Cô ho nhẹ một tiếng, che giấu sự không tự nhiên của bản thân, chuyển sang chuyện khác nói: “Hai ngày nữa Tiếu Tiếu sẽ trở về, em đồng ý với thằng bé, sẽ cùng anh đến đón.”
Sáng nay Mã Thiên Xích gửi đến một tin nhắn, tối ngày kia máy bay sẽ đáp xuống thành phố J.
Lục Hi nhớ đến con trai, ánh mắt dịu đi vài phần đáp: “Được, anh đã đồng ý với thằng bé lâu như vậy, cuối cùng có thể thực hiện rồi.”
Thẩn Dĩnh nhớ tới nửa năm qua Thẩm Tiếu luôn kêu gào muốn biết nhìn thấy của ba mình, bất giác mím môi nói: “Đúng vậy, nếu anh còn không đến, chắc chắn sẽ rất giận anh.”
“Đến lúc ấy mua một chút, đồ ăn vặt, đồ chơi cùng kem cho thằng bé.”
Lúc hai người nói chuyện, thang máy đã lên đến nơi, cầm theo đồ ăn vào phòng bệnh. Đào Ly Hinh đang giúp Thẩm Tri Lịch uống nước, thấy bọn họ vào có chút kinh ngạc: “Ít người đến nhà ăn sao, nhanh như vậy đã trở về rồi?”
Lục Hi đem súp bổ đặt lên bàn, ngay khi mở nắp thùng giữ nhiệt, một mùi hương thơm nức mũi lan tỏa ra khắp phòng bệnh. Không phải mùi hương của các loại gia vị, phụ gia mà là mùi hương thơm nồng đậm đến chứ chính những nguyên liệu nấu ăn.
“Bác trai mới vừa làm phẫu thuật cần đồ bổ, đồ ăn ở nhà ăn không đủ dinh dưỡng, cháu đã đặt món súp bổ sung dinh dưỡng.” Lục Hi nhẹ nhàng nói, vừa nói vừa đưa cho Đào Ly Hinh một bát.
“Không cần phiền phức như vậy, dù sao chúng ta cũng đang ở bệnh viện, ăn tạm một miếng là được rồi.” Đào Ly Hinh miệng nói như vậy nhưng trong lòng rất cảm động.
Bình Thường Lục Hi như một đứng trên cao không để cái gì vào mắt, bà không ngờ rằng anh lại là một người cẩn thận, chu đáo như vậy.
Thẩm Tri Lịch sau ca phẫu thuật hồi phục rất nhanh, không cần phải cho ăn qua ống mở thông dạ dày. Đào Ly Hinh giúp Thẩm Tri Lịch ăn, mỗi thìa đều thổi đến nhiệt độ vừa đủ, Thẩm Dĩnh thỉnh thoảng giúp ông lau miệng, tránh cho súp chảy xuống cổ.
“Mẹ, mẹ ăn xong rồi đi nghỉ một chút đi, con cùng Lục Hi ở đây trông ba.” Giúp Thẩm Tri Lịch ăn xong, Thẩm Dĩnh rất thương bà, dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, vất vả như vậy sợ bà ăn không ngon.
“Con không phải lo, bên cạnh có giường, hôm nay bác sĩ còn sắp xếp hộ lý đến chăm sóc nữa.”Đào Ly Hinh vội vàng xua tay.
“Nhưng mà....”
Đào Ly Hinh cắt đứt lời Thẩm Dĩnh: “Con đừng nói nữa, mẹ không ở đây chăm sóc ba con trong lòng càng hoảng, cuộc phẫu thuật hôm nay thật không dễ dàng gì. Con đi sang bên cạnh chợp mắt một chút đi, có việc gì mẹ sẽ gọi con.”
Thẩm Dĩnh còn muốn nói, bị Lục Hi kéo tay đi, anh mở miệng nói trước: “Bác gái, nếu có chuyện gì thì ấn chuông, bọn cháu ở bên cạnh.”
“Được, được.”
