CHƯƠNG 214: HIỂU LẦM CHÍ MẠNG
"Dưới lầu?" Thẩm Dĩnh bất giác, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn xong mới phát hiện phía phòng bếp không đối diện với đường cái.
Cô đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi không ngừng truyền tới giọng khe khẽ, tính thời gian là từ lúc nhận điện thoại của cô đã lập tức ra ngoài rồi.
Còn cho rằng anh bị mình lừa tới, không nghĩ tới người này không nói tiếng nào đã tới dưới lầu rồi.
Chóp mũi Thẩm Dĩnh chua xót, không biết nói gì mới tốt, dường như cảm nhận được cảm xúc của cô, người đàn ông nhàn nhạt mở miệng: "Xuống đi, anh đợi em."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Dĩnh rót nước vào bình thủy, ra khỏi phòng bếp thì thấy Đào Ly Hinh còn ngồi ở phòng khách, cô cầm túi rác vừa chỉnh xong lúc nãy, có chút yếu ớt mở miệng: "Mẹ, con xuống vứt rác, thuận tiện xem pháo hoa."
Đào Ly Hinh gật gật đầu, dặn dò cô: "Đừng đi quá xa, đường vào năm mới cũng không có ai."
"Con biết rồi."
Thẩm Dĩnh ra cửa, hai bước thành một bước đi xuống lầu, tốc độ nhanh đến mức có chút mơ hồ, cô vừa xông ra khỏi cửa đã nhìn thấy chiếc xe Sedan màu đen dừng dưới cây không xa.
Chạy tới, gõ gõ cửa sổ ý bảo mở cửa.
"Cộp" một tiếng, khóa phía trong mở ra, cô kéo cửa xe ngồi vào, thoáng chốc được vây trong không khí ấm áp trong xe.
"Sao anh lại tới?" Lúc hỏi anh, giọng điệu là sự vui vẻ khó tin.
Người đàn ông quay đầu nhìn cô rõ ràng hốc mắt còn chút đỏ, giơ tay đau lòng sờ lên: "Năm mới đã khóc rồi?"
"Không có." Nói đến chuyện này, Thẩm Dĩnh vẫn có chút ngượng ngùng, đẩy tay anh ra: "Không khóc."
Lục Hi không để ý cô cứng miệng, tiếp tục hỏi: "Người trong nhà làm em không vui sao?"
"Không phải."
"Vậy là gì?" Thấy cô luôn né tránh không trả lời, Lục Hi trầm giọng, nghiêm túc nhìn cô: "Thẩm Dĩnh, anh nghiêm túc hỏi em."
Thấy không lướt qua được, cô mới không tự nhiên nói chuyện xảy ra lúc ăn cơm tối nay với anh, từ nhỏ Thẩm Tri Lịch thường nói chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, cho nên bây giờ nói với anh những chuyện này, mình cũng có chút khó mở miệng.
Lục Hi nghe xong không có biểu cảm gì, không phải phẫn nộ, cũng không phải tức giận, chỉ là đau lòng cô, nếu đối phương không phải dì cô, anh nhất định sẽ làm họ đẹp mặt, nhưng tiếc là không được.
"Cho nên em nhanh chóng dẫn anh đi gặp người lớn, như vậy người khác sẽ không nói tới nói lui." Đây là cách duy nhất giải thích những chuyện này, cũng là cách tốt nhất.
Nhắc tới những chuyện này, Thẩm Dĩnh đau đầu, cô cho rằng thuận theo tự nhiên là tốt nhất, lại quen mất ngoại trừ mình anh, ba mẹ cũng thay cô gánh chịu rất nhiều áp lực.
Bây giờ nghĩ nghĩ, những vấn đề này vẫn là phải đối mặt, nếu không chính là sự thương tổn và không trách nhiệm đối với người bên cạnh.
Cô nghĩ một lát, nói: "Mùng bốn đi, trước đó ba em không phái đáp ứng anh rồi sao, nếu mẹ em có thời gian muốn đi, em không cản, được không?"
"Có thể." Lục Hi mong ngóng họ tới, sớm đã muốn gặp ba mẹ cô, luôn không có cơ hội: "Chiều mùng bốn anh về nước, dì Lý cũng ở đó, em gọi dì đến ăn cơm xong, thời gian cũng kịp."
