Kể từ lúc bị Hawk bóp cổ rồi đè cứng trên giường, suýt nữa đã ngạt thở, hai hôm nay Thẩm Dĩnh chưa từng gặp lại người đàn ông ấy, cô ở trong căn phòng này, ngoại trừ lúc ra ngoài đi vệ sinh thì hầu như không bước chân qua khỏi cửa.
Ở trên hành lang bên ngoài cánh cửa, có hai người nước Y canh gác, bọn họ đều đeo súng trên người, cô không hiểu tiếng nước Y, bọn họ cũng không biết tiếng nước T, bởi vậy, mấy ngày nay hầu như không giao tiếp gì với nhau cả.
Lúc ban đầu Thẩm Dĩnh còn dè dặt ở lì trong phòng, nhưng đến ngày thứ ba vẫn không gặp Hawk, cô đột nhiên ý thức được một chuyện, có lẽ người đàn ông ấy đã đi sang vùng khác rồi, không còn ở trong nhà gỗ nữa.
Thời cơ mà cô luôn ấp ủ trong lòng đã đến, thỉnh thoảng cô sẽ đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn tình hình bên ngoài, đồng thời cũng tăng tần suất đi vệ sinh, mượn cơ hội này để quan sát hành động ở bốn phía.
Thẩm Dĩnh nhận ra căn nhà gỗ được xây dựng bên bờ sông, muốn đi khỏi đây phải ngồi thuyền, nhưng cô phát hiện mực nước không sâu như trong tưởng tượng của mình, nơi nông một chút thậm chí chân có thể chạm đất.
Trong lòng cô càng trở nên kích động, bèn thay đổi dáng vẻ bơ phờ của mấy ngày trước đó, bắt đầu phối hợp với mọi quy tắc ở nơi này, ăn cơm đúng giờ để giữ gìn thể lực.
Cuối cùng, vào buổi tối ngày thứ ba, Thẩm Dĩnh mượn cớ nói rằng cần phải làm sạch vết thương, muốn tắm bằng nước sống để rời khỏi căn nhà gỗ.
Cô cứ ngỡ rằng mình đang giành hy vọng thoát khỏi nơi này, nhưng không ngờ rằng cô đã rời khỏi phạm vi an toàn, có thể bảo vệ tính mạng của Thẩm Dĩnh.
Kỳ lạ là hai người phụ trách canh chừng cô không nói năng gì mà cầm súng, đưa cô ra bờ sông, con sông cách căn nhà gỗ chừng 200, 300m, sông không rộng, quá lắm cũng chỉ có 20m mà thôi, nhưng nước sông lại không trong lắm mà pha lẫn màu vàng đất, nhất là lúc Thẩm Dĩnh đạp một chân xuống, làm bùn đất từ dưới đáy sông nổi lên.
Cô cố tình ra vẻ ngại ngùng, quay lưng về phía bọn hhọ, chỉ vào bộ đồ trên người mình để kêu họ quay đi chỗ khác, hai người nọ ngờ vực nhìn cô, nhưng thấy cô chỉ có một thân một mình, xung quanh cũng chẳng có chỗ để chạy trốn mới chịu phối hợp với cô, nghiêng người đi.
Thẩm Dĩnh chậm rãi cởi đồ ra, càng lúc càng đi xa ra giữa dòng, trái tim cô đập thình thịch, thậm chí cô còn nghi ngờ không biết có phải hai người nọ đã nghe thấy tiếng tim mình đập hay không, hiện giờ, trốn hay là không trốn trở thành sự lựa chọn làm cô căng thẳng nhất.
Nếu như bỏ trốn, lỡ mà thất bại chắc hẳn là cô không còn tính mạng để sống đến ngày mai nữa.
Nếu như không trốn, không ai chắc chắn sau này mọi chuyện sẽ ra sao.
Một cơ hội hiếm có như thế nào không thể không làm Thẩm Dĩnh xao động được, Hawk đi vắng, chiều nay Lý Nhiên cũng không đến, chỉ còn người của nước Y mà thôi, chỉ cần đi xuôi theo dòng nước, rời khỏi nơi này là cô sẽ được an toàn.
Thẩm Dĩnh rũ mắt nhìn mặt sông dưới chân, cô không có thời gian để do dự, cô phải rời khỏi nơi này!
Thẩm Dĩnh liếc mắt nhìn hai người đàn ông canh gác trên bờ, chậm rãi đi ra xa, mái tóc được cô quấn lại, cô cởi hết đồ ra, chỉ mặc mỗi đồ lót mà thôi, nước sông nhanh chóng dâng đến cổ Thẩm Dĩnh, cô không hề ngừng bước mà tiếp tục ra giữa dòng.
Mặt nước vẩn đục sắp cao quá môi, cô hít sâu một hơi, lặn sâu xuống sông.
Rốt cuộc nước sông cũng bao bọc lấy cô, trong lòng nước hết sức tĩnh lặng, không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Thẩm Dĩnh hết sức căng thẳng, bởi vậy cô không nín thở được lâu, ráng kềm chế cảm giác khó chịu để mở mắt ra, cố gắng lần mò giữa dòng nước vẩn đục để đi về phía trước.
Ở trên bờ, sau khi hai người đàn ông ấy cười cười nói nói một hồi, đợi được chừng năm phút mà không nghe thấy Thẩm Dĩnh nói chuyện, mới bực dọc cất tiếng hỏi bằng tiếng địa phương nước Y, nhưng không nhận được câu trả lời.
Lúc hai người bọn họ quay người lại, mặt sông vắng vẻ không một bóng người, không biết người phụ nữ vốn đứng bên bờ sông ấy đã đi đâu rồi.
Ngoại trừ những gợn sóng nhè nhẹ, mặt sông rất yên tĩnh, bọn họ lập tức giơ súng xem xét hai bên bờ, lúc định tìm kiếm ở đầu và cuối nguồn thì đột nhiên Lý Nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ.
Tự biết rằng mình đã để lạc mất cô gái ấy, trong lòng hai người hết sức căng thẳng, chỉ sợ Lý Nhiên sẽ giáng tội, bọn họ vừa định giải thích thì Lý Nhiên đã giơ tay cắt lời: “Đừng lên tiếng.”
Anh ta nhìn chăm chú vào mặt sông, không thể nhìn rõ ràng những thứ dưới lớp sóng gợn, bọn họ không hiểu ý của anh ta, nhưng cũng hết sức phối hợp, không dám tùy tiện lên tiếng.
Một hồi sau, chỉ nhìn thấy Lý Nhiên chợt giơ súng lên, nhắm bắn vào vị trí nào đó ở mặt sông.
Viên đạn rơi vào trong nước, khiến cho bọt sóng tung tóe, rồi nhanh chóng tan biến.
Không có gì cả.
Người đàn ông ấy nhíu mày, tiếp tục bắn thêm hai phát xuống mặt sông, đồng thời dặn dò hai người nước Y nọ: “Chặn hai đầu sông lại, cô ta nấp dưới nước đấy, nhanh lên!”
“Dạ!”
Chuyện Thẩm Dĩnh bỏ trốn nhanh chóng truyền đi khắp phía, hễ là nhóm đàn em có mặt gần căn nhà gỗ đều đứng bên cạnh bờ sông, có một người địa phương tỏ ra hết sức tích cực, muốn nhảy xuống sông tìm người nhưng lại bị Lý Nhiên cản lại: “Không cần đâu, dùng súng ép cô ta lên.”
Đôi bờ sông vô cùng im ắng, vốn dĩ đêm nay là một đêm yên tĩnh, nhưng vì chuyện xảy ra ở bờ sông mà bầu không khí trở nên căng thẳng, mọi người đều lặng lẽ đứng bên cạnh chờ đợi.
Người bình thường lặn xuống dòng sông, chỉ có thể nín thở tối đa năm phút mà thôi, bây giờ cô đã xuống nước được ba phút rưỡi rồi, cô giỏi nín thở đến mức nào cũng tuyệt đối không thể không ngoi lên.
Thượng nguồn và hạ nguồn đều bị bịt kín, Lý Nhiên không hề lo cô sẽ trốn đi dưới lòng sông, con sông này rộng như thế, sâu như thế nhưng đáy sông lại không phức tạp, cô không còn nơi nào khác để đi nữa.
Lý Nhiên cầm súng, nhắm vào mặt nước, rõ ràng chỉ chưa đến vài phút nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, mỗi một giây trôi qua đều nơm nớp lo sợ.
Bỗng dưng, dưới màn đêm tối mịt, mặt sông chợt dao động khá mạnh, Lý Nhiên dứt khoát kéo cò súng, chỉ tiếc là không nhìn thấy máu tươi nhiễm trên mặt nước.
Đã năm phút rồi, đã năm phút trôi qua rồi.
Lý Nhiên híp mắt cẩn thận tìm kiếm, không bỏ sót bất kỳ góc nào, tất thảy mọi người đều đang nín thở chờ đợi, không ai dám lơ là.
Dưới lòng sông, Thẩm Dĩnh gần như muốn ngạt thở, phổi của cô âm ẩm đau, lúc nín thở cô còn phải ráng hết sức để bản thân mình không nổi lên trên mặt nước, nhưng dần dà cô cũng không chịu nổi nữa.
Khó chịu quá, nhưng ngoi lên sẽ bị bắt về...
Cô đã lượn hết một vòng dưới lòng sông, hai đầu đều bị chặn lại, cô không còn đường nào để bỏ trốn nữa.
Lẽ nào đây là số mệnh của cô ư?
Hai bên tai vẫn im phăng phắc, chỉ có tiếng tim cô đập, không khí càng thiếu thốn, trái tim cô cũng đập yếu đi đôi phần.
Cô bắt buộc phải ngoi lên, chứ bằng không sẽ chôn thân dưới đáy sông mất, hoặc là người ở trên bờ không giữ nổi kiên nhẫn nữa, dù gì cũng sẽ có người lặn xuống nước tìm cô.
Thẩm Dĩnh thở ra, ngắm nghiền mắt lại rồi thả lỏng thân người, để sức nâng cực mạnh của nước sông đẩy cô lên...
Lý Nhiên liếc mắt nhìn khắp mặt sông, nhanh chóng bắt gặp sắc trắng nổi lên, chỉ cần hai giây thôi anh ta cũng đã chắc chắn rằng đó là cơ thể người!
Bàn tay nắm chặt khẩu súng điều chỉnh lại góc độ, nòng súng tối om nhắm thẳng đến bóng người đấy, ngón trỏ ấn mạnh xuống...
Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư