CHƯƠNG 238: MỀM LÒNG
Lục Hi vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng mới mở mắt ra, nhìn khung cảnh xung quanh hơi ngơ ngác, một hồi lâu mới nhận thức được, kẹp một xấp tiền mặt đưa tới: “Đi đi.”
Tài xế đưa đón nhận lấy, hơi nặng, trong lòng như nở hoa, số tiền này không chừng còn nhiều hơn một tháng lương của anh ta: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục, tạm biệt!”
Lục Hi đau đầu muốn nứt, không muốn nghe giọng nói này, cau mày phất phất tay, cho đến khi trong xe một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, người này mới duỗi người ra.
Anh gần như chưa từng uống đến say mèm, tình cảnh thế này lại càng hiếm thấy, lúc này trong xe nồng nặc mùi rượu, hòa quyện với mùi nước hoa nam trên người người đàn ông, không quá dễ ngửi.
Lục Hi cũng mặc kệ trời đông giá rét ngoài cửa sổ, cứ như vậy mở cửa sổ ra, gió mát thổi vào, cảm giác đau đầu không những không cảm bớt mà càng thêm không dứt, anh nhíu mày, dứt khoát đẩy cửa xe, bước ra ngoài.
Thân hình cao 1m88 dựa vào cửa xe, anh lục lọi lấy hộp thuốc lá ra, móc một điếu, lại không cẩn thận rơi xuống đất. Trong lòng anh muộn phiền, lại rút một điếu, vất vả mới đốt lên được.
Người ta nói rượu không làm say người mà người tự say, hôm nay anh đến Hồng Đỉnh vốn không muốn bình an đi ra, nếu đã muốn mua say, sao lại không uống đến say bí tỉ?
Buồn cười chính là, vốn nghĩ rằng uống nhiều sẽ quên đi, không ngờ men say càng dày đặc, những hình ảnh kia lại càng mãnh liệt, cuối cùng hóa thành một thước phim, hiện lên khuôn mặt và tên tuổi Thẩm Dĩnh.
Tình sâu đậm, người sẽ cô độc, những lời này trước đây anh đã từng nghe, lúc đó chỉ thấy rất nhàm chán, nhưng bây giờ đã hiểu rõ.
Không phải chính là chuyện như thế này hay sao?
Một tiếng cười khẽ tràn ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông, như tự giễu, lại như có ý khác, khói trắng phả ra từ miệng, rất nhanh đã tiêu tan không còn gì.
Đêm hôm khuya khoắt, một chiếc xe sang trọng, một thân hình đẹp đẽ thon dài, chợt có đôi tình nhân trẻ đi dạo trở về đi ngang qua, đều tò mò nhìn qua, dường như thắc mắc tại sao một người đàn ông như vậy lại xuất hiện ở đây.
Khi Thẩm Dĩnh trở về từ bên ngoài, liền nhìn thấy khung cảnh như vậy.
Sao anh lại đến đây?
Theo bản năng muốn đi đường vòng rời khỏi đó, nhưng ánh mắt vừa thấy tàn thuốc rơi đầy đất, còn cả bước chân loạng choạng của anh, cuối cùng cũng không rời đi.
Anh uống rượu, hơn nữa uống rất nhiều,lúc bình thường hoàn toàn không thể nào thấy được trạng thái này của người đàn ông này.
Đã đêm khuya, anh ấy uống say đến mức này lại chạy đến dưới nhà mình, không lẽ là tự lái xe tới?
Suy nghĩ như vậy vừa hiện lên trong đầu, Thẩm Dĩnh vừa tức vừa vội, đi về phía trước nơi cách anh hai bước thì dừng lại. Người nọ lúc đầu cũng không ngẩng lên, dường như cũng không quan tâm là ai, một hồi lâu sau mới không vui mà ngước nhìn cô, nhưng khi nhìn rõ người mới đến lại ngơ ngẩn.
Sao lại là cô ấy?
Lục Hi nhìn chằm chằm hình bóng xinh đẹp này, ngay vào lúc Thẩm Dĩnh cho rằng anh sẽ bước tới, người này lại cúi đầu lần nữa.
Đã khuya như vậy, cô lại không biết anh muốn tới đây, sao có thể là cô được, là ảo giác nhỉ? Bởi vì nghĩ đến quá nhiều, nên lúc say mới xuất hiện ảo giác.
Vào lúc Lục Hi đang tự cười nhạo mình, “ảo ảnh” này lại bước lên một bước, đến gần ánh mắt anh: “Anh đến đây làm gì?”
Giọng nói ngọt ngào lanh lảnh xen lẫn chút tức giận và chất vấn kia, lại rất quen thuộc đối với anh.
Thân thể người đàn ông càng lung lay, hung hăng ngẩng đầu, cánh tay dài sờ vào đôi gò má cô gái đang bước tới, cảm giác chân thật này đã nhắc nhở anh, tất cả khuôn phải ảo giác, cô thật sự đã đến.
“...Thẩm Dĩnh?”Anh khó tin mà gọi tên cô, đôi mắt kia rung động mạnh mẽ.
