Sau khi chỉ số phẫu thuật của Thẩm Tri Lịch đi xuống, tâm trạng của Thẩm Dĩnh không hề thả lỏng, ngược lại càng căng thẳng. Buổi tối, sau khi ăn cơm với Đào Ly Hinh ở bệnh viện, cô đợi ba mẹ ngủ rồi, một mình đi lên sân thượng bệnh viện.
Sân thượng của bệnh viện, buổi tối không được phép lên, cô lên tiếng chào hỏi với La Quyết Trình, nhập dấu vân tay, cửa sân thượng mở ra, ngay sau đó rồi đóng lại. Mép sân thượng có luới phòng hộ chặn lại, cô đi đến phía bên đó, nhìn xuống màn đêm có ánh đèn chiếu rọi phía bên dưới, đột nhiên cảm nhận được khí lạnh truyền từ lòng bàn chân lên cơ thể.
Phía trên đỉnh đầu là bầu trời đen tuyền u tối, cô đứng ở đây, bỗng nhiên trở nên thật nhỏ bé. Ngày mai, Thẩm Tri Lịch phải tiến hành phẫu thuật, có sự trấn an của La Quyết Trình và Hàn Lỗi, cô lẽ ra không cần lo lắng quá nhiều, nhưng trong lòng lại không kìm được sự hoang mang…
Thẩm Dĩnh hơi đứng thẳng người, lùi về sau nửa bước, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh. Gió đêm thồi vào, thổi khô đáy mắt cô. Sự kiên cường ngụy trang nơi đáy lòng giờ phút này đang bị phá vỡ ngay tại sân thượng lẻ loi, yên tĩnh như vậy.
Gần đây phát hiện quá nhiều chuyện khiến người ta trở tay không kịp, còn khiến cô hoang mang hơn so với mấy năm trước ở nước Anh. Gần đây cô luôn suy nghĩ lung tung, luôn sẽ bật khóc, nước mắt khiến cô nhìn thấy được sự sợ hãi và yếu đuối trong sâu thẳm đáy lòng mình. Cô không muốn trở thành như vậy, nhưng không có cách nào khống chế được.
Cô cúi người, nhìn chằm chằm mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, cuộn tròn vào một góc. Suy nghĩ của cô đang đi rất xa, ngay đến cả tiếng mở cửa phía sau cũng không nghe thấy. Đến khi phía trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen, cả người cô bỗng nhiên cứng đờ.
Hình bóng bị kéo dài bởi ánh trăng bao phủ lấy người cô và mặt bê tông, trống ngực đập thình thịch, chỉ là hình bóng này đã kích thích tất cả giác quan của cô.
Cảm giác này quả thật quá quen thuộc, cho dù không ngẩng đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở đối phương.
Cô không tự chủ được ngừng hô hấp, giọng nói trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông truyền đến từ đỉnh đầu cô.
“Đứng dậy, đừng khóc nữa.”
Thẩm Dĩnh giống như được người ta hóa giải huyệt đạo, mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải gương mặt luôn khắc sâu trong đáy lòng, có hóa thành tro cô cũng nhận ra, gương mặt mà nửa năm nay, đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của cô…
“Lục, Lục Hi?” Giọng nói của cô nghẹn ngào, run rẩy, nghe không rõ, chỉ là gọi tên anh thôi mà đã tốn toàn bộ sức lực của cô.
Cô khó có thể tin, trợn to mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt, chỉ sợ hơi phân tâm anh sẽ biến mất.
“Là anh.” Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô: “Anh trở về rồi.”
Nửa năm qua, anh gầy đi không ít, ngũ quan vốn dĩ hài hòa, đẹp đẽ, giờ phút này càng thêm nổi bật. Đặc biệt là xương gò má và hàm mỏng gần như bị bóp méo. Giữa lông mày và mắt thiếu đi sự sắc bén của ngày xưa, mà thay vào đó là sự yếu đuối do bệnh nặng mới khỏi.
