Mặc dù trước khi đến biệt thự cô không có chút ký ức nào cả. Nhưng khi trước mặt thật sự xuất hiện một căn nhà như thế, khi cô đứng trong hoàn cảnh thế này, nước mắt lại không thể kiềm chế mà chảy xuống như mở van.
Lục Hi còn chưa kịp vỗ về cảm xúc của cô, bên kia, cửa lớn biệt thự đột nhiên bị người mở ra từ bên trong, thím Lâm thấy hai người trở về lập tức chạy chậm đến trước mặt, người lớn tuổi suy nghĩ của tỉ mỉ, tuy chỉ là chủ tớ, nhưng Thẩm Dĩnh đối xử với bà rất tốt, có thêm một phần tình cảm nhìn thấy bọn họ trở về cũng không nhịn được đỏ mắt: “Ngài Lục, cô Thẩm, cuối cùng hai người cũng trở về rồi!”
Khi Thẩm Dĩnh nhìn thấy thím Lâm thì sửng sốt một lát, trước mắt chợt tối sầm, xuất hiện rất nhiều mảnh vỡ, giống như lúc ở nước Y vậy, bước chân của cô hơi loạng choạng, Lục Hi nhíu mày đỡ lấy cô: “Dĩnh Dĩnh?”
“Em không sao…” Khó khăn lắm cô mới đứng vững được, giơ tay phải ấn huyệt Thái Dương, trong đầu như có một cọng dây không ngừng bị kéo đến căng đau.
Tình hình như vậy không phải lần một lần hai, Lục Hi biết cô bị xúc động, nhớ đến gì đó. Nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đau đớn này của cô, vừa vui vẻ vì cô có thể nhớ lại bọn họ, vừa không nhịn được lo lắng cho thân thể cô, đúng là giày vò.
Lục Hi ôm cô vào nhà, khi nhìn thấy trang trí quen thuộc trong phòng, Thẩm Dĩnh lập tức ngơ ngác như bị bấm trúng nút chậm lại, từ phòng khác đến phòng ăn lại đến nhà bếp, từ lầu một lầu hai đến lầu ba, cuối cùng, cô đẩy cửa phòng ngủ chính ra, nhìn thấy phòng ngủ đơn giản lại xa hoa kia, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, lại không nhớ được gì, hơi trống rỗng.
Như trong lòng đang thiếu điều gì đó, tựa như một tấm hình đầy đủ chợt thiếu đi một mảnh ghép, vừa tiếc nuối vừa khiến người ta chán nản.
Nhưng vào lúc này, phía sau đột nhiên xuất hiện một cánh tay khoẻ khoắn, lòng bàn tay ấm áp khô ráo che lên mắt cô, ngăn lại mọi thứ trước mắt.
Lục Hi cảm nhận được lông mi bối rối quét qua lòng bàn tay, tay kia ôm lấy eo nhỏ của cô, kéo người vào lòng: “Đừng gấp gáp, mọi chuyện đều sẽ nhớ lại được thôi, đừng áp lực quá.
“Em không nhớ ra được…” Thẩm Dĩnh uể oải nói, muốn lấy tay anh xuống, lại bị người nắm lấy bả vai xoay về.
Đôi mắt sâu như mực của người đàn ông kề sát đến gần: “Thẩm Dĩnh, nhìn anh.”
Giọng nói dịu dàng truyền vào tai mạng theo chút cứng rắn, khiến cô không thể không nhìn về phía người nọ.
“Không ai ép em nhất định phải nhớ đến cái gì, càng sẽ không yêu cầu em nhớ lại tất cả trong khoảng thời gian bao lâu, với anh, em có thể trở về đã là kết quả tốt nhất rồi, em hiểu không?” Anh nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng.
Sao Thẩm Dĩnh có thể không hiểu được.
Mấy tháng nay anh không ngừng hết lòng chăm sóc, còn quan tâm cẩn thận, vẫn luôn truyền cho cô tín hiệu như thế.
Nhưng nói tới nói lui, sao trong lòng cô có thể không sốt ruột được, một ngày không thể nhớ lại, cuộc sống của cô sẽ không trọn vẹn một ngày, cô không muốn mất đi trí nhớ muôn màu muôn vẻ kia, đặc biệt là theo thời gian trôi qua, cô đã không còn mâu thuẫn với Lục Hi như trước nữa, cô muốn hiểu về người đàn ông này nhiều hơn, nhưng bây giờ lại không có cách.
Thẩm Dĩnh do dự nhìn vào mắt anh, sau một lúc lâu mới khó khăn nói một câu: “Nhưng như thế là không công bằng với anh, anh làm nhiều điều cho em như thế, mà em lại không nhớ được…”
Sau khi nghe thấy những lời này của cô, sắc mặt Lục Hi nặng nề, khi lên tiếng lần nữa giọng nói cũng nghiêm khắc hơn: “Anh nói rồi, anh đối xử tốt với em không phải để em báo đáp cái gì, em chỉ cần yên tâm nhận lấy là được rồi.”
