CHƯƠNG 183: TÔI VÀ ANH ẤY LÀ THANH MAI TRÚC MÃ.
Thần sắc Giang Sở Tinh trông không có chút kinh ngạc nào cả, giống như chỉ là đang hôn một người bạn thân lâu năm thôi vậy: “Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong thời gian này, sau này có thể sẽ còn vài chỗ phải làm phiền anh nữa, mà tôi thì không có đồ gì cho anh được cả, nụ hôn này coi như là lời cảm ơn của tôi với anh vậy, ở Mỹ đây chính là phép lịch sự với bạn bè thân cận đó.”
Câu nói này của cô đã biểu tỏ rằng hành vi vừa nãy chỉ là một điều bình thường mà thôi, giống như chỉ là lời cảm ơn với anh, chứ không hề có ý gì khác.
Ngay lập tức, khuôn mặt Lý Vĩ chợt nóng bừng như lửa, anh xấu hổ vì sự đa tình trong chốc lát của mình vừa nãy, nhưng chỉ có trái tim kia là không thể nào bình tĩnh được.
Anh rất có hảo cảm với Giang Sở Tinh, lần đầu tiên khi anh nhìn thấy người phụ nữ yếu đuối này ở sân bay thì anh đã có kích động muốn được bảo vệ cô rồi, sau này khi hai người trở nên gần gũi với nhau, sự quan tâm của anh dành cho cô cũng ngày một lớn dần, nụ hôn vừa nãy của cô đã khiến trái tim anh như muốn muốn nhảy ra khỏi cổ họng rồi...
Lý Vĩ thậm chí không dám nhìn cô, anh xách theo hành lý vội vàng đi ra cửa biệt thự.
Đoạn đường đi thuận buồm xuôi gió, Lục Hi đã báo trước với bảo vệ của khu biệt thự, cho nên chiếc xe có thể được lái thẳng vào sân trước của biệt thự.
Một người phụ nữ lớn tuổi đứng ở cửa biệt thự, Giang Sở Tinh cảm thấy có chút bất ngờ, từ trước đến giờ cô chưa từng nghe Lục Hi nhắc tới trong nhà còn người lạ nữa, đây là...
“Sở...Cô Giang, đến rồi.” Lý Vĩ định theo thói quen gọi Sở Tinh, nhưng lại nhận ra bây giờ địa điểm có chút không thích hợp nên liền vội vã đổi cách xưng hô.
Giang Sở Tinh thích sự thức thời này của Lý Vĩ, cô tự mình đẩy cửa xe bước xuống, không ngờ đột nhiên lại trở trời, những hạt mưa phùn bắt đầu rơi xuống.
Dì Lý vội vàng đưa dù tới che cho Giang Sở Tinh: “Cô là cô Giang đúng không?”
Giang Sở Tinh giương ánh mắt dò xét nhìn dì Lý một cái, sau khi xác định đây là người mình chưa từng gặp qua, cô ta không vội giới thiệu mình mà còn hỏi lại bà: “Bà là?”
Dì Lý sững sờ, sau đó lên tiếng giải thích: “Tôi tên là Lý Lan Phương, là vú nuôi của nhà cậu Lục.”
“Là người làm à...” Giang Sở Tinh bây giờ mới gật đầu.
Chỉ là một câu nói vô ý của cô ta nhưng lại khiến dì Lý có chút ngượng ngùng, bây giờ còn ai lại gọi như vây nữa, có làm sao đi nữa cũng phải lịch sự gọi một tiếng bà vú đi chứ.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng bên ngoài lại không dám biểu lộ ra, dù sao bà cũng là làm công ở đây, chủ tớ cách biệt.
Dì Lý đón Giang Sở Tinh vào trong nhà, Thẩm Dĩnh và Lục Hi biết tin cũng từ tầng hai bước xuống, trên người bọn họ đều mặc đồ ngủ màu xanh sẫm, thoạt nhìn trông có chút giống đồ tình nhân.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Giang Sở Tinh tận mắt nhìn thấy cảnh này, đáy lòng cô ta vẫn không kìm được một sự khó chịu dày đặc.