Ăn mấy miếng đơn giản, hộ lý đến dọn dẹp đồ ăn còn thừa, Lục Hi thấy Đào Ly Hinh có lời muốn nói với Thẩm Dĩnh nên đi ra cửa đứng trước.
Trong phòng bệnh chỉ còn một nhà ba người, Đào Ly Hinh nhìn Thẩm Tri Lịch đang khép hờ mắt nằm trên giường, nhẹ nhàng cất tiếng: “Ông à, nếu buồn ngủ thì đi ngủ đi.”
Thẩm Tri Lịch đảo đảo mắt, bộ dạng như muốn nói gì đó, Đào Ly Hinh tới đi tới sát bên ông hỏi: “Ông muốn nói gì?”
“Đồ... đồ ăn.... là Lục Hi mua?” Thẩm Tri Lịch có chút cố hết sức đứt quãng hỏi.
Đào Ly Hinh gật đầu: “Đúng vậy, thằng bé Lục Hi sợ thức ăn ở nhà ăn không đủ dinh dưỡng, nói ông cần phải bổ sung dinh dưỡng nên đặt đồ ăn cho ông đấy.”
Nói xong, bà lại thì thào tự nói: “Cũng không biết đặt từ lúc nào, thật là có lòng.”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, anh ấy không thấy phiền phức đâu.”Thẩm Dĩnh sợ trong lòng Đào Ly Hinh có gánh nặng, vội vàng nói với bà.
“Aizz, kì thật thằng bé Lục Hi kia không hề từ bỏ con, năm năm con mất liên lạc, nó vẫn không ngừng gửi đồ cho chúng ta, nhưng lúc ấy con sống chết không rõ, mẹ và ba con rất hận nó. Không hề để ý đến nó, bây giờ nhìn lại, có lẽ cũng làm nó bị tổn thương.”
“Mẹ.” Thẩm Dĩnh nhíu mày, không nghe nổi những lời này, nói: “Lục Hi không hề oán thán hai người một câu, trong lòng anh ấy đây là chuyện nhỏ.”
Đào Ly Hinh gật đầu đáp: “Đúng thế, chỉ cần hai đứa có thể cùng nhau trải qua cuộc sống tốt đẹp, những thứ này chẳng là gì cả.”
“Ba, bây giờ ba cũng đừng nghĩ nhiều, điều quan trọng là phải phối hợp thật tốt với bác sĩ, giúp cơ thể khỏe mạnh. Những thứ khác giao cho chúng con là được rồi. Con còn đang chờ ba tới dự đám cưới của con nữa,”
Thẩm Tri Lịch hơi sửng sốt, ánh mắt từ từ chuyển về phía nàng, sau đó động tác có chút gian nan gật gật đầu đáp:”Được.....”
...............
Chớp mắt đã trôi qua hai ngày, Thẩm Dĩnh cơ hồ đều ở bệnh viện, phòng bệnh đã trở thành ngôi nhà thứ hai của cô. Cũng may bệnh tình của Thẩm Tri Lịch đã ổn định, sau khi phẫu thuật phục hồi rất nhanh. Mặt nạ thở oxi cũng không cần đeo nữa, đã có thể nói chuyện bình thường.
Hôm nay là ngày Thẩm Tiếu sẽ trở về, Thẩm Dĩnh cố ý cùng Lục Hi trở về nhà thay quần áo sạch sẽ, gọn gàng, rồi vội vã cùng nhau đến sân bay.
Chiếc xe dừng ở lối ra sân bay lúc tám rưỡi tối, chuyến bay của Thẩm Tiếu hạ cánh lúc tám giờ hai mươi, bây giờ chắc là đang lấy hành lý đi ra ngoài.
Vốn dĩ hai người muốn đợi ở trong xe, nhưng chưa đến mười phút, Lục Hi bên cạnh cô đột nhiên kéo cửa xe bước xuống. Đứng bên cạnh xe không ngừng nhìn vào phá bên trong cửa sân bay, bóng dáng lộ ra hai chữ lớn: LO LẮNG.
