Ba mươi năm cuộc đời, ngoại trừ năm đó Thẩm Dĩnh xảy ra chuyện, thì đây là lần thứ hai mà Lục Hi cảm nhận được một cảm giác bị cuộc sống lừa bịp, anh không dám tin chuyện như thế này lại có thể xảy ra trên người của người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Một vụ nổ, toàn thân cô bị bỏng cả một diện tích lớn, điều này thì cũng thôi đi, ông trời còn muốn cướp đoạt đi cả ký ức của cô.
Người đàn ông nhắm chặt đôi mắt, hai tay siết lại thành quyền, cái loại cảm giác liều mạng muốn bắt lấy nhưng lại từ từ biến mất đi khiến anh đau khổ vô cùng.
Khi người mình yêu nhất nhìn mình với đôi mắt tê dại, khuôn mặt vô cảm hỏi bản thân mình là ai, trái tim của anh đã gần như sắp chết rồi.
Sự phát triển của sự việc vượt qua khỏi tưởng tượng của tất cả mọi người, La Quyết Trình đã nghĩ ra rất nhiều kết quả có thể xuất hiện, chỉ duy nhất không nghĩ đến Thẩm Dĩnh sẽ mất đi trí nhớ, điều này khiến cho người khác khó mà chấp nhận được hơn bất kỳ chuyện nào, không ai có thể cho phép người mà mình yêu thương nhất quên đi mình.
“Đây là trừng phạt.” Lục Hi đột nhiên cười khẩy, đôi con ngươi đen láy lại lần nữa mở ra, dưới đáy mắt viết đầy sự tự giễu: “Sự trừng phạt của ông trời đối với tôi.”
Ngoại trừ điều này ra, anh cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung chuyện này nữa.
“Hi, còn có cách mà, có rất nhiều bệnh nhân mắc chứng mất trí nhớ do tâm lý có thể lấy lại ký ức trước đó thông qua hướng dẫn và điều trị nữa.”
“Cô ấy quá đau khổ rồi, cho nên mới dùng cách quên đi chúng ta để tránh bị tổn thương.” Lời vừa nãy của La Quyết Trình anh đã nghe hiểu rồi, cũng chính vì nghe hiểu rồi cho nên trong lòng mới càng thêm dằn vặt: “Tôi thậm chí là còn không biết có nên để cô ấy nhớ lại hay không nữa.”
La Quyết Trình buồn bã đưa tay nắm lấy một bên vai của anh: “Cho dù cô ấy không muốn nhớ lại tất cả đi nữa, nhưng chỉ có cậu là Thẩm Dĩnh nhất định sẽ không muốn quên đâu.”
Trầm mặc một hồi, cơ thể cao lớn của người đàn ông từng chút một khom xuống, giống như là trên người đang phải gánh chịu một trọng lượng mà người khác không thể chịu đựng được vậy, nó đang từng chút từng chút nghiền nát anh: “Quyết Trình, tôi thậm chí là không biết nên làm gì nữa...”
Nếu như là bệnh khác anh còn tự tin sẽ chữa khỏi cho cô, mấy ngày nay anh đã vô số lần nghĩ đến vấn đề này, cho dù sau này cơ thể Thẩm Dĩnh không thể hồi phục về bộ dạng trước đây đi nữa, anh cũng tuyệt đối không có nửa phần chê bai, đối với anh mà nói, cô ấy đã là một sự tồn tại quan trọng hơn tất cả mọi thứ bên ngoài khác, nhưng cho đến bây giờ, vấn đề đặt trước mắt khiến cho tất cả những suy nghĩ của anh đều biến thành một trò cười.
La Quyết Trình vô cùng hiểu tâm trạng bây giờ của anh, cái được gọi là tâm bệnh thì rất khó chữa, mọi người đều là một cá nhân độc lập, cho dù có thể can thiệp vào hướng dẫn, nhưng không ai có thể nói chắc là kết quả cuối cùng sẽ như thế nào cả, cũng chỉ có thể nghĩ về một mặt tốt mà thôi.
“Tôi cũng có biết một số chuyên gia về khoa thần kinh và khoa tâm lý tương đối nổi tiếng, chứng mức trí của Thẩm Dĩnh vốn không phải là một tình trạng cực kỳ hiếm gặp, để bọn họ tới đây khám một chút, rồi căn cứ theo bệnh tình trong đó mà đưa ra phương thức trị liệu, đương nhiên, đây cũng không phải là một chuyện một sớm một chiều có thể khỏi lại được, chúng ta không ai có thể chắc chắn được thời gian và kết quả, cần phải chuẩn bị tác chiến lâu dài.”
Lời này của La Quyết Trình đã làm khích lên sức mạnh của Lục Hi: “Tôi sẽ không từ bỏ cô ấy đâu.”
“Tôi biết.” Anh mỉm cười ôn hòa, cho dù người trong thiên hạ này không cần Thẩm Dĩnh nữa thì người đàn ông này cũng sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay, chứ đừng nói là từ bỏ: “Thật ra, đôi khi quên đi cũng không phải là chuyện không tốt, quên đi những điều không vui, hai người vẫn còn có th bắt đầu lại, đừng quên, ngoại trừ cậu và cô ấy thì còn có con nữa, con cái chính là liên hệ mật thiết nhất và không thể cắt bỏ nhất giữa hai người.”
...
Sau khi kiểm tra não, Thẩm Dĩnh nằm một mình trong phòng bệnh, trong căn phòng tĩnh mịch, cô nằm sấp một thời gian dài cũng cảm thấy ngực khó chịu, đầu óc cũng mơ mơ màng màng, chưa bao lâu sau lại ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này từ buổi chiều trực tiếp đến buổi tối, lúc cô tỉnh lại thì người đàn ông bên giường đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trong đôi con ngươi sâu thẳm đó dường như là đang ẩn giấu vô số loại cảm xúc, cứ như vậy mà không chớp mắt nhìn cô, Thẩm Dĩnh giật bắn mình, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Sao anh còn ở đây?”
Một câu hỏi khiến cho Lục Hi suýt chút nữa lại dấy lên sự thương cảm, anh dời tầm mắt đi một chút: “Em cử động không tiện, anh ở đây chăm sóc em.”
Chăm sóc?
Khóe mắt Thẩm Dĩnh giựt một cái, anh ở đây chỉ khiến cô càng thêm cẩn trọng thôi.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời hai người cũng không nói gì, Thẩm Dĩnh đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mắt, những thứ khác thì không nói, anh có một gương mặt hoàn mỹ không thiếu sót, vầng trán đầy đặn, đôi mắt hẹp dài, chiếc mũi cao thẳng chạy dọc theo độ cong của trán vô cùng hợp lý, nhân trung rõ ràng, đôi môi mỏng thỉnh thoảng lại mím chặt, thỉnh thoảng lại mở ra, vừa quyến rũ lại đẹp đẽ, ngay cả tóc mai cũng vô cùng gọn gàng như đã được cắt tỉa tỉ mỉ vậy.
Anh rất đẹp trai, không phải đẹp trai như những minh tinh trẻ tuổi hay tiểu thịt tươi, mà là một loại khí thế tự nhiên vô cùng chói mắt được trà trộn vào trong người, làm toát ra một mị lực từ trong ra ngoài.
Chỉ là vài cọng râu ở trên cằm anh thật có chút chướng mắt.
Có thể nhìn ra được, anh đã nhiều ngày không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, sắc mặt cũng không được tốt lắm, dưới đôi mắt xinh đẹp cũng có một quầng thâm xanh tím.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình, trong lòng Lục Hi liền nhen nhóm lên một tia hy vọng, tưởng là cô đã nhớ ra được chút gì đó, nhưng đáng tiếc là cuối cùng hy vọng cũng tan vỡ.
“Anh không cần ở cùng với tôi đâu, có chuyện gì tôi sẽ kêu y tá.” Lúc cô tỉnh lại thì đã tháo mặt nạ oxy rồi, thanh âm có chút yếu ớt, nhưng vẫn có thể khiến người ta nghe rõ ràng được.
“Bây giờ em vẫn chưa thể xuống giường được, sẽ có những chuyện căn bản không kịp kêu người tới đó.”
“Không sao đâu, tôi...”
“Thẩm Dĩnh.” Lục Hi lên tiếng ngắt lời cô: “Anh biết bây giờ em rất lạ lẫm với anh, nhưng anh cần phải nói cho em biết, anh là chồng của em, là ba của con em, càng là người nên ở bên cạnh chăm sóc em nhất, đừng từ chối anh, ngoại trừ điều này ra thì những thứ khác anh đều có thể đáp ứng em.”
Bây giờ cô ấy mang bộ dạng như vậy, Lục Hi làm sao có thể đi khỏi được.
Nghe vậy, Thẩm Dĩnh vô cùng kinh ngạc nhìn qua: “Chồng? Tôi kết hôn rồi sao?”
“Chưa?”
“Vậy...”
“Chúng ta chưa kết hôn nhưng có con rồi, hôn lễ định sẽ được tổ chức sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, nhưng lại xảy ra một sự cố như vậy.” Nói đến đây, Lục Hi lại nhớ đến Thẩm Tiếu, nên liền hỏi: “Em có còn nhớ mình có một đứa con không?”
“...” Thẩm Dĩnh thậm chí còn ngạc nhiên hơn, cô hoàn toàn không biết anh đang nói gì nữa, đối diện với một khuôn mặt hoàn toàn không quen thuộc này, cô giống như là đang nghe chuyện của người khác vậy, vừa cảm thấy khó tin, vừa cảm thấy không liên quan đến mình.
Biểu hiện của cô đã nói rõ mọi thứ rồi, sự thất vọng trong lòng Lục Hi càng lúc càng tích tụ nhiều hơn, nhưng anh cần phải khuyên mình bình tĩnh lại: “Bây giờ em còn nhớ được gì?”
“Cái gì tôi cũng nhớ được hết, tất cả mọi chuyện đều nhớ, nhưng anh nói anh là chồng của tôi, còn chuyện tôi có một đứa con nữa...tôi không nhớ.”
“Ba mẹ thì sao?”
Thẩm Dĩnh gật đầu không chút do dự: “Nhớ.”
Lục Hi im lặng, cũng chính là nói, ngoại trừ phần ký ức liên quan đến anh và con, thì những thứ còn lại cô đều nhớ, cũng không biết là nên vui hay buồn nữa, vậy mà lại quên mất bọn họ rồi.
“Em không nhớ cũng không sao, anh không ép em nhớ ra, nhưng anh tuyệt đối không có gạt em, ở phần bụng em có một vết sẹo để lại sau khi sinh con, điều này không thể gạt được.”
Anh vừa nói xong thì Thẩm Dĩnh lập tức theo bản năng định đi sờ thử, chỉ đáng tiếc là nửa thân trên đang bị quấn đầy băng, cô căn bản là không đụng vào được.
Thấy cô cử động thì Lục Hi liền vội vàng đứng dậy: “Đừng nhúc nhích, trên người em vẫn còn bị thương.”
Thẩm Dĩnh nhìn đôi con ngươi của người đàn ông, rõ ràng nhìn thấy những sự quan tâm và lo lắng trong đáy mắt anh, điều này tuyệt đối không thể nào giả vờ được, sự đau lòng thương xót đối với cô lộ ra một cách tự nhiên, khiến người ta không thể cứng rắn lên được.
Căn phòng bệnh rộng lớn bị bao trùm bởi một sự yên lặng, bầu không khí có chút quỷ dị khó nói, Thẩm Dĩnh nằm sấp trên giường, trong đầu lóe qua rất nhiều rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng cũng mở miệng hỏi anh: “Anh có thể kể cho tôi nghe chúng ta đã quen biết thế nào, rồi đi cùng nhau như thế nào không?”
Lục Hi sững sờ một lát, nhớ lại tất cả những gì đã qua, biểu tình căng cứng của anh dần dần thả lỏng ra, sự nhu tình dào dạt bao trùm cả đôi mắt, giống như là một loại tình ý có kể cũng kể không hết được vậy: “Được.”
Truyện convert hay : Long Môn Người Ở Rể