Thế nhưng lúc thấy bả vai của anh ta trúng một phát súng, lúc bom phát nổ thì anh ta đang giằng co với cảnh sát, căn bản cũng chưa kịp nhìn thấy rõ đã xảy ra chuyện gì. Sau đó bị áp giải, thẩm vấn, nghi vấn duy nhất trong lòng của anh ta chính là không tận mắt nhìn thấy một màn kia.
Theo lẽ thường mà nói, một quả bom như thế thì ai cũng không chịu nổi, nhưng anh ta luôn cảm thấy chuyện này vẫn chưa chấm dứt ở đó, cô ta có lẽ vẫn chưa chết.
Nhưng một câu nói của Lục Hi lại đánh nát suy nghĩ này của anh ta. Chết rồi, người không còn nữa.
Không thể nào như vậy được Hawk không hề suy nghĩ gì mà phủ nhận, tia sáng sắc bén trong cặp mắt kia cũng không hề tiếp tục che giấu: "Nếu như cô ấy thật sự đã chết rồi thì cậu sẽ không bình tĩnh như vậy."
"Tôi hẳn nên thế nào đây, giết anh à?" Lục Hi lắc đầu: "Ở đây là cục cảnh sát, tôi sẽ không vì một tên khốn nạn như anh mà kéo chuyện xấu vào mình, pháp luật sẽ xử lý anh, pháp luật sẽ thay tôi giết anh."
Hawk nghe anh nói vậy, trước mắt hiện lên dáng vẻ của Thẩm Dĩnh, giống như không thể nào thừa nhận được sự thật đang bày ra trước mắt này, cảm xúc của anh ta bỗng nhiên kích động, bật đứng dậy từ trên ghế, hai tay giơ lên cao rồi lại hung ác đập xuống mặt bàn, muốn điếc hết tai: "Cậu gạt tôi, cô ấy không chết, tuyệt đối không chết được."
Nhân viên cảnh sát ở sau lưng lập tức bắt anh ta lại, ấn đầu của anh ta xuống, đè chặt anh ta trên mặt bàn.
Da mặt dán với mặt bàn lạnh lẽo, bộ phận trên mặt thay hình đổi dạng, nhìn ra cũng không giống con người, anh ta trừng to mắt nhìn chằm chằm Lục Hi: "Nói đi, có phải là cậu đang gạt tôi hay không."
"Tôi gạt anh à? Với lý do gì?" Lục Hi cũng đứng dậy anh đi đến bên cạnh người của Hawk, vóc dáng cao ráo ngăn trở tia sáng trên đỉnh đầu của anh ta, cái bóng rơi vào trên mặt của anh ta, người đàn ông nhìn từ trên cao xuống dưới, nghiến răng nghiến lời nói: "Không phải anh là người hy vọng cô ấy chết nhất à?"
Hawk mấp máy môi, nửa bên mặt cũng theo đó mà lay động, anh ta giống như đã bị điểm huyệt, mất đi khống chế: "Tôi muốn cô ấy chết thì tôi có một nghìn trăm nghìn cách, căn bản không cần chờ đến lúc các cậu tới mới có thể giết cô ấy. Sợi dây nối với quả bom kia cũng chỉ có một đầu, rất dễ dàng có thể tháo ra được, dụng cụ để phát nổ tôi giấu trong túi ở bên eo, nếu như tôi muốn để cho cô ấy chết thì trong một giây cô ấy đi về phía cậu tôi đã có thể làm cho nó phát nổ rồi."
Những lời nói này, từ sau khi anh ta bị bắt giữ cho đến bây giờ anh ta cũng chưa từng nói, nhân viên cảnh sát quan sát lập tức múa bút thành văn viết bản ghi chép.
Rõ ràng là Thẩm Dĩnh điều đang xem từ đầu tới cuối, khi nhìn đến khuôn mặt kia của Hawk xuất hiện, cô cảm giác được mình tức ngực khó thở, cô thở không nổi, nhưng lại không biết tại sao.
