Thẩm Dĩnh nhìn mẹ mình đang ngồi bên giường bệnh cẩn thận đắp chăn cho Thẩm Tri Lịch, trong lòng thoáng qua dư vị khó chịu, mang một cốc nước ấm đến cho bà: “Mẹ, mẹ uống nước đi, con nói chuyện với bác sỹ rồi, ba bị nhồi máu não, nhưng tình hình cụ thể phải đợi ngày mai sau khi kiểm tra xong mới biết được. Sáng mai, con sẽ bảo bạn của con ở bên phía bệnh viện La thị qua đây đón ba sang đó.”
“Bác sỹ còn nói gì nữa? Ba con hiện tại như vậy phải làm sao? Sẽ không nguy hiểm gì chứ?”
“Tính mạng tạm thời không nguy hiểm, nhưng cần phẫu thuật, cho nên con muốn chuyển ba đến bệnh viện La thị.” Thẩm Dĩnh không hề nói tình hình của ba nghiêm trọng giống như những gì bác sỹ nói, vì cô sợ Đào Ly Hinh sẽ không chịu được đả kích lớn như vậy.
“Bệnh viện La thị?” Đào Ly Hinh vì tuổi đã lớn nên nghĩ không ra: “Là…”
“Là bệnh viện của bạn anh Lục Hi.” Thẩm Dĩnh tiếp lời bà: “Các thiết bị y tế tốt hơn bên này, chỉ cần ba qua bên đó nhất định sẽ không sao.”
“Haz, vậy cũng tốt, cũng tốt. Phía bên đó có người quen cũng tốt hơn một chút.”
Thẩm Dĩnh nhìn Thẩm Tri Lịch mặc quần áo bệnh nhân, đang nằm trên giường bệnh, ông vẫn đang trong tình trạng hôn mê, mũi vẫn đeo máy thở, trên tay cũng mang cái kẹp gắn liền với máy theo dõi điện tim, nhưng cho dù chưa tỉnh lại, cơ thể vẫn căng thẳng như vậy.
Cô nhìn thấy cảnh tượng này, khóe mặt không nhịn được ẩm ướt, trong lòng cay đắng mặn ngọt, đủ mọi cảm xúc. Trước mắt vẫn là dáng vẻ còn trẻ trước kia của Thẩm Tri Lịch, nhưng thời gian không tha cho bất cứ ai, không biết từ lúc nào họ đã già như vậy.
Thẩm Dĩnh hít mũi, kìm nén sự đau lòng sắp dâng trào, không muốn ngay lúc này, tỏ vẻ đau lòng trước mặt Đào Ly Hinh, cô lấy điện thoại đi ra ngoài gọi cho La Quyết Trình.
Điện thoại kêu hai tiếng thì có người nhận, một giọng nói ấm áp, quen thuộc truyền đến: “Thẩm Dĩnh?”
“Anh Quyết Trình, là em.”
Giọng nói của cô vẫn mang theo tia run rẩy, La Quyết Trình nghe thấy thoáng chốc căng thẳng, theo bản năng cho rằng là chuyện có liên quan đến Lục Hi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì ư?”
“Em không sao, là ba em.” Thẩm Dĩnh nhìn bức tường trắng bóng trước mặt, cố đè nén tâm trạng: “Sáng nay ba em đột nhiên bị nhồi máu não, hiện tại vừa mới cấp cứu xong, bác sỹ nói tắc nghẽn huyết quản, có chút nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật.”
“Em trước tiên đừng lo lắng, tình trạng hiện giờ của ba em như thế nào?”
“Bây giờ cần phải nằm trên giường, bác sỹ nói tạm thời không có cách nào cử động, ngày mai mới có thể làm kiểm tra.”
“Vậy sáng mai anh sẽ sai người qua đó đón ba em, có giường di động, vì vậy ba em không cần phải di chuyển xuống lối đi cấp cứu của bệnh viện, chuyển qua phía bên này, em yên tâm, La thị có các bác sỹ khoa nội tốt nhất cả nước, có thể tiến hành kiểm tra ngay trong ngày.” La Quyết Trình chậm rãi nói rõ với cô, sợ cô không chịu nổi đả kích.
