Anh ta đột nhiên hỏi một câu như vậy, Đường Uyển sững sờ một lúc, đầu óc đột nhiên không nghĩ ra được, nghĩ một lúc mới hiểu, anh đang nói đến câu nói lúc ăn cơm.
Cô có chút đất ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tôi không có bạn trai, tôi sợ Tiếu Tiếu nói linh tinh nên mới cố ý nói như vậy.”
Tình hình lúc đó là như vậy, cô sợ nếu tiếp tục nói sẽ vô cùng xấu hổ, nên mới tùy tiện nói như vậy.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, sự khác thường trong lòng anh từ từ tan biến, nhưng khuôn mặt vẫn cau có: “Đã không có thì đừng lừa người khác, tôi không muốn khiến Thẩm Tiểu buồn.”
“Buồn?” Đường Uyển chớp mắt, không cảm thấy có cái gì là không thích hợp: “Cậu bé….không có buồn mà? Hơn nữa, ở cái tuổi của thằng bé cũng không biết thích là như thế nào, tôi chỉ sợ sẽ xấu hổ thôi.”
Không ngờ Mã Thiên Xích lại không quan tâm: “Tôi không ngượng ngùng, cũng sẽ không nghĩ nhiều.”
“…..”
Vì vậy, cái này là đang trá hình, muốn nói với cô, anh ta không hề thích cô, để cô cũng không cần phải nghiêm túc sao?
Ban đầu Đường Uyển vẫn cảm thấy không có gì, lúc này lại có chút phân tâm bởi những lời nói khó hiểu của anh, không kiềm chế được mà oán giận anh: “Anh đã không quan tâm, tôi nói tôi có bạn trai thì làm sao, thằng bé chỉ là một đứa trẻ, sao có thể vì loại chuyện như thế này mà đau lòng chứ, hơn nữa tôi cũng sợ bị hiểu nhầm.”
Lông mày của Mã Thiên Xích vừa mới trở lại bình thường, bây giờ lại nhướng lên: “Hiểu nhầm?”
“Đúng vậy, giữa tôi và anh vốn chả có gì, tôi nói tôi có bạn trai đúng lúc có thể tránh được nghi ngờ.” Lúc Đường Uyển câu này, giọng nói mang theo sự oán trách mà ngay đến cả bản thân cô cũng không cảm nhận được.
Giống như là lòng tốt của mình bị người khác phủ nhận, bị người khác bỏ qua, khiến cô muốn làm ra vẻ không xứng đáng phản kích lại.
Nếu như nói là lúc nãy Mã Thiên Xích chỉ có chút khó chịu, thì bây giờ đã thực không còn kiên nhẫn, không muốn nói nhiều nữa, trực tiếp vòng qua cô đi thẳng vào trong khách sạn.
Đường Uyển nghiến răng, vội vàng đi vào theo, lúc đi đến cửa thang máy đúng lúc đuổi kịp anh, cô bước vào, đóng cửa lại, hai hình ảnh được phản chiếu trên bức tường gương của thang máy.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, cô khẽ hỏi: “Anh rất thích Tiếu Tiếu đúng không?”
Hai tay Mã Thiên Xích đút trong túi quần, đứng ở đó rất tùy ý nhưng lại không mất đi phòng thái, chỉ liếc nhìn cô một cái, mà không trả lời.
Đường Uyển đã quen với phương thức sống chung với anh ta, lại lên tiếng: “Từ lúc còn nhỏ, thằng bé ở với anh bao lâu?”
“Năm năm.” Lần này, cuối cùng anh cũng trả lời cô.
Cái kiểu không cần suy nghĩ mà đã trả lời, khiến Đường Uyển nhận ra, người đàn ông này vô cùng vui khi nhớ lại quãng thời gian năm năm qua, nếu không anh ta cũng sẽ không nói ra hai từ năm năm một cách dứt khoát như vậy.
Năm năm đó hẳn là khoảng thời gian hiếm có mà anh ta và người phụ nữ tên Thẩm Dĩnh kia có thể ở bên nhau.
Anh ta yêu sâu đậm như vậy, tại sao khoảng thời gian năm năm đó vẫn không có được trái tim của đối phương? Lẽ nào Thẩm Dĩnh cứng rắn đến mức đối mặt với một người đàn ông như vậy mà vẫn không cảm động?
Nhìn tấm lưng cao và thẳng kia, sau khi sự náo nhiệt qua đi, lại là dáng vẻ lạnh lùng, anh ta thường ở một mình, nhưng ai lại thật sự thích cô đơn, lạnh lẽo chứ, chỉ là cầu không được mà thôi.
Nghĩ như vậy, Đường Uyển lại có chút đồng cảm với anh ta, nhìn thì có vẻ vô tình, nhưng thực ra cũng là một người si tình.
“Tinh….”
Âm thanh biểu thị thang máy đã đi đến đã phá vỡ sự suy tư của cô, hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy, phòng của anh ta ở ngược hướng với cô, thấy anh muốn đi sang bên kia, hành động nhanh hơn suy ngh, Đương Uyển gọi anh: “Mã Thiên Xích.”
Cô rất ít khi gọi thẳng tên của anh ta, thường sẽ lịch sự, xa lạ gọi anh ta một câu “anh Mã.”
Cho dù trong lòng đã đem cả tên lẫn họ của anh ta mắng không dưới một trăm lần.
“Anh thích Thẩm Tiếu là vì thằng bé là con trai của Thẩm Dĩnh phải không?” Cô lấy hết can đảm để lên tiếng hỏi, trong lòng có một giọng nói vẫn luôn khuyến khích cô nói ra những điều mình muốn nói: “Nhưng cô ấy có gia đình rồi, anh làm tất cả mà không cần báo đáp như thế này có ý nghĩa gì chứ?”
Bước chân của Mã Thiên Xích dừng lại bởi lời nói của cô, dưới ánh sáng lờ mờ của hàng lang, anh nghiêng nửa khuôn mặt qua, ngũ quan xinh đẹp dưới ánh sáng càng rõ ràng hơn: “Cô thì hiểu cái gì.”
“Tôi không hiểu.” Đường Uyển nặng nề thở ra một hơi, không phục nói: “Tôi chưa từng yêu đương, không có tư cách dạy anh, nhưng lẽ nào thích một người không phải là nên ở bên cạnh cô ấy sao? Nhưng tất cả những gì anh làm bây giờ, ngoài thỏa mãn một chút thương cảm của chính mình, thì còn có tác dụng gì?”
Cô không cảm thấy bên cạnh công chúa nhất định phải cần một kỵ sĩ, công chúa đã có vương tử, kỵ sĩ nên buông tay, theo đuổi hạnh phúc mà mình muốn, chứ không phải tiếp tục quấn lấy chính mình, tự làm phiền mình.
Bàn tay xuôi ở hai bên siết chặt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, từ trước đến giờ chưa có ai dám thảo luận với anh ta về Thẩm Dĩnh, kể cả cấp dưới của anh ta cũng không có người nào dám nói một câu, tất cả mọi người đều biết Thẩm Dĩnh chính là một chủ đề cấm kỵ, vậy mà cô lại dám.
Anh ta nghĩ rằng bản thân sẽ tức giận vì những bình phẩm lung tung như vậy, nhưng không, ngay cả anh ta cũng không ngờ, anh ta chỉ đứng ở đó, từng từ từng chữ nói cho cô nghe: "Cô nghĩ tình cảm là gì, muốn cho là cho, muốn lấy lại là lấy lại? Chúng tôi đã từng dựa vào nhau mà sống, ngoài tình yêu, còn có những tình cảm quý giá hơn, cô nghĩ rằng chỉ có mình tôi cho đi, nhưng những thứ cô ấy đã cho đi nhiều hơn rất nhiều so với cô nghĩ, tôi không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là người không trọng tình nghĩa.
Đối với người ngoài anh là một người có trái tim lạnh, nhưng đối với những người muốn đi vào trái tim thì anh lại là một cục sắt nóng đến mức làm người khác bị phỏng.
Lần đầu tiên Thẩm Dĩnh xuất hiện trước mặt anh ta, đã cứu anh ta một mạng, sau này anh ta mới làm tất cả vì cô, là để trả ơn cũng có sự ích kỷ của riêng mình, anh ta vốn là một người bên lề không có tình cảm, nhưng năm năm đó, cô không ngừng mang những tình cảm chân thành, hồn nhiên truyền vào người anh ta, biến anh ta thành một người bình thường.
Đưởng Uyển cắn môi, cô không biết gì về quá khứ của họ, cũng không lập trường bình luận gì về nó, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ buồn bực, sầu não, thiếu quyết đoán của anh ta lúc này, không nói ra được sự khó chịu trong lòng cô, giống như nhìn thấy một hình ảnh khác của chính mình, không ngừng đấu tranh, lại tự từ bỏ.
Rất lâu sau, cô mới buông lỏng đôi môi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy trọng lượng: “Nhưng anh không muốn bản thân có thể sống hạnh phúc sao? Anh không cảm thấy tiếc cho chính mình sao?”
Nhưng không ngờ Mã Thiên Xích không có chút do dự, lên tiếng: “Tôi đã đừng gặp được hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.”
“…..”
Có người cả đời có vô số bạn gái, thậm chí, không chỉ có một cuộc hôn nhân, nhưng chưa chắc bọn họ có thể gặp được một người thật sự hiểu mình, hoặc yêu mình sâu đậm, mặc dù bây giờ anh ta không có được, nhưng lại may mắn gặp được, anh ta nói như vậy là đủ rồi.
Trong lòng Đường Uyển giống như bị một cái gì đó va vào, không đau, nhưng lại không ngừng run rẩy, nhìn vào hình bóng biến mất ở cuối hành lang, trong ngực có một cái gì đó đang căng lên.
Trái tim đập thình thịch, cô đưa tay lên che vị của trái tim mình, cố gắng kiềm chế trái tim vì hoảng sợ mà đập vô cùng mãnh liệt.
Quay người, mở cửa, bước vào trong phòng, cô dựa vào cánh cửa, thẻ phòng bị cô ném trên bàn, trong phòng vô cùng yên tĩnh, ánh đèn bên ngoài cửa sổ, xuyên qua rèm cửa bằng vải voan mỏng màu trắng chiếu vào tầm mắt.
Truyện convert hay : Chớ Chọc Phúc Hắc Cuồng Phi