CHƯƠNG 175: BẤT NGỜ THỔ LỘ
Đây chẳng lẽ bất ngờ mà anh đã chuẩn bị từ sớm? Chẳng trách, vào lúc sáng sớm liền la hét muốn ra ngoài ăn cơm, còn chạy một chiếc xe thể thao hoành tráng như vậy, đúng là có âm mưu từ trước.
Thẩm Dĩnh thuận theo đó mà đi về phía trước, sau khi bước vào cửa nhà hàng, có một người phục vụ lại đến cho cô một cái hộp nhỏ, bên trong chính là một quả cầu bằng pha lê, mũi tên chỉ về hướng bên trái.
Cứ như vậy, đi được một đoạn đường là sẽ có một người phục vụ bước đến đưa cho cô quả cầu pha lê, từ đại sảnh đến lầu một, từ lầu một đến lầu hai, tâm tình của Thẩm Dĩnh cũng theo đó mà có cảm giác khẩn trương kích động.
Cuối cùng, quả cầu thủy tinh dẫn cô đến cánh cửa của phòng ăn ngoài trời của nhà hàng, phía trước cánh cửa gỗ sang trọng và chắc chắn, cô cứ đứng ở đó mà không dám đẩy cửa, ngoài lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay, trái tim cô cũng run rẩy mong chờ.
“Phù...” Cô đứng im lặng cả nữa ngày, sau khi thở ra một hơi thật dài, Thẩm Dĩnh lấy dũng khí đẩy cửa ra.
“Kít” một tiếng, quang cảnh ở phía sau đều thể hiện trước mắt.
Sân thượng có diện tích rất lớn, cũng không phải hoàn toàn lộ ra bên ngoài, mà ở đỉnh đầu trên cao có một tầng thủy tinh trong suốt bao quanh, ngăn cách gió lạnh ở bên ngoài, mặt khác cũng khiến nó sạch sẽ một tí.
Toàn bộ đá cẩm thạch dưới mặt đất đã được anh trải thảm màu trắng, vị trí đối diện với cửa, ở giữa có một con đường nhỏ rải đầy cánh hoa hồng, một chiếc bàn dài tối màu có đầy nến, dụng cụ ăn bằng vàng được rải đầy hoa hồng trắng, bóng bay được cột vào trên chai Sâm panh và ly rượu, ở đó đều có mỗi một bức ảnh của cô, ngay cả cô cũng không biết nó được chụp khi nào.
Trong lòng Thẩm Dĩnh rung động, nghẹn ngào nói không ra lời, cô chưa từng nghĩ đến anh sẽ vì mình mà tự làm những thứ này, cô ngơ ngẩn nhìn hết tất cả xung quanh, thậm chí cũng quên phản ứng.
Nơi này được anh bố trí như khu vườn cổ tích cho cô, dịu dàng như vậy, trân quý như vậy.
“Thích không?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên ở bên cạnh, sau đó liền nhìn thấy một bóng dáng cao ráo xuất hiện ở nơi hẻo lánh nào đó.
Nhìn đôi mắt cực kỳ bất ngờ của Thẩm Dĩnh, dòng nước tĩnh lặng trong lòng của Lục Hi cũng không cách nào tiếp tục duy trì sự lạnh nhạt, cả trái tim cũng nảy lên, anh cảm giác mình rất hồi hộp.
Nghĩ đến những lời tiếp theo phải nói, yết hầu Lục Hi có chút khô khốc, cố gắng chống đỡ vẻ mặt bình tĩnh, vươn tay về phía cô.
Anh đang mời cô.
Thẩm Dĩnh cực kỳ mong đợi mà đưa tay mình cho anh, trong khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nhau, trái tim của hai người giống như được nối liền, rõ ràng những chuyện thân mật cũng đã làm, lúc này chỉ đơn thuần mà nắm tay nhau lại có thể khiến Lục Hi rung động hơn bất cứ thứ gì.
Anh khẽ mỉm cười với cô, nụ cười mang theo tất cả ôn nhu và tình ý, xoay người nắm tay cô đi lên phía trước, Thẩm Dĩnh bước từng bước theo sát phía sau, giao bản thân mình cho anh, hoàn toàn bị anh dẫn dắt.
Đi đến trước bàn tròn, anh cầm bó hoa đã được chuẩn bị trước từ trên ghế lên, không quá to cũng không quá rực rỡ. Những bông hoa tử đinh hương màu trắng và màu vàng nhạt được trang trí xen kẽ cành lá màu xanh, được thắt bởi sợi ren màu be, nhỏ nhắn, tinh tế và toát lên vẻ sang trọng.
Anh thả tay Thẩm Dĩnh ra, lấy bó hoa đưa cho cô, cùng lúc đó móc từ trong túi ra một hộp vuông nhỏ, phía trên không có nhãn hiệu gì, chỉ có một sợi dây ruy băng thắt hình cái nơ.
Thẩm Dĩnh đã bị bất ngờ liên tiếp làm cho choáng váng cả đầu óc, căn bản cũng không có thời gian suy nghĩ bên trong là cái gì, chờ anh mở ra mới phát hiện, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Kiểu dáng hình bông tuyết có sáu cánh, ở giữa là một viên kim cương, bên cạnh dát một vòng những viên kim cương nhỏ, cực kỳ lấp lánh, khiến người khác khó có thể di chuyển mắt dưới ánh sáng mạnh mẽ này.