Mặc dù đôi mắt đen nhìn cô vẫn sáng ngời như cũ, nhưng Thẩm Dĩnh có thể cảm nhận được thời gian nửa năm trị bệnh đã dày vò, tiêu hao sức lực của anh nhiều như thế nào.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, anh trở về rồi, người đàn ông cô luôn nhớ về, luôn đặt nơi đáy lòng, cuối cùng cũng đang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô.
Một câu nói đơn giản khiến Thẩm Dĩnh khóc không thành tiếng, cô khóc đến nỗi sắp tan vỡ, mắt đau, đầu cũng đau. Cả người cô ngã nhào vào lòng anh, bất chấp tất cả, thậm chí ngay đến một câu cũng không kịp nói, cô chỉ muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể chân thực nhất của anh.
Cô giống như một con cá bị mắc cạn trên mặt cát dưới ánh mặt trời gay gắt, không biết bị phơi nắng bao lâu, trước khi mất đi sự sống được trở lại nước một lần nữa, cô dường như sắp phát điên.
Lục Hi mặc kệ nước mắt của cô đang thấm ướt áo sơ mi của anh, hai cánh tay vững chắc kéo bả vai gầy yếu đang run rẩy của cô qua phía mình, không nói câu gì, không khuyên câu nào, thậm chí một lời an ủi cũng không có, giờ phút này họ chỉ yên lặng cảm nhận sự tồn tại của đối phương là đủ rồi.
Gió đêm cuộn lấy tiếng nấc của người phụ nữ, rơi vào đáy lòng anh hết lần này đến lần khác. Hôm nay anh mới được cầm kết quả kiểm tra, nhìn thấy kết quả cuối cùng, mọi chỉ số đều bình thường, anh không có suy nghĩ khác, chỉ muốn nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cô. Nửa năm nay nghe cấp dưới báo cáo về tình hình của cô, điều anh muốn làm nhất chính là ôm cô vào lòng.
Thẩm Dĩnh khóc rất lâu, phát tiết mọi cảm xúc đã đè nén trong nửa năm nay, cô nức nở oán trách: “Tại sao bây giờ anh mới trở về, anh có biết mỗi ngày em đều nhớ anh, lo lắng cho anh nhiều như thế nào không…”
“Biết, anh đều biết hết.” Anh hơi dùng sức đứng dậy, rời khỏi một chút, tầm mắt rủ xuống, rơi trên đôi mắt đỏ ửng và chóp mũi cô, đau lòng: “Là anh không tốt, để em phải chịu đựng những chuyện này một mình, bây giờ anh trở lại rồi, mọi thứ đã qua rồi, Dĩnh Dĩnh.”
Nước mắt vừa mới ngừng lại vì câu nói này của anh mà tiếp tục chảy ra, Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy toàn bộ sự tủi thân và bất lực cuối cùng cũng tìm được chỗ giải tỏa, anh đột nhiên xuất hiện, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhiều hơn cả đó là không dám tin đây là sự thật.
“Lục Hi, anh thật sự không đi nữa chứ?”
Câu hỏi này của cô khiến Lục Hi tan nát cõi lòng, anh cười buồn bã: “Đi đâu chứ, anh ở đây, nơi nào cũng không đi, chỉ ở bên cạnh em thôi.”
Câu nói này của anh, Thẩm Dĩnh đã phải đợi nửa năm, công thêm mấy năm trước, toàn bộ thanh xuân của cô đều dành trọn cho đoạn tình cảm này, cô cũng từng mông lung, từng nghi ngờ, từng chùn bước, nhưng trước nay chưa từng hối hận.
Có câu nói này, mọi hi sinh đều xứng đáng.
Chất lỏng nóng hổi dưới lòng bàn tay càng ngày càng nhiều, độ ấm xuyên qua đầu ngón tay, truyền đến trái tim anh, giằng co, đau đớn cõi lòng: “Đừng khóc bảo bối, em khóc khiến lòng anh rất khó chịu.”