Cô không hiểu tại sao Lục Hi muốn lừa gạt đối phương rằng mình đã chết rồi, người đàn ông kia cãi nhau với Lục Hi, còn có những lời nói trong nội dung kia đều làm cho cô cảm thấy rùng mình. Mặc dù cô không hiểu rõ nguyên nhân nhưng cô có sự sợ hãi rất lớn và bài xích đối với người đàn ông ở bên trong, đặc biệt là lúc Lục Hi đi đến bên cạnh anh ta, cô lại vô cùng sốt ruột lo lắng cho anh, sợ anh sẽ bị thương.
Cô chưa bao giờ có một tâm trạng thất thường như vậy đối với Lục Hi, nhưng vào giờ phút này, cô lại không tự chủ được mà lo lắng.
Người ở bên ngoài có thể thông qua tấm kính mà nhìn thấy rõ ràng ở bên trong, nhưng người bên trong lại không nhìn thấy ở bên ngoài.
Tinh thần Hawk căng cứng cao độ, đây là lần đầu tiên mà anh ta mất lý trí kể từ khi bị bắt đến nay.
Cái này đối với yêu cầu của bọn họ là chuyện tốt, tất cả các nhân viên cảnh sát chỉ khống chế anh ta nhưng lại không cưỡng ép mang ta rời đi, hoặc là đánh cho anh ta ngất xỉu.
Lục Hi nghe thấy những lời nói này, không những không cảm thấy có một chút xúc động nào ngược lại càng thêm buồn nôn: "Đừng vì anh không có chút tính người nào mà kiếm cớ, mặc kệ quá trình ở trong lòng là như thế nào thì đều không thay đổi được sự thật anh là một tội phạm giết người. Là do anh đã hại chết cô ấy, là do anh đã giết chết cô ấy."
Câu nói này đối với Hawk mà nói giống như đè chết một cọng rơm cuối cùng của con lạc đà, thậm chí đáy mắt của anh ta xuất hiện một vẻ hoảng hốt, lớn tiếng phản bác: "Không phải là tôi, là người cảnh sát kia, hắn ta mới là kẻ cầm đầu gây ra tất cả những chuyện này. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng muốn giết cô ấy, cho tới bây giờ cũng không hề..."
"Cô ấy tốt như vậy tại sao gặp phải một tên cặn bã tàn bạo như anh, đây là chuyện bất hạnh nhất trong cuộc đời của cô ấy. Cho đến bây giờ mà anh vẫn không chịu hối cải, cho nên anh không xứng đáng khiến bất kỳ ai thương hại anh, anh phải sống trong một rãnh nước dơ bẩn mà không ai chịu nổi, đó mới có thể là báo ứng tốt nhất dành cho anh."
Từng chữ từng chữ của Lục Hi khiến Hawk nhớ đến Lúc tối ngày hôm đó tâm sự với Thẩm Dĩnh, mặc dù chỉ nói dăm ba câu, nhưng đó lại là tư vị cho tới bây giờ anh ta vẫn chưa từng thử trong cuộc đời của mình.
Cô là thật lòng, ít nhất lúc nói một số vấn đề nào đó thì thật lòng.
Cô đã từng hỏi anh ta có nghĩ tới muốn đổi một cách sống khác hay không.
Trong cuộc đời này, đây là lần đầu tiên có người hỏi anh ta như vậy.
Anh ta bị ép phải đi trên con đường này, đã xác định mở đầu rồi thì sẽ không có phần cuối, chỉ có thể đi một đường đến đen tối. Có lẽ bởi vì ngầm hiểu lẫn nhau như thế này mà tất cả mọi người đều chưa hề để ý đến chuyện, Rốt cuộc anh ta muốn sống một cuộc sống như thế nào.
Nhưng mà bây giờ, anh ta đã tự tay giết chết người này.
Mắt thấy thần trí của Hawk sắp không tỉnh táo, lúc này nhân viên cảnh sát mới nữa lôi nữa kéo anh ta ra khỏi phòng, sau khi ra khỏi phòng vẫn có thể nghe được âm thanh la hét không phục của anh ta.
Lục Hi đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt lại, giống như là muốn chặt đứt hết tất cả những chuyện đã xảy ra lúc nãy trong bóng tối trước mắt anh.