Chiếc nhẫn có bề mặt sắc sảo phát ra tia sáng khiến cô nháy mắt cảm thấy hoảng hốt, không biết đây là thật hay ảo giác: “Anh...”
“Em đừng nói chuyện, nghe anh nói.” Người đàn ông mở miệng đánh gãy lời cô, tốc độ nói có chút nhanh, không khó để phát hiện trong lòng anh cũng đang căng thẳng.
“Em luôn nói em muốn trốn tránh đoạn tình cảm này, không có cảm giác an toàn, cũng không biết có thể đi bao xa. Mà trong tình cảm thì anh lại có thói quen bảo vệ người của mình, thời gian lúc trước cũng không cho em cảm giác an toàn mà em muốn, là do anh sơ suất. Thời gian chúng ta ở bên nhau không dài, chỉ vỏn vẹn nửa năm mà thôi, nhưng nửa năm này đối với anh mà nói là từ con số không đến số một trăm, chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng khiến anh tin tưởng vào bản thân của mình. Thẩm Dĩnh, anh yêu em, chiếc nhẫn này là ước định với em, để em đeo vào thì sẽ không thể lấy xuống được.” Giọng nói trầm thấp của anh mang theo run rẩy cùng chút gấp rút, đôi mắt tối đen như mực luống cuống nhìn cô, khiến cô cảm động sâu sắc.
Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, người đàn ông động tác ưu nhã cầm chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cô, phảng phất như cả thế giới trong mắt anh chỉ có mình cô, khiến cô có cảm giác được quý trọng.
Lần gần đây nhất có cảm giác này không biết đã từ bao giờ, những năm qua cô đã quá mệt mỏi, trái tim cũng mệt mỏi, thân thể cũng mệt mỏi, cô cũng đã không có yêu cầu xa vời gì với sự đối xử lãng mạn như vậy, không ngờ anh lại sẵn lòng làm vì cô.
Nước mắt ào ào rơi xuống, lướt qua khuôn mặt để lại một vệt nước lấp lánh, nếu không phải do anh đưa tay lau mặt cho cô, Thẩm Dĩnh cũng không ý thức được mình đã khóc.
Cô đã chờ đợi cảnh tượng này bao lâu rồi?
Cô vẫn luôn luôn hy vọng có thể có ai đó vì cô mà làm, thiếu chút nữa cả đời này cũng không có được.
Bộ dáng Lục Hi thâm tình nhìn hai mắt đẫm lệ của cô, “Lê hoa đái vũ” có lẽ là đang hình dung cô đi, ngay cả khóc cũng đẹp như vậy.
Anh cúi đầu lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, kéo bàn tay trái trắng nõn của người phụ nữ lại, mắt thấy chiếc nhẫn kia sắp được đeo vào nhưng lại dừng ở vị trí đầu ngón tay, ngước mắt hỏi cô: “Em có đồng ý đeo nó lên không?”
Thẩm Dĩnh gật đầu không chút nghĩ ngợi, giọng nói bởi vì tâm tình bị khuấy động mà hơi run rẩy: “Em đồng ý.”
Anh mỉm cười, cuối cùng cũng đeo viên kim cương tròn kia đẩy vào ngón áp út của cô, kích thước vừa vặn. Nhìn ngón tay vốn không có vật gì lại có thêm một chiếc nhẫn, trong lòng có một cảm giác cuồn cuộn, giống như bọn họ mãi mãi sẽ ở bên nhau như thế này.
Lục Hi đưa tay ôm cô vào ngực, đôi môi mỏng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đỉnh đầu: “Lần này yên tâm rồi, sau này cũng chạy không thoát khỏi em.”
Thẩm Dĩnh nín khóc nở nụ cười, nước mắt đều cọ trên bộ quần áo đắt tiền của anh, trái tim ngọt ngào chịu không nổi: “Anh chuẩn bị những thứ này lúc nào vậy...”
“Lúc em đến thăm anh ở bệnh viện.” Lúc ấy anh nghĩ rằng khi mở mắt ra chắc chắn sẽ không thấy được cô, không ngờ cô vẫn luôn chờ bên cạnh anh, tận tâm chăm sóc anh, tha thứ anh đã lừa gạt, những chuyện này đều khiến Lục Hi cảm thấy cảm động, đồng thời cũng cảm thấy thua thiệt.
Những chuyện anh làm vì cô thật sự quá ít, là do trước kia không dám đối mặt, bây giờ anh đã xác định được đó là cô, nên những thứ tốt đẹp này đều cho cô.
Thẩm Dĩnh nhịn không được mà lấy tay che miệng, hóa ra anh đã bắt đầu chuẩn bị những thứ này sớm như vậy, cô cũng không hề phát hiện chút gì.
Lúc Thẩm Dĩnh vẫn còn đang ngây người cẩn thận suy nghĩ, cánh cửa phía sau lại được mở ra một lần nữa, sau lưng vang lên tiếng bước chân trầm ổn, quay đầu liền nhìn thấy La Quyết Trình, Lưu Sinh Yên, Bùi Dục, còn có Điền Tang Tang đang bước qua.
“Các, lúc nào mà các người...”
Truyện convert hay : Hào Môn Hôn Sủng: Thú Tính Lão Công Hàng Đêm Liêu