"Được, vậy tạm quyết định như vậy."
Nói xong, ngoài cửa sổ xe đột nhiên truyền tới tiếng vang "bụp" cực lớn, tiếp đó liền nhìn thấy phảo hoa nổ tung trong bầu trời đêm đen mịt, màu vàng và màu đỏ giao nhau, hai màu sắc rất sặc sỡ, hợp thành hình dáng đóa hoa, rất xinh đẹp.
Ánh sáng pháo hoa lướt qua ngũ quan anh tuấn sắc nét của người đàn ông, rõ ràng sinh động giống như bức tranh tuyệt đẹp.
Anh đang nhìn pháo hoa, mà cô lại đang nhìn anh.
Dương như phát giác được ánh mắt nóng rực bên cạnh, Lục Hi cúi mắt đối diện với ánh mắt cô, bốn mắt nhìn nhau, không kịp phòng bị ma sát lên tia sáng lấp lánh còn hơn vừa rồi.
Có lẽ là cảm xúc quá nhiều, có lẽ là trong mắt tình nhân hóa tây thi, trong mắt Thẩm Dĩnh, tất cả pháo hoa tất cả cảnh sắc đều trở thành nền cho người đàn ông này.
Từ thời khắc anh xuất hiện dưới lầu nhà cô, mắt cô chỉ còn có thể nhìn thấy người đàn ông này.
Cần bao nhiêu sự ấm áp mới có thể sợ cô một mình khóc mà lái xe gần nửa tiếng đến tìm cô?
Đêm ba mươi, anh cũng cần ở cùng người nhà, Thẩm Dĩnh biết ở đó nhất định không thoải mái, nhưng ai lại không oán hận lời nào, thậm chí không nói lời nào đã đến rồi.
Tủi thân lớn hơn cũng không còn nữa, chỉ còn cảm động vô bờ.
"Lục Hi..." Thẩm Dĩnh ngồi thẳng người, nghiêng về phía trước, ánh mắt lưu luyến rơi trên mỗi chỗ trên khuôn mặt anh.
"Anh ở đây." Anh cười, lơ đãng lại lộ ra chân tâm động lòng người, nói xong, anh lập tức đỡ khuôn mặt Thẩm Dĩnh hôn lên, không chút do dự nào, dành tất cả quyền chủ động.
Tâm ý tương thông, một cái hôn đã đủ.
Hơi thở nóng rực của anh quanh quẩn bên mũi cô, trở thành sức mạnh mê hoặc nhất, pháo hoa ngoài cửa sổ hết lần này đến lần khác, lúc này cô không có tâm trạng thưởng thức, chỉ muốn tham luyến cái ôm ấm áp này.
"Ngày mai anh đi hải đảo rồi, em thế này anh làm sao yên tâm đi?" Bàn tay to của người đàn ông rơi trên áo khoác dày của người phụ nữ, sức lực như vỗ về.
Nghe thấy mai anh phải đi, Thẩm Dĩnh bất giác hai tay nắm càng chặt: "Vậy mùng bốn về sớm chút, em đi tìm anh."
Cô biết, chuyện năm mới, anh cần giải tỏa, mình cũng không thể ở cùng anh, ra ngoài chơi chút cũng tốt.
Lục Hi hơi cúi đầu, đặt nụ hôn ấm áp lên trán cô: "Có chuyện thì gọi ngay cho anh, anh không về được thì có thể tìm người khác xử lý, đừng tự mình chịu đựng, hử?"
Thẩm Dĩnh không muốn làm anh lo lắng, nghe lời gật đầu: "Được."
Nói xong, cô lại nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, Giang Sở Tinh thật sự không đi sao?"
Mặc dù trước đó đã hỏi một lần, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút.
"Cô ấy tạm thời về biệt thự Thành Bắc, dì Lý đi cùng, còn có Lý Vĩ giúp đỡ, sẽ không có chuyện."
Có được đáp án an tâm, Thẩm Dĩnh đáy lòng thầm thở phào, lại lần nữa chui vào lòng anh: "Em sẽ nhớ anh."
