Thẩm Dĩnh nghe thấy anh nói những lời này, đáy mắt lóe lên đau đớn, tay đặt trên đầu gối từ từ nắm chặt, kiềm chế sự chua xót đang dâng lên.
“Năm đó em xảy ra chuyện, cảnh sát cho rằng em đã chết, người khổ sở nhất chính là Lục Hi, một khoảng thời gian rất dài, cậu ấy gần như muốn hành hạ mình, không quan tâm bất cứ thứ gì, công việc cũng không cần, cả ngày uống rượu làm hỏng cơ thể của mình, ai khuyên cũng không nghe, giống như không muốn sống nữa vậy.”
“Em đừng thấy bây giờ cậu ấy nhìn cao cao tại thượng không ai sánh bằng như thế, thật ra năm năm này tính cách cậu ấy thay đổi rất lớn, rất nhiều lúc đôi mắt đều trống rỗng, không có cảm xúc, cũng không có tinh thần, chỉ biết tìm em, nhớ em, sau đó là tra tấn mình, gần như mỗi ngày cậu ấy đều trở về nơi em xảy ra chuyện, nói như vậy mới có thể ở bên em, sợ em một mình sợ hãi.”
Nói đến đây, La Quyết Trình không nhịn được nhớ tới trạng thái của Lục Hi lúc trước hơi xúc động: “Anh biết chuyện năm đó làm em tổn thương, cũng không thể quên được, nhưng mấy năm nay em rời đi, cậu ấy cũng sống không tốt, anh không có ý muốn so sánh, nhưng hy vọng em có thể biết được tình cảm của cậu ấy với em.”
Thật ra Thẩm Dĩnh hiểu, cô không phải mới nghe thấy những lời này một lần, mỗi lần nghe đều sẽ đau lòng, nhưng đối mặt với người đàn ông kia, cô luôn cảm thấy giữa hai người đã đi quá xa, nhiều thứ vẫn không chưa tiêu tan, vẫn không thể giải quyết, cứ vắt ngang ở trong đó như thể, không lớn không nhỏ, nhưng cũng không thể bỏ qua.
Cô rũ mắt, nhìn chằm chằm chỗ nào đó trên bàn, hơi ngơ ngác: “Nhưng em cảm thấy đó là một loại miễn cưỡng.”
“Vì tình cảm, hay là vì đứa nhỏ?”
La Quyết Trình quá thấu hiểu vấn đề, Thẩm Dĩnh không biết nên trả lời anh thế nào, giống như trước mặt anh cô như một người lộ ra trên mặt mọi thứ, liếc mắt đã có thể bị nhìn rõ, những gì cô giấu kín đều không có chỗ trốn.
La Quyết Trình cũng không ép cô, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chuyện tình cảm là vấn đề của hai người, anh không nói nhiều, nhưng vấn đề đứa nhỏ, anh biết từ sinh ra đến nuôi nấng đều là một mình em, rất vất vả, tình cảm cũng rất sâu nặng, nhưng Lục Hi là ba của thằng bé, đây là điều không thể dứt bỏ, em bảo cậu ấy không cần đứa nhỏ, đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu là em, em sẽ đồng ý không?”
Ví dụ này đừng nói Thẩm Dĩnh sẽ không đồng ý, ngay cả nghĩ cô cũng không dám.
Cuộc sống của cô đã là thế này rồi, con trai chính là tất cả của cô.
“Anh Quyết Trình, em chia tay với Lục Hi thì chưa từng nghĩ sẽ tìm thêm một người sống cùng nửa đời sau, tất cả mọi thứ em đều không cần, chỉ có đứa nhỏ là không thể nhượng bộ.” Trong tình cảm cô đã bị trăm nghìn vết thương, cô cảm thấy yêu thêm một người nữa quá khó khăn.
La Quyết Trình nhìn cô gái nhỏ trước mắt, năm năm trôi qua, cô cũng không còn là cô gái nhỏ hai mươi bốn tuổi nữa, cô có cuộc sống của riêng mình, ánh mắt của cô càng kiên định hơn trước kia, cô cũng có thứ mà mình muốn bảo vệ.
Một Thẩm Dĩnh xuất sắc thế này, cũng khiến cho người ta đau lòng.
La Quyết Trình nhìn cô, cảm thấy như nhìn thấy em gái của mình vậy, thật lòng hy vọng cô sẽ sống tốt: “Thẩm Dĩnh, với tư cách là bạn của em chứ không phải của Hi, anh vẫn hy vọng em có thể nhìn thoáng một chút, quá khứ đã qua rồi, người và chuyện không tốt đều đã bị bụi bặm phủ kín, nếu em thật sự không yêu nữa, vậy anh sẽ không nói nhiều lời, chúc em sau này càng tốt hơn, nhưng anh nhìn ra em vẫn còn yêu Hi, đừng lừa mình dối người mê hoặc mình, nếu không em sẽ phải hối hận vì kết quả cuối cùng đấy.”
Từng câu từng chữ của anh đều rơi xuống tim Thẩm Dĩnh, cô đều nghe hết, nhưng lại càng băn khoăn hơn.