Thẩm Dĩnh rất cảm kích: “Anh Quyết Trình, cảm ơn anh, em thật sự rất lo lắng, không biết nên làm như thế nào mới tốt, làm phiền anh rồi…”
“Giữa chúng ta đừng nói những lời khách sáo như vậy, tối nay em cứ chăm sóc thật tốt cho bác trai, ngày mai đợi anh là được.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, nhờ cuộc nói chuyện với La Quyết Trình, trong lòng Thẩm Dĩnh cũng yên ổn hơn nhiều. Cô không dám nghĩ nếu như lúc này Thẩm Tri Lịch thật sự xảy ra chuyện, cô và Đào Ly Hinh sẽ phải làm như thế nào?
Chỉ là về mặt tinh thần, có lẽ họ sẽ không thể nào chống đỡ được.
Lần đầu tiên Thẩm Dĩnh cảm nhận được gánh nặng gia đình, cô giao chuyện ở cửa hàng lại cho Ngô Diêu, cũng may Mã Thiên Xích đưa Thẩm Tiếu đi London, nếu không hiện tại cô không có thời gian chăm sóc thằng bé.
La Quyết Trình nhờ vào mối quan hệ rộng của mình đã giúp cho Thẩm Tri Lịch có một căn phòng riêng, buổi tối, Đào Ly Hinh có thể nằm xuống nghỉ ngơi ở chiếc giường bên cạnh, ngược lại Thẩm Dĩnh trở về nhà thu dọn một chút đồ dùng sinh hoạt.
Nếu thật sự phải nhập viện phẫu thuật, nhất định phải dùng đến những thứ đồ này.
Màn đêm đen như mực phản chiếu từ ngoài cửa sổ vào trong lưới cửa sổ chống trộm cũ kỹ ở khu Hồng Uyển, cô xách một chiếc túi nặng, dường như cũng đang hòa làm một với màn đêm vô tận.
Đột nhiên cô cảm thấy rất mệt, trong lòng giống như bị vật nặng hàng tấn đè chặt, hô hấp trở nên khó khăn, mỗi ngày đều cầu nguyện, mau chóng vượt qua, ngày hôm nay sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.
Chóp mũi khẽ chua xót, cô cố gắng kiên cường, kìm nén sự nóng hổi nơi khóe mắt, Lục Hi, khi nào anh mới trở lại?
…
Buổi sáng ngày thứ hai, người của La Quyết Trình đã đến bệnh viện, anh ta sắp xếp mọi thứ rất chu đáo, nhân viên cũng đầy đủ, bây giờ Thẩm Tri Lịch không thể xuống được giường, vì vậy được đẩy vào xe cứu thương, thuận lợi đi thẳng một đường xuống gara dưới tầng hầm của bệnh viện La thị, đẩy giường bệnh ra ngoài sau đó tiến thẳng vào thang máy.
La Quyết Trình sắp xếp vị trí trên cao, khá yên tĩnh, là phòng bệnh VIP của bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy anh ta đang đứng đợi ở cửa phòng.
“Anh Quyết Trình!”
“Đến rồi à.” Phía bên tay phải La Quyết Trình còn có một người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, mặc áo khoác trắng, trước ngực ghim một tấm thẻ công tác: “Vị này là bác sỹ Hàn Lỗi, chủ nhiệm khoa nội thần kinh.”
Thẩm Dĩnh đưa tay phải ra: “Xin chào, ngài Hàn.”
“Xin chào, thu xếp ổn thỏa cho ông cụ trước, tôi nghe viện trưởng La nói đã chụp X- quang rồi, đợi lúc nữa có thể mang đến cho tôi xem thử.”
Thẩm Dĩnh không ngừng gật đầu: “Được, xin ông đợi một chút.”
Cô vội vàng xoay người chạy vào phòng bệnh, sau khi đặt đồ của Thẩm Tri Lịch xuống, và dặn dò Đào Ly Hinh chú ý vài việc, cô bận tối mày tối mặt, sau khi hoàn thành xong mọi chuyện, cô đi theo Hàn Lỗi vào phòng làm việc, đưa cho ông ta tấm phim chụp X- quang hôm qua.