“Nhưng em không làm được.” Thẩm Dĩnh nâng tay xoa trái tim mình: “Nó nói với em rằng em không thể như thế, nó nói với em anh là một người rất quan trọng.”
Nếu trước đây chỉ là bị động chấp nhận mọi thứ sau khi tỉnh lại, vậy bây giờ, cô muốn thay đổi mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, cô không thể hoàn toàn yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của anh mà không đáp lại chút nào được, cũng không phải chưa từng nhìn thấy bóng lưng hiu quạnh của người đàn ông trong đêm tối tĩnh lặng, cô không thể ích kỷ như vậy.
Thẩm Dĩnh không biết nên bày tỏ trọn vẹn suy nghĩ của mình thế nào, nhưng dù thế Lục Hi vẫn hiểu.
Anh hiểu mọi thứ của cô, đương nhiên cũng hiểu bây giờ trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Sợ anh uất ức?” Sau khi hiểu được ý cô, ánh mắt Lục Hi dịu dàng hơn mấy phần, bàn tay to nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để cô nhìn về phía mình: “Nếu em muốn bù đắp cho anh, thật ra ngoài nhớ lại cũng không phải không có cách khác.”
Anh nói lời mập mờ nước đôi, Thẩm Dĩnh khó hiểu nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia, thuận theo hỏi một câu: “Cái gì?”
Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên sắc bén như loé lên ánh sáng trong bầu trời đêm, xuyên qua sự cản trở của không khí đâm hẳng vào mắt cô, rơi xuống trái tim cô, chỉ thấy môi mỏng của anh hơi mở, cực kỳ rõ ràng nói ra năm chữ…
“Yêu anh một lần nữa.”
“Kinh” một tiếng.
Như có tấm sắt gõ mạnh vào đầu, khiến cô rung động đến choáng váng.
Một lần nữa.
Yêu anh.
Hai từ cuối cùng anh nói ra như ma chú, liên túc luẩn quẩn vang lên bên tai cô.
Lục Hi nhìn thấy rõ ràng sự khiếp sợ dấy lên trong đôi mắt hạnh kia và bước chân điên cuồng lùi lại của cô, ánh mắt loé sáng, nâng tay giữ lấy gáy cô, dẫn người vào bên trong, không cho cô cơ hội chạy trốn: “Em đã trở về rồi, anh cũng đã ở đây, cần gì phải sống trong hồi ức của quá khứ chứ. Chúng ta có nhiều thời gian như vậy, nhiều tương lai có thể tính toán, sinh sống như vậy, trong cuộc đời dài đằng đẵng sau này, anh có lòng tin để em chấp nhận anh, yêu anh một lần nữa.”
Những lời này, anh nói rất tự tin, thậm chí còn hơi kiêu căng ngạo mạn, như bọn họ sống cùng cả đời là chuyện đương nhiên vậy.
Cho nên khi anh nói ra câu cuối cùng rằng “anh có lòng tin để em chấp nhận anh, yêu anh một lần nữa”, chẳng những cô không thấy phản cảm, tim còn đập thình thịch.
“Dĩnh Dĩnh.” Hai tay anh nâng mặt cô lên, tư thế thành kính, thân thế cao lớn hơi nghiêng người kề sát vào cô, hô hấp ấm áp phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô: “Cho dù giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, dây dưa bao nhiêu lần, chúng ta đều sẽ ở bên nhau, trước giờ anh đều không tin vào số phận, nhưng vì em, anh sẵn lòng tin tưởng một lần. Cho dù em đã quên anh, cho dù cả đời này em sẽ không nhớ lại khoảng thời gian lúc trước nữa. Nhưng anh chắc chắn kỷ niệm mà chúng ta tạo ra từ giờ về sau nhất định sẽ tốt hơn lúc trước.”
Những lời này của anh xuất phát từ tận đáy lòng, Thẩm Dĩnh cảm thấy chắc chắn anh điên rồi, cho nên mới nói những lời như dù cả đời cô không nhớ lại, anh cũng sẽ không để ý thế này.
Nhưng mà…
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia, nhìn thấy ảnh ngược của mình ở chỗ sâu trong đôi mắt đó, tin rằng lúc này anh cũng nhìn thấy hình ảnh giống thế.
Bỏ hết những suy nghĩ, quên đi uất ức, cô nín khóc mỉm cười, nâng hai tay để xuống bả vai rộng lớn của người nọ, hơi dùng sức nhón chân hôn lên đôi môi mỏng khêu gợi kia…
Chạm vào nhẹ nhàng rồi tách ra, mặt cô đỏ đỏ kề sát vào anh, cười gian trá, đáy mắt như có ánh sáng đang xoay chuyển: “Vậy hôm nay xem như ngày đầu tiên của chúng ta nhé.”
Truyện convert hay : Ngạo Thế Đan Thần