Thẩm Dĩnh lắc đầu, giọng nói mang theo âm mũi dày đặc: “Em cũng không muốn khóc…”
Lục Hi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, anh cúi đầu hôn lên đôi môi có chút trắng bệch của cô, động tác nâng gương mặt cô lên vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng, đôi môi mỏng của cô vẫn vương vấn những giọt nước mắt mặn chát, khiến người ta thương tiếc.
Ngày anh gặp cô, khi đó cô mới hai mươi tư tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của đời người con gái. Họ quen nhau, yêu nhau hơn một năm, nhưng lại trải qua năm năm xa cách. Chớp mắt cô đã ba mươi tuổi, mang trên mình dáng vẻ thướt tha của một người phụ nữ, nhưng lại một lần nữa xa cách vì bệnh tình của anh.
Nhưng từ trước đến nay Thẩm Dĩnh chưa từng nói một câu oán trách, không cam lòng. Cô luôn chung thủy với đoạn tình cảm này, sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh. Nhưng ngay cả một đám cưới tử tế anh cũng không thể cho cô. Trong lòng Lục Hi tự hỏi, bản thân mình rốt cuộc có tài cán gì mà được cô yêu thương. Nếu không phải là cô mà là một người khác, anh sẽ không thể đi được đến ngày hôm nay.
Sân thượng chỉ có hai người, qua một lúc lâu, tâm trạng của Thẩm Dĩnh mới ổn định trở lại, hai người dựa vai nhau ngồi trên bậc thềm, sau khi hồi phục lý trí, cô nghĩ ngay đến sức khỏe của anh.
“Hiện tại, cơn nghiện đã dứt hẳn chưa?”
“Cũng tương đối rồi, còn phải uống thuốc hơn nửa năm nữa.” Anh nói rất thoải mái, dường như không phải là chuyện gì lớn lao, nhưng sự âm thầm chịu đựng và đau đớn chỉ mình anh biết.
Nhìn gương mặt gầy yếu của người đàn ông, Thẩm Dĩnh chậm rãi thở một hơi, muốn nói gì đó nhưng khi nói ra chỉ có ba chữ: “Vậy thì tốt.”
Chỉ cần người trở về, chỉ cần khống chế được bệnh là đủ rồi, những thứ còn lại cứ từ từ điều dưỡng, thứ cô có chính là thời gian và sự nhẫn nại.
“Sức khỏe của bác trai sao rồi?” Trước khi đến, anh đã nghe được tình huống cơ bản từ phía La Quyết Trình, nói thật, may mà lúc này sức khỏe của anh đã ổn định, nếu không vào thời điểm quan trọng như lúc này, anh thật sự không biết Thẩm Dĩnh đã phải chống đỡ như thế nào để vượt qua được.
“Nhồi máu não, cần phải đặt stent, ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật.”
“Đừng lo lắng, có La Quyết Trình ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Thẩm Dĩnh đương nhiên hiểu đạo lý này, La Quyết Trình là một trong những chuyên gia y học thế giới, bệnh tình như vậy đối với anh ta mà nói không phải là chuyện gì khó khăn, cô đương nhiên tin tưởng anh ta. Nhưng lúc này anh ở bên cạnh cô nói những lời như vậy, trong lòng cô có một cảm giác vô cùng yên tâm.
“Lục Hi, cuộc phẫu thuật ngày mai, anh ở bên em được không?” Thẩm Dĩnh xoay đầu hỏi anh, có quá nhiều sự không chắc chắn và thăm dò nơi đáy mắt cô.
Lục Hi nhìn đến mức đau lòng, bàn tay to lớn xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Ngốc, anh nhất định sẽ ở bên em.”
Truyện convert hay : Mỹ Nữ Tổng Tài Siêu Cấp Cao Thủ