Hàn Lỗi là chuyên gia khoa nội thần kinh trong nước, cho nên ông ta vừa nhìn thấy tấm phim chụp là biết ngày, nhưng rất nhanh, cười: “Cô Thẩm, bệnh của ông cụ quả thật là bệnh nhồi máu não, hai huyết quản cũng bị tắc nghẽn, trong đó diện tích tắc nghẽn của huyết quản chính khá lớn, cần tiến hành phẫu thuật stent, có thể làm cũng có thể không phải làm, nhưng cô yên tâm, đều không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Lời nói của Hàn Lỗi rất êm ái, quanh năm đảm đương vị trí ở bệnh viện, trên người mang một phong thái nhân hậu, tốt bụng, mỗi chữ nói ra đều khiến người ta tin tưởng và nghe theo.
Thẩm Dĩnh vui mừng không thôi: “Thật vậy sao? Nếu như phẫu thật, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”
“Sẽ không.” Hàn Lỗi sảng khoái vẫy tay: “Tôi ở trên bàn phẫu thuật đã sắp ba mươi năm, vấn đề này không là gì cả, cô cứ yên tâm.”
Câu nói này của ông ta khiến cô an tâm hơn, cô không kìm nén được, mắt đỏ ửng: “Vậy thì trăm sự nhờ vào bác sỹ Hàn.”
“Đừng khách sáo, cô là bạn của viện trưởng La, tôi đương nhiên sẽ không nói dối cô.”
La Quyết Trình cũng thở phào nhẹ nhõm: “Bác sỹ Hàn rất uy tín, chỉ cần ông ấy nói không sao thì sẽ không sao, em đừng sợ.”
Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, gật đầu, ngoài nói cảm ơn, cô không biết nói gì nữa.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Thẩm Dĩnh nói tin này cho Đào Ly Hinh biết, hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, trong khóe mắt tràn ngập nước mắt, trong phòng bệnh yên tĩnh, nhưng bầu không khí lại không thể kể xiết.
Bầu không khí này cứ kéo dài như vậy đến tận khi Thẩm Tri Lịch tỉnh lại mới thôi, không có thời gian rảnh rỗi, lập tức tiến hành kiểm tra toàn bộ cơ thể, có La Quyết Trình mọi thứ cũng thuận tiện hơn nhiều, không cần xếp hàng, cũng không cần đợi kết quả, lập tức có thể có ngay trong tay.
Hàn Lỗi tự mình đi đến phòng bệnh, thảo luận với họ về phương án phẫu thuật: “Nếu người nhà đồng ý, sáng mai chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật ngay. Chúng tôi sẽ đặt một stent lớn vào vị trí của huyết quản, nếu có thể khai thông, vậy thì huyết quản nhỏ phía sau sẽ không cần đặt nữa.”
Thẩm Dĩnh và Đào Ly Hinh không có ý kiến nào khác, chỉ lo lắng về quá trình phẫu thuật.
“Sẽ đau lắm hả?”
“Sẽ không, bây giờ đều là vi phẫu thuật, hơn nữa còn có thuốc gây mê, và sẽ kết thúc trong một khoảng thời gian ngắn.” Hàn Lỗi cố hết sức dùng giọng nói bình thản an ủi hai người, và hiểu sâu sắc cảm giác của người nhà bệnh nhân.
“Bác sỹ Hàn, ông nhà tôi từ trước đến nay cơ thể vẫn luôn không tốt, bây giờ làm phẫu thuật có ổn không?” Đào Ly Hinh đầy lo lắng, chỉ sợ sẽ có chuyện không may.
Toàn bộ quá trình, Hàn Lỗi luôn mang theo nụ cười, không muốn sự lo lắng lan tỏa khắp phòng: “Bà cứ yên tâm, tôi nhìn qua các chỉ số kiểm tra rồi, nếu chỉ số cơ thể không đạt được thì sẽ không tiến hành phẫu thuật. Tin tưởng khoa học, tin tưởng bác sỹ, sẽ không có sai sót gì đâu.”
Thẩm Dĩnh tiếp lời bác sỹ: “Bác sỹ Hàn, ông là chuyên gia lĩnh vực này, chúng tôi tin tưởng ông, mọi thứ đều nghe theo sắp xếp của ông, sáng ngày mai sẽ làm phẫu thuật.”
Truyện convert hay : Muôn Đời Mạnh Nhất Tông