Hai người bọn họ đã sống cùng nhau, nên chắc chắn những chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, hễ nghĩ tới Lục Hi thân mật với một người phụ nữ khác, thậm chí là làm những chuyện mà cô ta còn chưa được làm, thì trái tim cô ta lại như đang có hàng trăm hàng ngàn con kiến đang chen nhau bu lấy vậy...
Giang Sở Tinh nhíu mày và cố gắng trấn tĩnh lại, ngàn vạn lần không được để lộ ra những cảm xúc không nên có.
“Cậu chủ Lục, hành lý của cô Giang đều mang đến đây hết rồi.” Lý Vĩ mang hết hành lý vào trong nhà, ánh mắt của anh cũng không còn nhìn Giang Sở Tinh quá lâu.
Lục Hi gật đầu: “Vất vả rồi, cậu về trước đi.”
Lý Vĩ nắm chặt chiếc chìa khóa xe và tiến lên một bước: “Cậu chủ Lục, khi nào thì tôi qua đây nữa?”
“Tôi sẽ thông báo cho cậu.”
“Vâng.” Lý Vĩ quay người rời đi, anh ta làm như vô ý liếc nhìn Giang Sở Tinh một cái, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi, sau đó rời khỏi biệt thự.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài sân vang lên tiếng khởi động xe, biết anh ta đi rồi, lúc này đáy lòng Giang Sở Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta ngước nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, một sự hưng phấn càng ngày càng dâng trào, cô ta gọi anh với khuôn mặt nở nụ cười rực rỡ: “Hi à!”
“Tới rồi sao.” Lục Hi đưa mặt nạ bảo hộ cho cô ta: “Em đeo lên trước đi, đèn trong nhà có thể gây kích thích tới em, ngày mai anh kêu người tới đổi.”
Từ khi bước vào cửa cho tới bây giờ còn chưa tới năm phút, mà đôi bờ má cô ta đã bắt đầu đỏ ửng lên rồi.
Giang Sở Tinh đeo mặt nạ bảo hộ lên, nhưng đôi mắt vẫn còn lộ ra ngoài, dễ dàng nhìn thấy được tâm trạng cô ta đang cực kỳ tốt, đôi mắt đó vui cười đến nỗi cong lên thành một vầng trăng non: “Hi à, sau này lại làm phiền anh rồi, không được chê em đâu đó.”
Ngữ điệu của cô ta rất thân mật, giống như là người trong gia đình đã ở cùng với nhau rất lâu rồi vậy, tuy nói là người nhà, nhưng cô ta cũng đâu có gọi anh là anh trai đâu chứ.
Thẩm Dĩnh đứng sang một bên quan sát, Giang Sở Tinh vẫn không thèm chủ động đến chào hỏi cô, cô chen miệng vào thì lại sợ quá đường đột, bây giờ thì cô trông như một kẻ ngoài cuộc bị ghẻ lạnh rồi đây.
Sau đó cô liếc nhìn thấy dì Lý định đi xách hành lý, bà ấy lớn tuổi như vậy rồi chắc chắn sẽ rất mệt, thế là Thẩm Dĩnh tiến lên trước và cầm lấy hành lý trong tay bà: “Dì Lý, dì xách cái nào nhỏ nhỏ đi, cái này để con mang lên được rồi.”
Nói là hành lý, thật ra cũng chỉ có ba kiện mà thôi, hai cái va li lớn, một cái vai li nhỏ.
“Sao vậy được!” Dì Lý vẫn không chịu buông tay: “Tôi thích làm việc mà, không sao đâu, cô Thẩm không xách được đâu, mau đưa tôi...”