"Nhớ gọi video với anh." Lục Hi trước giờ không biết, mình sẽ có ngày cũng dính người như vậy, chỉ là ba bốn ngày, anh lại thấy giống như ba bốn năm.
Hai người ở trong xe một lát, thời gian không còn sớm, Đào Ly Hinh gọi điện thoại tới, Thẩm Dĩnh mới lưu luyến không rời rời đi anh: "Em đi nhé?"
"Ừ, lên đi." Lục Hi mở cửa xe thay cô, còn không quên lấy một nụ hôn.
Đoạn tình cảm này đến bây giờ đã vượt qua tưởng tượng của hai người, vừa nghĩ tới mấy ngày nữa sẽ gặp mặt người lớn, trong lòng Thẩm Dĩnh ảo tưởng sẽ là tỉnh cảnh quần áo như thế nào, cũng không ngừng suy nghĩ đáp án trước về những câu hỏi sẽ gặp phải.
Thẩm Dĩnh cứ ôm tâm tình thấp thỏm lại mong đợi như vậy đón năm mới, ngày tháng trôi qua rất nhanh, sau khi đi thăm họ hàng với Đào Ly Hinh, vừa chuyển mắt đã tới mùng bốn.
Thẩm Dĩnh đã đặt thời gian với Đào Ly Hinh trước, ba giờ chiều, vốn cho rằng chỉ có một mình cô đi, không nghĩ tới Thẩm Tri Lịch cũng đột nhiên muốn đi.
Thẩm Dĩnh càng thêm căng thẳng, vội gửi tin nhắn cho Lục Hi, anh ngược lại đã tính trước, kêu cô không cần căng thẳng.
Thẩm Tri Lịch lái xe đưa hai mẹ con tới biệt thự Ngự Cảnh Viên, rõ ràng là nơi đã tới vô số lần, Thẩm Dĩnh lại căng thẳng hơn bất kỳ lúc nào.
Thấy biệt thự khí phách trước mắt, Đào Ly Hinh có chút bị dọa: "Đây...Lục Hi mua nhà ở đây cần tốn không ít tiền đi?"
Thẩm Dĩnh cũng không nghĩ tới làm sao đùa, bèn nghe thấy Thẩm Tri Lịch hừ một tiếng: "Bà cho rằng thế nào, nhà bên này đều cần mấy chục tỷ."
Đào Ly Hinh nghe xong cũng không nói gì, có thể nhìn ra bà cũng cực kỳ căng thẳng.
Không dễ dàng gì xe lái tới tòa nhà của Lục Hi, ba người lục tục xuống xe, Thẩm Dĩnh đi về phía trước, đến cửa đang chuẩn bị mở khóa, không nghĩ tới cửa lại đột nhiên mở ra.
Ngước mắt nhìn, là dì Lý, Thẩm Dĩnh sững sờ một lát, sau đó mặt lộ ra vui mừng: "Dì Lý, dì về trước sao?"
So sánh với sự thoải mái của cô, dì Lý lại khó xử hơn nhiều, ấp a ấp úng, không đợi Thẩm Dĩnh hiểu ra, thì nhìn thấy bóng dáng phía sau xuất hiện trong mắt.
Giang Sở Tinh mặc quần áo thoải mái ở nhà, trên mặt tràn đầu nụ cười đi đến cửa, trong bước đi có tư thái tôi mới là bà chủ, sau đó lại nhìn thấy ba mẹ Thẩm Dĩnh thì cứng ngắc, cô ta chớp chớp mắt, ánh mắt dò xét xoay quanh mấy người, mở miệng hỏi: "Hai vị này là?"
Rõ ràng, Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh cũng không nghĩ tới sẽ có người phụ nữ khác xuất hiện trong nhà, nhưng rốt cuộc cũng tuổi này rồi, Thẩm Tri Lịch rất nhanh hồi thần, giọng điều ôn hậu trả lời một câu: "Cô là ai?"
Ngoài dự đoán, Giang Sở Tinh lại giống như nghe thấy chuyện cười, cười một cái, giơ tay chỉ chỉ mình: "Tôi là đối tượng của chủ căn nhà này."
Truyện convert hay : Nông Gia Khéo Tay Phụ