Mọi người đều nói cô yêu người đàn ông kia, chỉ có chính cô liều mạng phủ nhận, chẳng lẽ thật sự là cô sai rồi sao?
Chuyện năm năm trước, anh nói quá khiêm tốn, nhưng lại chưa từng giải thích, cô thừa nhận mình chưa buông được, sẽ nhớ tới chuyện quá khứ, nhưng trong đó cũng có công lao của người nhà họ Lục, cả nhà bọn họ đều khiến cô cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
Cô không yên tâm giao mình cho một gia đình như vậy, cũng sẽ không dẫn con sống cuộc sống nước sôi lửa bỏng.
“Có vấn đề gì hai người đều có thể nói chuyện, nói ra thì tốt rồi.” La Quyết Trình vẫn hy vọng bọn họ có thể làm lành, về công về tư, anh đều hy vọng hai người có thể hạnh phúc.
Thẩm Dĩnh nghe lời này, không nhịn được lắc đầu: “Em không liên lạc được với anh ấy, sáng hôm nay còn nhận được một văn kiện luật sự.
Cô đưa văn kiện luật sư qua, thật ra hôm qua La Quyết Trình đã biết rồi, nhưng có lúc vẫn cần nói dối thiện ý, trong lòng rất áy náy, vẻ mặt lại giả vờ không biết cầm lên xem một lượt.
Anh càng xem càng tức giận, chẳng trách không dỗ được người ta, Lục Hi thật sự đã lập kế hoạch rồi! Không chỉ lập kết hoạch, mà còn rất nghiêm túc nữa!
La Quyết Trình rất muốn lớn tiếng nói với Thẩm Dĩnh, đây chỉ là thủ đoạn người đàn ông kia hù dọa cô thôi, từ đầu đến cuối Lục Hi chưa từng nghĩ khiến đứa nhỏ không có mẹ, nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của Lục Hi trước khi đi, vẫn suy nghĩ một chút, sắc mặt khó coi: “Lấy hiểu biết của anh với cậu ấy, nếu không phải bị ép đến mức này, cậu ấy sẽ không làm như thế đâu.”
Nói xong, nhớ tới ngày đó Lục Hi tìm mình mượn quần áo, La Quyết Trình đăm chiêu hỏi: “Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì mới ép cậu ấy đưa ra quyết định này không?”
Thẩm Dĩnh nghe anh hỏi như thế lập tức nghĩ đến chuyện trong phòng nghỉ ngơi hôm đó, trên mặt hết xanh lại đỏ, trong lòng hiểu ra nhưng không thể nói với La Quyết Trình, chỉ có thể trả lời qua loa: “Ngày hôm qua lúc đến bệnh viện đã xảy ra chút chuyện không vui.”
“Vậy thì đúng rồi.” La Quyết Trình khoát tay, dáng vẻ không sao cả: “Con người cậu ấy dễ nổi nóng, em nhận lỗi rồi là sẽ không sao nữa, nếu cậu ấy thật sự so đo, sao có thể để em đến bệnh viện thăm con chứ?”
Thẩm Dĩnh nghĩ thấy cũng phải, lúc ấy bị anh chọc giận đến căm phẫn, hoàn toàn không suy nghĩ đến những điều này chỉ là…
Cô mở danh bạ điện thoại, hơi buồn rầu: “Anh ấy không nghe điện thoại của em, cũng không gặp em, càng khỏi nói đến con.”
La Quyết Trình chỉ đợi câu này của cô, lập tức nói: “Không sao, anh gọi cho cậu ta.”
Nói xong, anh lập tức tìm số điện thoại của Lục Hi gọi tới, điện thoại reo một lúc lâu mới có người nghe máy, trong lòng Thẩm Dĩnh rất lo lắng, La Quyết Trình lại không mở loa, điện thoại cũng nghe máy chậm, cố ý sĩ diện sao.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Anh nhỏ giọng, diễn trò trước mặt Thẩm Dĩnh, có hơi chột dạ.
“Ở nhà, còn có thể ở đâu?”
“Thẩm Dĩnh muốn gặp cậu, có chuyện gì thì gặp mặt nói chuyện, lớn như vậy rồi còn chơi trò mất tích hả?” La Quyết Trình khó lắm mới có cơ hội nói anh hai câu, còn có thể nâng cao hình tượng của mình trong lòng Thẩm Dĩnh, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Lục Hi không hề cảm kích: “Không gặp!”
Anh là muốn khiến cô nôn nóng đó!
“Này, cậu đừng quá đáng thế.” La Quyết Trình không đấu võ mồm với anh, hỏi thẳng: “Một là cậu đến đây, hai là tôi dẫn Thẩm Dĩnh đi tìm cậu, cậu chọn đi.”
Lục Hi đứng trước cửa sổ sát đất nhìn sân bên ngoài, ngón cái và ngón trỏ chà xát với nhau, môi mỏng khẽ mở: “Tối nay tôi đến Muse, nếu cô ấy muốn gặp tôi thì bảo cô ấy đến.”
Truyện convert hay : Muôn Đời Thiên Đế