Cả hai đều không ai chịu nhượng bộ, đột nhiên một bóng đen liền sáp tới để lại hơi ấm trên mu bàn tay của họ, và rồi sau đó sức lực nặng nề đó không còn nữa.
Bàn tay to lớn với các khớp xương rõ ràng xách theo chiếc va li, rõ ràng lúc nãy trông nó vừa to vừa nặng, nhưng bây giờ nhìn anh xách lên chả khác nào một chiếc lông vũ cả.
Đáy lòng Thẩm Dĩnh cảm thán: “Không hổ là người đàn ông mỗi ngày đều dậy vào lúc sáu giờ sáng để tập thể dục!”
Nói xong, cô còn giơ ngón tay cái lên.
Dì Lý bị cô chọc cười, bà quay đầu sang hướng khác mím chặt môi cười thầm, còn Lục Hi thì chợt nhíu mày, sau đó như để chứng minh lời khen của cô, bàn tay còn lại kia liền xách thêm một chiếc vali nhỏ, rồi quay người bước lên lầu.
Thẩm Dĩnh không nhịn được mà cười phụt một tiếng, rồi bốn mắt nhìn nhau với dì Lý.
Giang Sở Tinh nhìn Lục Hi đi lên lầu, giống như là bây giờ cô ta mới nhớ ra Thẩm Dĩnh vậy, sau đó cô ta sáp tới chào hỏi cô: “Xin chào cô Thẩm, tôi là Giang Sở Tinh, là thanh mai trúc mã của Hi, trước đây chúng ta có từng gặp qua rồi.”
Thanh mai trúc mã?
Thẩm Dĩnh cắn nhẹ miếng thịt mềm trong miệng rồi khẽ mỉm cười: “Xin chào, tôi là bạn gái của Lục Hi.”
“...” Giang Sở Tinh không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, đôi lông mi dài của cô ta khẽ giật giật, sau đó cô ta đưa tay vén phần tóc qua tai rồi nói: “Quan hệ của cô và Hi trông rất tốt, nhưng trước đây tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc đến cô, hy vọng cô đừng để bụng.”
“Tôi không để bụng đâu.” Thẩm Dĩnh vội vàng thanh bạch: “Tôi chỉ giới thiệu mình một chút thôi.”
Nếu như mấy lời này mà đã có thể khiến cô để bụng, thì phải nói rằng cô em gái họ Giang này thật sự nghĩ quá nhiều rồi.
Giang Sở Tinh mỉm cười, sau đó cũng không nói gì thêm nữa, vừa lúc Lục Hi cũng bước xuống, nên hai người cũng không nói gì nhiều.
Sau khi chuyển hành lý lên, phòng của Giang Sở Tinh được bố trí trong một phòng khách ở cuối hành lang, căn phòng đó có diện tích khá lớn, hơn nữa cũng tương đối yên tĩnh, rất thích hợp cho người bệnh tĩnh dưỡng.
Mặc dù đáy lòng Giang Sở Tinh không được hài lòng lắm, nhưng cô ta cũng không nói được gì, chỉ đành yên lặng ở trong căn phòng đó thôi.
Dì Lý đã dọn dẹp phòng sạch sẽ rồi, đồ dùng cá nhân hay quần áo đều được mua mới, đủ để cô ta sử dụng hằng ngày.
Trong lúc dọn dẹp hành lý, Giang Sở Tinh đột nhiên tìm thấy một thứ đồ màu xám đen từ trong một ngăn của chiếc va li, mở ra thì thấy là một chiếc khăn choàng cổ bằng len.
Cô ta đưa nó cho Lục Hi rồi nói với một giọng điệu nhẹ nhàng: “Lúc em rảnh rỗi không có gì làm ở biệt thự Thành Bắc đã đan này đan nọ để giết thời gian đó, năm nay em không đón sinh nhật với anh nên muốn đan tặng anh cái khăn choàng len này, chỉ là có hơi xấu chút thôi.”
........
Truyện convert hay : Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh