhanh như súng liên thanh: "Chú Mã và cô Đường rốt cuộc là ai, em rất quen với bọn họ sao? Mẹ nuôi mà Tiếu Tiếu nói đến là Phùng Tuyết Du à? Ngoài Phùng Tuyết Du ra cậu bé còn nhận người nào khác làm mẹ nuôi không?"
Lục Hi bỏ điện thoại trong tay xuống, ngồi thẳng dậy một chút, hai chân khẽ dạng ra một chút, rồi kéo người xuống ngồi giữa hai chân anh, anh ngửa đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời đang căng thẳng kia: "Em hỏi nhiều như vậy, anh cũng không biết nên nói từ chỗ nào."
"Nói tất cả những gì anh biết cho em, nếu không em sợ mình sẽ bị lộ tẩy, tối hôm nay em không dám nói câu nào cả, mỗi lần Tiếu Tiếu mở miệng em đều vô cùng căng thẳng, anh có biết... A...!"
Còn chưa dứt lời, phía sau đầu cô đã có thêm một bàn tay mang ý xấu đè đầu cô xuống thấp một chút, còn người nọ thì nhẹ nhàng ngẩng đầu lên phủ lên đôi môi...
Truyện convert hay : Người Ở Rể Giữa Đường