Thẩm Dĩnh biết là anh đang rất muốn gặp con trai, cũng xuống xe, đứng bên cạnh anh, an ủi: “Đừng vội, lát nữa con sẽ ra thôi.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy hai người một lớn một nhỏ, một cao một thấp xuất hiện trong tầm mắt. Người đàn ông mặc một cái áo gió màu đen, mái tóc ngắn cứng ngắc mọc dài ra vài cm, chạm đến lông mày.
Anh ta đang dắt một cậu nhóc có bộ dáng tương tự mặc chiếc áo len đen. Hai người từ xa đi tới, trông vô cùng bắt mắt.
Cậu nhóc đi qua cửa cảm ứng, đôi mắt to tìm kiếm bốn phía. Khi nhìn thấy Lục Hi, cậu đột nhiên dừng bước lại. Hai mắt mở lớn, mấy giây sau cậu điên cuồng chạy về phía anh.
“Ba ơi!”
Âm thanh giòn tan hòa vào trong gió, Lục Hi tiến đến bắt lấy cơ thể nhỏ bé đang bay về phía mình:”Chạy chậm một chút, cẩn thận ngã.”
“Ba, ba về rồi!”Thẩm Tiếu ngẩng đầu nhìn Lục Hi, dưới đáy mắt dường như có vô vàn ánh sao đang tỏa sáng lấp lánh, miệng nhỏ đang cười toe toét.
“Ừ, ba về rồi, đến đón con đây.”Lục Hi xoa xoa đầu nhỏ đầy tóc đầy yêu thương: “Lại cao thêm một chút rồi.”
Thẩm Tiếu vui vẻ cười, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay to của Lục Hi: “Con muốn cao giống như ba!”
“Ừ.”Lục Hi cười cười đáp lại. Ánh mắt quét tới Mã Thiên Xích, người này đã giúp đỡ lúc anh bị bệnh, lần gặp mặt này thiếu đi phần muốn đánh nhau của trước kia, Lục Hi nói: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ.”Mã Thiên Xích không nhiều lời lạnh nhạt đáp. Quay đầu nhìn về phía Thẩm Dĩnh, mới xa nhau ít lâu, sắc mặt cô trở nên hồng hào hơn, có lẽ là bởi Lục Hi đã trở lại.
Nghĩ đến nguyên nhân này, đôi mắt Mã Thiên Xích có chút dao động: “Anh đem con em trở về an toàn rồi nhé.”
Giọng nói của anh hơi khàn, Thẩm Dĩnh nhận thấy được, lo lắng hỏi: “Anh bị cảm lạnh sao?”
Sự quan tâm nhẹ nhàng của cô khiến một góc trong lòng của Mã Thiên Xích sụp đổ, nhưng trên mặt anh vẫn không thể hiện điều gì đáp: “Anh không sao, Chỉ là nhiệt độ có chút chênh lệch thôi.”
“Ngài Mã, xe đã chuẩn bị xong.” Cảm thấy bầu không khí giữa ba người không bình thường, trợ lý đứng bên cạnh nhắc nhở.
Có thể làm việc cho người tài giỏi như Mã Thiên Xích, một chút năng lực quan sát chắc chắn phải có.
Mã Thiên Xích gật gật đầu, nhìn qua một nhà ba người bên cạnh, giống một bức tranh vẽ một gia đình hạnh phúc khiến anh cảm thấy không thoải mái. Anh cố ý ra vẻ tiêu sái mở miệng nói: “Đi nhé, có việc thì gọi cho anh.”
Dứt lời, Mã Thiên Xích không đợi hai người trả lời, nhanh chóng xoay người rời đi, Lục Hi đột nhiên gọi lại: “Có thời gian đến nhà tôi ăn bữa cơm nhé.”
Mã Thiên Xích vẫn tiếp tục đi, cánh tay dài nâng lên vẫy vẫy:”Chắc chắn rồi.”
Truyện convert hay : Thần Y Rể Hiền