Thẩm Dĩnh cách một tấm kính nhìn bóng lưng to lớn kia, không biết làm sao mà đáy lòng của cô lại sinh ra cảm giác chua xót, ánh đèn màu trắng rơi trên đỉnh đầu và trên đầu vai của anh, bốn phía đều im lặng, thân thể khỏe mạnh kia đang chịu đựng quá nhiều quá nhiều áp lực và tâm sự không dễ dàng bị phát hiện.
"Làm sao vậy? Cô có chỗ nào không thoải mái hả?" Âm thanh của La Quyết Trình đã kéo cô lại từ trong suy nghĩ.
Thẩm Dĩnh liếc mắt sang Lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu, chỉ hơi mệt mỏi mà thôi."
"Đợi lát nữa chúng ta sẽ trở về ngay, sẽ không kéo dài thời gian đâu." La Quyết Trình nhẹ nhàng thở ra, một câu "Có nhớ ra cái gì không" ở bên miệng xoay tới xoay lui không dưới ba lần, cuối cùng cũng không thể nói ra.
Trong lúc mấu chốt này anh ta cũng không đành lòng ép buộc có quá nhiều, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kia cơ hồ không có tí gợn sóng nào, anh ta lại nhịn không được mà thất vọng thay cho Lục Hi.
Thôi vậy, thành công nhanh chóng và lợi ích ngắn hạn sẽ có tác dụng ngược, có một số chuyện thật sự không thể nào gấp gáp được.
Thẩm Dĩnh bị La Quyết Trình và bác sĩ đẩy vào trong xe một lần nữa, cô không thích hợp đợi quá lâu trong hoàn cảnh như thế này.
Lục Hi nói vài câu đơn giản với đội trưởng cũng theo đó mà đi khỏi.
Trên đường quay về bệnh viện, Thẩm Dĩnh nhiều lần không nhịn được mà lén lút liếc mắt nhìn anh, nỗi lo lắng lúc đầu ở trong lòng của Lục Hi bị ánh mắt của cô quấn quýt đến nỗi không thể bình tĩnh được: "Nhìn cái gì?"
Thẩm Dĩnh đã chắp nối lời nói của Hawk không sai biệt lắm, gần như có thể hiểu rõ được lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không khỏi có chút thổn thức: "Lúc nãy người đàn ông kia có phải rất hối hận khi đã "giết" em không?"
Lục Hi không ngờ tới vậy mà cô lại hỏi cái này, thân thể đang ngồi yên cử động, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía cô: "Em biết người làm việc trong pháp luật kiêng kỵ nhất một điểm là cái gì không?"
Mặc dù Thẩm Dĩnh đã quên đi anh rồi, nhưng cũng chưa từng quên mình đã dùng tình cảm chân thành để học pháp luật, chỉ là phải cấm kỵ quá nhiều điều, trong lúc nhất thời quả thật cô không nghĩ ra được một điểm từ trong miệng anh là cái gì.
"Là tuyệt đối không thể đồng tình với tội phạm."
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở ra, mấy chữ này nhẹ nhàng nhưng lại bởi vì anh kiên định mà vô cùng có lực.
Không đợi Thẩm Dĩnh mở miệng, anh lại nói tiếp: "Đối với Hawk mà nói, cái chết của em không đủ để anh ta tiếc nuối, chuyện mà anh ta thật sự quan tâm chính là đã giết mất loại cảm giác được người tôn trọng và tha thứ."
Thẩm Dĩnh nghe được cái hiểu cái không, Lục Hi nhìn thấu nghi ngờ nơi đáy mắt của cô, đánh gãy suy nghĩ sâu xa của cô: "Anh ta đã sớm mất đi tính người rồi, không thể nào dùng tâm lý của người bình thường để suy đoán nội tâm của một người có bệnh suy nghĩ vặn vẹo được, em mãi mãi cũng nghĩ không ra."
Cái gọi là tâm ma, chính là lòng thù hận, ý nghĩ tham lam, suy nghĩa xằng bậy, chấp nghiệm, oán niệm. Mà Hawk đã sớm luân hãm sâu vào trong tâm ma, không có cách nào kiềm chế được, cũng không muốn tự kiềm chế.
Truyện convert hay : Hồn Đế Võ Thần