“Trong lòng Thẩm Dĩnh quặn đau, không hiểu anh năm lần bảy lượt tự tra tấn mình là vì cái gì. Nếu không phải hôm nay cô về muộn, không lẽ anh định người không biết quỷ không hay mà đứng đây suốt đêm?
“Sao không về nhà?” Giọng nói của cô theo gió đêm thổi tới bên tai, nhẹ nhàng mà lành lạnh.
Lục Hi bị cô hỏi, trong lòng chợt đau: “Trong nhà không có người muốn gặp, về làm gì.”
Cô đã rời đi, Ngự Cảnh Viên cũng mất đi sức sống, về nhà sẽ đối mặt với một căn phòng sạch sẽ nhưng lạnh lẽo cô độc, tất cả đều như quay trở lại trước lúc anh quen biết cô.
Đơn độc, cô đơn lạnh lẽo, không nơi nào để giải sầu, loại cảm giác như gần như xa này sắp tra tấn anh đến điên rồi.
Anh đưa thuốc lá lên miệng, tới bên môi hút một hơi thật sâu, che giấu sự run rẩy trên đầu ngón tay: “Em về được không?”
Anh không hỏi cô, mà giống như cầu xin.
Cho tới bây giờ, Thẩm Dĩnh đều giấu kín sự nhẫn nhịn và tình cảm đối với anh nơi đáy lòng, giờ phút này nhìn anh sụp đổ không chịu nổi như vậy, những cảm xúc kia như nước biển theo thủy triều mãnh liệt đập vào tường thành trong lòng cô, từng chút tràn ra.
“Lục Hi, không phải tôi không quay về, anh biết trong lòng tôi yêu anh, tôi biết anh cũng vậy, chỉ là đã xảy ra những chuyện này, tin tưởng trong lòng chúng ta còn lại được bao nhiêu? Chỉ cần Giang Sở Tinh còn ở đó, tôi sẽ không nhịn được mà nghi ngờ, có nghi ngờ sẽ có khoảng cách, tôi không muốn như vậy, nhưng cũng không khống chế được.” Phụ nữ đối với người đàn ông mình yêu đều là như vậy, nhiều thêm một phần điên cuồng, ít đi một phần lý trí.
“Cho dù em nghi ngờ, anh cũng sẽ không phàn nàn câu nào.” Anh nói vừa vội vừa gấp, cố sức ngăn lại tâm trạng kích động trong lòng.
“Nói thì dễ, làm mới khó, đã có vết xe đổ rồi.” Nói đến đây, Thẩm Dĩnh dừng lại, bước về phía anh thêm nửa bước, để anh nghe rõ lời mình nói: “Giang Sở Tinh nhảy xuống hồ bơi là do cô ấy tự làm, không phải do tôi. Chuyện này anh nghi ngờ tôi,tôi im lặng, không phải vì không muốn giải thích, mà là vì thất vọng, hoàn toàn thất vọng nên mới không muốn giải thích thêm gì nữa.”
Cô nói xong, cười khổ lắc đầu: “Bây giờ tôi nói anh cũng sẽ không tin...”
“Anh tin!” Trong giọng nói người đàn ông có sự vội vàng, cung không phải vì nói hùa theo cô: “Nghi ngờ em là anh không đúng, lúc ấy mọi chuyện xảy ra đột ngột, anh không có thời gian nghĩ lại, dù em có tin hay không, thì trong lòng anh vẫn luôn đứng về phía em.”
Chuyện Thẩm Tri Lịch phát bệnh và Giang Sở Tinh rơi xuống nước, nói cho cùng việc Thẩm Dĩnh quan tâm nhất là chuyện Thẩm Tri Lịch bị liên lụy, và chuyện Lục Hi không tin tưởng mình, bây giờ anh nói vậy, trong lòng cô không thể nào không có cảm giác.
Dứt lời, hai người cứ bình tĩnh nhìn đối phương như vậy, ai cũng không mở miệng, không cần nói gì nữa, chỉ ánh mắt nhìn nhau đã đủ thấu hiểu.
Nửa ngày sau, có lẽ là vì đứng quá lâu, Thẩm Dĩnh nhịn không được rùng mình một cái, Lục Hi vứt điếu thuốc trên tay, quay người mở xe, xoay người lấy áo khoác ra choàng lên vai cô.
Thẩm Dĩnh đưa tay ngăn lại, hơi cụp mắt: “Anh mặc đi.”
Trên người anh chỉ có một lớp áo sơ mi, nhìn vô cùng mỏng manh.
Ba chữ vo cùng đơn giản, trong lòng Lục Hi lại vô cùng rung động, trong đôi mắt đen láy chan chứa tình cảm: “Dĩnh Dĩnh...”
Giọng nói trầm thấp được cồn thấm qua càng trở nên sâu lắng, có lẽ bị hương rượu trên người anh làm mơ màng, Thẩm Dĩnh kéo cửa ghế lái ra: “Đi thôi, tôi đưa anh về.”
Truyện convert hay : Cực Phẩm Người Ở Rể